Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1073: Chương 1073: Thiên tài bị đả kích




Cảnh Anh Ly gật đầu:

- Đan thành là một thành phố mười sao duy nhất ở đại lục Lạc Nguyệt, nói chính xác nó chưa hẳn là một môn phái, chỉ là một thành phố, thế nhưng cao hơn một cấp bậc so với môn phái chín sao. Tuy rằng Đan thành cũng chưa bao giờ khiêu khích bất cứ chuyện gì và cũng không có một môn phái nào dám tìm Đan thành gây chuyện. Nếu như anh là Luyện đan sư, dựa vào thiên tài và tư chất của anh, cho dù là Vô Cực tông biết chuyện anh giết Viên Quan Nam cũng không dám làm gì với anh.

Đan thành, Diệp Mặc không ngờ Nam An châu còn có thế lực mười sao. Thế nhưng nghĩ đến thì cũng đúng thôi, sau khi hắn đi tới Nam An châu, vẫn tránh né tu luyện, càng không dám xuất hiện trước công chúng thì làm sao biết sự tồn tại của Đan thành. Cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ nghe nói qua tên của mấy tông môn chín sao, có lẽ quen thuộc nhất cũng chỉ là thập mỹ Nam An mà thôi.

Sở dĩ quen thuộc thập mỹ Nam An đó là bởi vì hắn không ngừng liên tục dò la tin tức.

Thấy vẻ mặt Diệp Mặc rất cổ quái, Cảnh Anh Ly lập tức suy đoán Diệp Mặc căn bản không biết đến Đan thành, lập tức giải thích:

- Đan thành trước đây là một đan hội do một người luyện đan gây dựng lên, bởi vì đan hội tiếp nhận rất nhiều cao thủ luyện đan, rất nhiều cao thủ không có cách nào thăng cấp đã tìm đến đan hội nhờ một số Đan Vương giúp đỡ luyện đan. Cứ thế cho tới sau này, một số tu sĩ thăng cấp thất bại hoặc không thể Hóa Chân đều đến đan hội, cuối cùng ở đây dần dần hình thành một nơi tụ kết cao thủ.

Diệp Mặc đã hiểu được, Đan thành này nói giản đơn một chút thì nó cũng không khác đan hội của Bắc Vọng châu là mấy, chỉ là sau này dần dần biến thành Đan thành.

Cảnh Anh Ly tiếp tục nói:

- Mấy trăm năm trước, một Đan Vương cửu phẩm đem thành phố nơi đan hội đóng đô đổi tên là Đan thành, lúc đó hầu như các cao thủ và đan sư Đan Vương đều gia nhập Đan thành, thực lực của Đan thành tại Nam An châu là lớn nhất. Cũng may người của Đan thành rất ít khi đi ra ngoài khiêu chiến, đều chú tâm vào luyện đan và tu luyện. Rất nhiều tu sĩ muốn hấp thu khí tức đan dược của Đan thành, nên đều gia nhập Đan thành, cho tới bây giờ Đan thành đã được thành Nam An châu công nhận là thành phố mười sao duy nhất.

Diệp Mặc âm thầm sợ hãi, hắn vốn cho rằng ở đại lục Lạc Nguyệt, thực lực thấp nhất chính là thành phố, bởi vì thành phố dù phát triển như thế nào cũng không thể so sánh được với tông môn. Hiện tại xem ra hắn đã sai. Thì ra thực lực lớn nhất không phải tông môn mà là một thành phố.

Trước đây hắn cũng muốn phát triển Mặc Nguyệt Chi Thành trở thành một thành phố có thực lực lớn nhất, xem ra đã có người thực hiện ý định này trước hắn rồi.

- Tôi nghe nói Đan Vương lợi hại nhất Nam An châu cũng chỉ là thất phẩm thôi đúng không? Thế sao lại có Đan Vương cửu phẩm?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, hắn không tin lão già Khổng Diệp lừa hắn.

Cảnh Anh Ly thản nhiên cười:

- Anh nói Đan Vương lợi hại nhất là thất phẩm cũng không có sai. Bởi vì Đan Vương trên thất phẩm sẽ không xuất thế. Bọn họ nghiên cứu đều là tiên đạo, mục đích chính là luyện chế ra tiên đan, cho tới khi chế già hoặc phi thăng. Cho nên cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng rất khó mời được Đan Vương trên thất phẩm ra ngoài luyện đan. Dưới tình huống bình thường, Đan Vương thất phẩm sẽ không dễ dàng ra tay giúp đỡ người khác luyện đan.

Diệp Mặc đã hiểu, Đan Vương thất phẩm nếu như phát huy không tốt, ngẫu nhiên cũng có thể luyện chế ra đan dược Thiên cấp cửu phẩm. Đan dược Thiên cấp cửu phẩm ở Tu Chân giới đã đạt mức cao nhất rồi, thậm chí đã có linh dược rồi. Cho dù tu sĩ Hóa Chân tu luyện cần đan dược. Phỏng chừng cũng không cần Thiên cấp cửu phẩm.

- Vậy Đan thành có rất nhiều Đan Vương sao?

Diệp Mặc nghe xong Cảnh Anh Ly nói, có thêm một số suy nghĩ đối với việc gia nhập Đan thành.

Cảnh Anh Ly lắc đầu nói:

- Ở Đan thành phỏng chừng có ít nhất ba mươi năm mươi vị Đan Vương, đây cũng không thể nói là nhiều nhất nhưng môn phái không có Đan Vương và tán tu ở Nam An châu đều tới Đan thành mua đan dược, việc này tạo thành mỗi một vị Đan Vương đều rất được coi trọng. Hơn nữa Đan Vương tứ phẩm trở lên càng ít, toàn bộ Nam An châu cũng chưa tới hai mươi vị. Mà Đan thành thậm chí chưa quá mười vị. Về phần Đan Vương thất phẩm, theo tôi được biết ở Đan thành có hai vị mà thôi. Đan Vương thất phẩm trở lên có bao nhiêu vị, tôi cũng không rõ lắm.

Diệp Mặc thật không nghĩ hắn là trình độ Đan Vương tứ phẩm, ở Nam Châu có thể lọt vào danh sách hai mươi vị. Trong lòng hắn liền rất muốn tiến vào Đan thành, hắn chần chờ một hồi, quyết định nói cho Cảnh Anh Ly.

- Anh có lời gì muốn nói với tôi à? Anh cứ nói, tôi sẽ không bán đứng anh đâu.

Cảnh Anh Ly thấy sắc mặt của Diệp Mặc, liền biết Diệp Mặc có lời muốn nói, thế nhưng lại hơi do dự. Lời này của cô có ý là ngay cả chuyện anh giết đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao tôi cũng biết, còn có cái gì giấu giếm được chứ?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Cảnh sư tỷ. Cảm ơn lời nói thật lòng và sự giúp đỡ của chị. Tôi quyết định tới Đan thành, bởi vì như chị nói, tôi không sợ chết, thế nhưng tôi có rất nhiều chuyện và nhiều người thân phải lo, tôi không thể không lo cho họ được.

Cảnh Anh Ly thông mình không gì sánh được, hơn nữa lời lẽ phân tích cũng rất có đạo lý, dựa theo lời cô nói, hắn gia nhập Đan thành. Nếu như sự tình không bị bại lộ thì tốt nhất, nếu bị bại lộ, hắn lúc đó đã ở Đan thành, tông môn chín sao không nhất định có thể làm khó hắn.

Cảnh Anh Ly nghe lời nói cho tới bây giờ cũng chỉ nghe âm là có thể hiểu được rồi, cô vừa nghe Diệp Mặc nói, lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi:

- Chẳng lẽ anh còn là một Luyện đan sư?

Diệp Mặc lần nữa gật đầu nói:

- Không sai, nhưng tôi không phải Luyện đan sư, tôi là Đan Vương tứ phẩm.

- Cái gì?

Cảnh Anh Ly lại lần nữa bị Diệp Mặc làm chấn động, cô kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, nếu như trước đây không phải Diệp Mặc biểu hiện ra ngoài trình độ đại sư trận pháp cấp năm của hắn, cô thậm chí cho rằng Diệp Mặc là người không bình thường.

Nếu như nói đại sư trận pháp cấp năm cần thời gian tích lũy mới có thể từ từ hình thành. Vậy Đan Vương tứ phẩm không chỉ cần thời gian, mà còn cần tư chất luyện đan nghịch thiên và tư chân tự thân nghịch thiên. Đây còn chưa phải là thứ quan trọng nhất, cái quan trọng nhất là cần một lượng thời gian lớn và một lượng nguyên liệu lớn cùng với cơ duyên.

Diệp Mặc mới bao nhiều tuổi, cho dù đã trở thành đại sư trận pháp, có thể đã tiêu hao hết tất cả thời gian của hắn. Hắn lúc này nói mình là một Đan Vương, hơn nữa là Đan Vương tứ phẩm, cô làm sao có thể tin chứ? Thế nhưng cảm giác của cô lại nói cho cô biết, Diệp Mặc người này tuyệt đối không tầm thường, hắn sẽ không nói dối.

- Anh thật sự là Đan Vương tứ phẩm?

Cảnh Anh Ly vẫn như cũ, không thể tin được nên hỏi một câu.

- Tôi đúng là Đan Vương tứ phẩm.

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, hắn cũng biết sau khi mình tu luyện “Tam Sinh quyết” năng lực lĩnh ngộ có chút khoa trương. Hắn muốn vào Đan thành, hiển nhiên muốn hỏi Cảnh Anh Ly, hơn nữa dựa vào sự thông minh của Cảnh Anh Ly, chỉ cần hắn vừa hỏi, cô khẳng định sẽ suy đoán được. So với việc giấu giếm còn không bằng nói thật cho xong.

Quả nhiên hắn vừa nói muốn đi Đan thành, Cảnh Anh Ly đã đoán ra hắn là đan sư rồi.

Phù...

Cảnh Anh Ly nghe nói Diệp Mặc là Đan Vương tứ phẩm, một lúc lâu mới thở ra, tựa hồ còn đang cố gắng chấp nhận tin tức này của Diệp Mặc.

Diệp Mặc bị Cảnh Anh Ly nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi nói:

- Tôi muốn biết làm sao để có thể tới Đan thành.

Cảnh Anh Ly lại chậm rãi thở hắt ra, lúc này mới nỗ lực bình phục lại.

- Anh là Đan Vương tứ phẩm, chắc là có thể luyện chế “Hư Lạc đan”?

Đan Vương tứ phẩm và Đan Vương tam phẩm là một đường ranh giới, Đan Vương tam phẩm cho dù lãng phí bao nhiều tài liệu cũng không luyện chế được “Hư Lạc đan”. Chỉ có Đan Vương tứ phẩm mới có thể luyện chế ra “Hư Lạc đan”, cho nên rất quý. Đó cũng là điều vì sao tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ Hư Thần ở Nam An châu khác nhau lớn như thế, một là vì thăng cấp Hư Thần cần tài liệu đan dược rất quý, thứ hai chính là luyện chế “Hư Lạc đan” chỉ có Đan Vương tứ phẩm mới có thể.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Không sai, tôi có thể luyện chế “Hư Lạc đan”.

“Hư Lạc đan” là đan dược Thiên cấp tứ phẩm, Diệp Mặc tự nói hắn đã là Đan Vương tứ phẩm, luyện chế đan dược Thiên cấp tứ phẩm đương nhiên là không thành vấn đề. Huống chi tỷ lệ thành đan của hắn cao như thế, chẳng lẽ không luyện chế được “Hư Lạc đan”?

- Được.

Cảnh Anh Ly lấy ra hơn mười hộp ngọc đặt ở trước mặt Diệp Mặc nói:

- Đây là linh thảo của “Hư Lạc đan”, anh giúp tôi luyện chế một viên “Hư Lạc đan” tôi dẫn anh đi Đan thành. Hơn nữa tôi còn dẫn anh tới chỗ đại sư luyện khí giúp anh luyện khí, thậm chí tôi còn có thể giúp anh có tên trong danh sách dự thi luyện đan tại Đan thành lần này.

Đan Vương tứ phẩm, cho dù toàn bộ Nam An châu cũng không có mấy người, cho dù tông môn chín sao Huyền Âm Các cũng không có Đan Vương tứ phẩm. Cảnh Anh Ly tuy rằng thu gom được một lượng lớn linh thảo của “Hư Lạc đan”, thế nhưng không có cách nào tìm được người luyện đan giúp cô. Có thể có sẽ tìm môn phái giúp đỡ, thế nhưng đối với Cảnh Anh Ly mà nói, cô không muốn xin giúp đỡ từ phía tông môn. Huống chi môn chủ chính là cha nàng, đó là người cô không muốn gặp nhất.

Nếu như không có chuyện của Diệp Mặc, Cảnh Anh Ly cũng dự định một năm sau sẽ tới Đan thành, thế nhưng nếu Diệp Mặc là một Đan Vương tứ phẩm, cô sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Diệp Mặc dùng thần thức quét hộp ngọc trước mặt một chút, có mấy cái là đựng “Ứng hư tử quả” vừa hái lúc nãy, nhìn nhưng hộp ngọc này, hắn có chút kinh ngạc nói:

- Những thứ này cũng đủ luyện chế ba lò “Hư Lạc đan” rồi, nếu như chị cần một viên, dùng không hết nhưng dược liệu này đâu.

- Tôi chỉ cần một viên là được, phần còn thừa cho anh.

Cảnh Anh Ly ngạo nghễ nói, hiển nhiên có rất tự tin với tư chất của mình, một viên “Hư Lạc đan” cô đã có thể thăng cấp Hư Thần rồi.

Diệp Mặc cũng không phải là người lòng tham không đáy, Cảnh Anh Ly rộng rãi như thế, lại giúp hắn bày mưu tính kế, trong lòng hắn rất cảm kích. “Hư Lạc đan” quý không gì sánh được, cho dù Cảnh Anh Ly không dùng đến, cũng có thể bán được một số lớn linh thạch.

- Tôi hiện tại giúp chị luyện chế, một lò đan dược tôi cần tối đa nửa ngày. Thế nhưng tôi chỉ giúp chị luyện một lò đan dược, phần còn lại xem như thù lao của tôi là được rồi.

Diệp Mặc thẳng thắn nói, người khác rộng rãi, hắn cũng không nên keo kiệt.

Sau ba giờ, Cảnh Anh Ly cầm một lọ “Hư Lạc đan” Diệp Mặc đưa cho cô, hoàn toàn không có bất kỳ nghi vấn gì, cô càng sợ sự thần bí của Diệp Mặc. Tuy rằng Diệp Mặc không luyện đan trước mặt cô, thế nhưng cô khẳng định Diệp Mặc chỉ cần lò thứ nhất đã luyện chế ra được “Hư Lạc đan”, hơn nữa còn là “Hư Lạc đan” hạng nhất, người này nói không chừng Thiên cấp ngũ phẩm đan dược cũng có thể luyện chế ra được.

Là một thiên tài, Cảnh Anh Ly không thể không thừa nhận cô đã bị Diệp Mặc đả kích rồi, so với Diệp Mặc thì cô là thiên tài gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.