Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 739: Thương tiếc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc hít một hơi sâu, sau đó không do dự nuốt hai viên Bồi Nguyên Đan vào trong. Một linh lực hùng mạnh tấn công vào bên trong kinh mạch, Diệp Mặc bắt đầu ngấm dược tính, sau đó không ngừng tấn công hàng rào luyện khí tầng bảy.
Dưới sức năng lực tiêu hao của “Tam Sinh Quyết”, Diệp Mặc cảm thấy dược tính bên trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan, hơn nữa cái khoảng cách giữa hắn với luyện khí tầng bảy vẫn còn là một khoảng cách xa như cũ.
Hàm răng khẽ cắn chặt, Diệp Mặc đưa nốt năm viên Bồi Nguyên Đan để nuốt một hơi xong. Một luồng linh khí như đang cháy hừng hực ở bên trong kinh mạch của Diệp Mặc.
Năng lực tiêu hao của “Tam sinh quyết” quả thật không phải chỉ là nói suông. Cùng nuốt một lần năm viên Bồi Nguyên Đan thì cái loại linh lực bộc phát ra đối với một người luyện khí mà nói thì tương đối lớn. Từ trước tới nay, người luyện khí tầng sáu dám ăn một lực năm viên Bồi Nguyên Đan có lẽ chỉ có Diệp Mặc.
Nếu như là một người tu luyện công pháp thông thường thì năm viên đan dược cộng với hai viên lúc trước thì vốn sẽ không đợi người ta luyện hóa mà sẽ thiêu rụi hoàn toàn kinh mạch. Nhưng sự biến hóa của Tam Sinh Quyết, theo sự lý giải về Tam sinh vạn vật của Diệp Mặc thì cũng coi như là bao nhiêu linh khí chỉ cần thời gian đầu không tồn thương kinh mạch và đan điền thì tất cả sẽ biến thành chân khí và bị luyện hóa.
Diệp Mặc cũng biết hắn đang đi ngược lại với tâm bình khí hòa của tu luyện mà lựa chọn phương pháp tấn công trực diện. Nhưng hắn không hề hối hận. Lúc này ở thế giới giấy vàng, hắn cũng lo lắng hơn bất cứ kẻ nào, hắn rất nhớ Mục Tiểu Vận.
Cũng may là “Tam sinh quyết” không khiến hắn thất vọng. Dù có dùng rất nhiều linh lực thì hắn vẫn có thể tiêu hóa được hết. Nhưng điều kiện tiên quyết là những linh lực này có thể dừng lại trong kinh mach của hắn, Diệp Mặc không khỏi nhớ tới lần trước, sau khi trên đảo bị nổ tung, hắn bị thương. Nếu không phải là lần đó, kinh mạch trong cơ thể hắn hoàn toàn mở rộng thì đúng là hắn không thể nhận thêm được luồng linh khí lớn như thế này nữa.
“Rắc rắc…”, Diệp Mặc gần như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn của hàng rào trong cơ thể mình. Những luồng chân khí đang bị tắc nghẽn trong kinh mạch và đan điền bên trong lập tức vỡ tan rồi chảy như tháo nước. Diệp Mặc cảm thấy chân khí bên trong cơ thể mình bắt đầu dâng lên và đang mạnh mẽ trở lại.
Cảm giác có một lực lớn đang tung hoành trong cơ thể Diệp Mặc khiến hắn thấy vui mừng vì đã mau chóng luyện được hậu kỳ tuy hắn đã hơi vội vàng một chút. Nhưng cũng may là Tam sinh quyết thực sự mạnh. Dù hắn đã vội vàng nhưng cũng không ngờ đã phá vỡ được nó.
- Luyện khí tầng bảy …
Diệp Mặc sau khi đã củng cố tu vi thì đột nhiên đứng dậy.
Duỗi tay ra, một hỏa cầu chói mắt liền hiện ra trong bàn tay của hắn. So với hỏa cầu trước kia thì mạnh hơn vài lần. Diệp Mặc thở một hơi dài, hắn biết tu vi của hắn bây giờ so với trước kia đã mạnh hơn nhiều lắm rồi.
Mặc dù chỉ là luyện khí tầng bảy, vừa mới tiến vào hậu kỳ luyện khí nhưng cảm giác của Diệp Mặc chính là sự thỏa mãn của người tu sĩ không còn sợ bất cứ thứ gì.
Hắn nghĩ tới lúc đầu ở Hàng Thủy Thành, ba gã luyện võ mà không thể nhìn thấy tu vi, không biết rốt cục thực lực của họ như thế nào? Bản thân hắn đối với ba người này có lẽ chẳng có vấn đề gì?
Cái hoàn cảnh này hắn nhất định phải suy sét cho thật kỹ bởi vì hắn muốn tới Thái Ất Môn báo thù thì nhất định sẽ gặp phải cao thủ này. Nếu nói Thái Ất Môn không có người nào mà hắn không thể nhìn thấy tu vi như Phượng Mỗ thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ không tin.
- Ra ngoài
Diệp Mặc đứng dậy, hét lên một tiếng dài, cũng không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa, ngay lập tức liền yên cầu đi ra ngoài ngay.
Quả nhiên ngay sau khi có cái ý nghĩ ấy thì hắn đã vội vàng rời bỏ thế giới mịt mờ ấy.
Rốt cuộc đã đi ra ngoài rồi, Diệp Mặc có cảm giác như nước mắt rơi đầy mặt, đã bị thế giới giấy vàng nhốt lại bao lâu rồi nhỉ?
Không được, Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới “Già Lam hoa” của mình. Lần này hắn đi Ngũ Uẩn sơn chủ yếu là vì “Già Lam hoa” tại thế giới giấy vàng. Già Lam hoa ở đây không có tổn hại về dược tính nhưng không có nghĩa là ở bên ngoài cũng không có.
Diệp Mặc giơ tay lấy ra Già Lam hoa. Tuy hắn đã dùng hộp ngọc để cất nhưng Diệp Mặc khẳng định chỉ cần nửa tháng cho tới một tháng nữa thì dược tính của Già Lam hoa chắc chắn sẽ mất đi.
Nhưng hắn mới luyện khí tầng bảy, Nếu không phải là khi luyện khí Trúc Cơ thì dù là luyện Trúc Cơ Đan hay vài loại dược liệu khác thì cũng không thể làm được. Như vậy thì chỉ cần thời gian dài thêm một chút thì Già Lam hoa chẳng phải là mất một cách lãng phí sao.
Diệp Mặc thầm nghĩ, sớm biết thì đã để Già Lam Hoa ở bên trong thế giới giấy vàng kia thì tốt rồi. Tuy cũng không lấy được nhưng so với việc để nó mất đi một cách đáng tiếc thế này thì còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lại thử tiến vào thế giới giấy vàng. Quả nhiên là không có cách nào đi vào. Hắn bỗng cầm Già Lam hoa trong tay, thần thức chuyển động, giật mình vì phát hiện ra rằng Già Lam Hoa trong tay đã được hắn đưa vào trong thế giới giấy vàng.
Tuy hắn không vào được nhưng dược liệu thì vẫn có thể đi vào. Điều này khiến trong lòng Diệp Mặc vui mừng. Nhưng bây giờ dược liệu của hắn chỉ có Già Lam hoa và mấy loại dược liệu phụ trợ Trúc Cơ đan. Còn lại đã bị hắn dùng hết rồi.
Sau khi đưa toàn bộ dược liệu trong tay vào thế giới giấy vàng thì Diệp Mặc mới bắt đầu đắn đo về hoàn cảnh xung quanh mình.
Diệp Mặc phát hiện ra rằng, hiện tại hắn đang đứng ở chỗ chân núi hẻo lánh nhưng lại có một con đường hẹp quanh co. Xem ra chân con núi này còn thường xuyên có người qua lại, nếu không sẽ không có đường.
Diệp Mặc dùng thần thức quét ra phía ngoài, lập tức liền phát hiện ra ngay phạm vi thần thức của hắn không ngờ đã gia tăng đến vậy. Hắn nhớ rõ lúc đầu khi luyện khí tầng sáu trong Băng Hồ thì thần thức của hắn chỉ đạt tới khoảng hai nghìn mét mà bây giờ thần thức của hắn đã đạt được hơn bảy nghìn mét, tăng gấp vài lần liền.
Theo như tu vi luyện khí tầng bảy thông thường mà nói, thần thức có thể đạt tới 3000m đã coi như là tốt lắm rồi. Vậy mà bây giờ thần thức của hắn so với luyện khí Đại Viên Mãn còn mạnh hơn. Tam Sinh Quyết quả thực là rất phi thường. Diệp Mặc thầm rên lên một tiếng, phải tìm ra cách rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức ngây người ra, hắn phát hiện ra rằng cách đó chừng năm sáu dặm có một đạo cô trẻ tuổi. Đạo cô này hắn chợt nhận ra chính là đại sư tỉ Lạc Nguyệt trong số ba chị em. Lạc Nguyệt không phải là người Từ Hàng Tĩnh Trai sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Lại còn bị trọng thương mà ngã xuống đất chứ?
Ngay sau đó, Diệp Mặc liền ra trước mặt Lạc Nguyệt, viên Liên Sinh Đan trong tay được đưa vào trong miệng của cô.
Nhưng trong lòng Diệp Mặc chợt lặng lại, vết thương của Lạc Nguyệt quá nặng, sức sống của cô đã cạn. Dù là Liên Sinh Đan của hắn cũng chẳng qua chỉ là khiến cho cô trông có sức sống hơn một chút mà thôi. Mấy miệng vết thương trên người cô đều là những nơi trí mạng cả.
- Anh là ai? Ánh mắt của anh trông quen thuộc quá…
Lạc Nguyệt mở to mắt nhìn thấy Diệp Mặc đang nhìn cô chằm chằm. Nhưng cô chỉ nói được một câu rồi mắt lại nhắm nghiền lại. Hơn nữa khuôn mặt cô bắt đầu đỏ rực lên. Diệp Mặc biết đây chỉ là chút sức lực cuối cùng của cô tụ lại mà thôi. Một sức sống đang dần tan rã. Không cần nói tu vi của Diệp Mặc lúc này dù đã là ở mức đỉnh cao rồi nhưng cũng không cứu nổi. Trừ phi hắn thực sự có thể có linh dược nghịch thiên đó.
Diệp Mặc nghĩ tới dung mạo của mình. Lập tức nuốt một viên Trú Nhan Đan. Lúc này hắn đã luyện khí tầng bảy, lập tức phải tìm người của Thái Ất Môn, lẽ nào còn phải cần giấu diện mạo của mình sao.
Không lâu sau, vết sẹo trên mặt Diệp Mặc tự nhiên biết mất. Hắn chỉ cần dùng Khứ trần quyết là sẽ hiện ra khuôn mặt lúc ban đầu ngay.
Lạc Nguyệt lại mở mắt, lần này cô nhận ra người trước mắt là ai rồi, lập tức lộ vẻ vui mừng.
- Là anh ư, Diệp Mặc … Tôi đang nằm mơ sao?
- Không phải đâu, Lạc Nguyệt sư tỷ. Tôi đã đến tiểu thế giới rồi. Hãy nói cho tôi biết chuyện này là thế nào? Tôi sẽ giúp tỷ báo thù.
Trong lòng Diệp Mặc chợt có cảm giác thương cảm. Mối quan hệ giữa hắn và Lạc Nguyệt tuy không phải là thân thiết lắm, nhưng cô ấy là sư tỷ của Lạc Huyên và Lạc Phi. Cô đối với hai sư muội luôn tràn đầy yêu thương. Bây giờ Lạc Phi đã ở trong thành Lạc Nguyệt, còn Lạc Huyên bây giờ vẫn chưa biết là đang ở đâu.
Hắn thật không ngờ người đầu tiên mà hắn nhìn thấy ở tiểu thế giới chính là Lạc Nguyệt. Không biết là kẻ nào đã hạ độc thủ như thế này. Diệp Mặc lại rút ra một viên Liên Sinh Đan đút vào trong miệng Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt nháy mắt ra hiệu cho Diệp Mặc không cần phải lãng phí đan dược như vậy. Qua một hồi lâu cô mới nói chậm rãi được:
- Tôi biết là anh đã vào đây… Là Giai Uấn sư thúc… Bà ta đã truy sát tôi và Lạc Huyên sư muội… Muốn tìm tung tích của anh… Lạc Huyên sư muội không nuốn nói chuyện của anh… Bị bà ta ép nhảy xuống vách núi… Tôi bị thương chạy trốn thì bị một đám người đánh trọng thương, rồi mới trốn đến nơi này…
Trong mắt Diệp Mặc hiện ra sự phẫn uất. lại là cái bà già đáng ghét đó. Lần trước vì tu vi của hắn hơi kém một chút mới để cho bà ta đi. Thật không ngờ bà ta lại hại Lạc Nguyệt và Lạc Huyên. Trong lòng Diệp Mặc thấy hối hận vô cùng. Sớm biết thế này thì hắn đã tìm Giai Uấn trước, giết bà ta, sai đó mới đi vào Ngũ Uẩn sơn.
- Diệp Mặc, tiểu sư muội nhà ta rất thích anh. Nó đã nhảy xuống từ vách núi… Nếu có thể, anh hãy đi tìm nó, mang nó trở về… Tiểu sư muội nói, lý tưởng của nó, anh đã giúp nó thực hiện rồi, nó không có gì nuối tiếc nữa…
Diệp Mặc nghe xong lời Lạc Nguyệt, lập tức nghĩ tới từng chi tiết khi hắn và Lạc Huyên cùng ở Thuần An. Lạc Huyên cùng hắn nhảy xuống, hắn thì giúp Lạc Huyên thực hiện lý tưởng bay lượn. Nhưng một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy lại bị Giai Uấn ép nhảy xuống núi rồi sao.
Trong lòng Diệp Mặc tràn đấy tức giận. Hắn cũng có chút hối hận vì đã không sớm giết Giai Uấn. Hắn hận không thể tới ngay trước mặt Giai Uấn, đem bà ta băm thành trăm mảnh. Nhưng hắn biết Lạc Nguyệt cũng có vẻ không ổn rồi.
Giọng Lạc Nguyệt càng ngày càng thấp xuống. Giống như từ nơi nào vọng lại:
- Tôi hối hận vì đã không nghe lời Lạc Phi sư muội nói mà ở lại thành Lạc Nguyệt… Tôi hối hận tới bấy giờ… Diệp Mặc, nhà của tôi ở ngoại thành Hàm Thông… Thôn Thạch Phượng… Tôi vốn để ở đó cây đàn Thạch Tĩnh… Nếu có thể, anh hãy đưa tôi trở về nơi đó… Sau đó thay tôi tặng cho Lạc Phi sư muội…
Diệp Mặc ôm lấy Lạc Nguyệt. Niềm vui sướng đã luyện đến khí tầng bảy chợt biến mất không còn chút gì nữa.
Lạc Nguyệt không nói nữa, bên tai Diệp Mặc truyền đến tiếng hát của nàng:
- Muội hẹn tỷ lên núi trà, tỷ ru uội ngủ… Cây Bích Hoàng bên ngoài, với anh trai hàng xóm ngốc nghếch…
Lạc Nguyệt cuối cùng không nói gì nữa, sau khi Diệp Mặc đưa Lạc Nguyệt vào thế giới giấy vàng, bỗng thét một tiếng dài. Phi kiếm dưới chân hắn chợt bay lên. Đầu tiên hắn phải đi xem Tiểu Vận trước. Nếu Tiểu Vận xảy ra chuyện gì thì cho dù hắn giết sạch Ẩn Môn, cái đã mất cũng không thể có lại được.