Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1742: Chương 1742: Tiên tàng của Tiên Phần Lĩnh.




Một gã Đại Chí Tiên hậu kỳ khuôn mặt hung ác, không chút để ý đến thiếu nữ đang kinh hãi kia, lại muốn kéo một nửa váy còn lại của cô xuống.

Chẳng trách lại hét thảm đến vậy, tay bị người ta chặt đứt rồi, còn bị người ta xé rách tan quần áo nữa. Diệp Mặc lại nhìn ra, nam nhân nham hiểm kia sở dĩ xé rách váy áo của thiếu nữ này, hình như không phải là muốn làm loạn với cô, mà là muốn cố ý làm nhục đối phương.

Diệp Mặc vừa đến đây, mấy người cũng nhìn thấy.

- Diệp tiên hữu, xin anh cứu Ngu Cẩn...

Câu nói vô cùng sốt ruột của Nhâm Vũ còn chưa nói xong, thì lại lần nữa bị một băng tiễn bắn trúng, băng tiễn bắn vào cánh tay cô phun ra một tia máu, khiến cô rùng mình một cái.

Mặc dù Diệp Mặc cũng không có ấn tượng tốt với người con gái tên Ngu Cẩn kia, nhưng Nhâm Vũ và nam nhân Đại La Tiên kia thì hắn lại có ấn tượng rất tốt. Hơn nữa, tên Đại Chí Tiên khuôn mặt hung hãn kia ức hiếp người quá đáng rồi, không ngờ lại đối phó với một thiếu nữ như vậy.

Tên Đại Chí Tiên hung ác kia thấy Diệp Mặc đến, cũng không tiếp tục ra tay nữa, mà lại đứng dậy lùi vài bước, sau đó chằm chằm nhìn Diệp Mặc cũng không nhúc nhích.

Diệp Mặc vung tay giải cấm chế cho thiếu nữ kia, sau đó lại đưa cho cô một viên đan dược, rồi mới nói:

- Tự cô mặc quần áo vào đi, rồi nối cánh tay của mình.

Lúc này thiếu nữ tên Ngu Cẩn sắc mặt cũng trắng bệch rồi, Diệp Mặc ngay lập tức giải cấm chế cho cô, cô liền mặc quần áo. Đồng thời nối cánh tay của mình lại, cũng không nhìn Diệp Mặc đưa cho cô là đan dược gì, liền nuốt xuống.

- Anh là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?

Tên Đại Chí Tiên kia thấy tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn gã một chút, ngược lại cũng không dám xông lên đánh Diệp Mặc, chỉ hỏi lớn một câu.

Lão già mặt đen đang đánh nhau với hai người Nhâm Vũ thấy Diệp Mặc đến, hình như còn quen biết Nhâm Vũ, ngược lại cũng dừng lại. Hình như sợ Diệp Mặc đột nhiên ra tay với Đại Chí Tiên nham hiểm kia, có thể thấy tên Đại Chí Tiên nham hiểm kia cũng rất quan trọng trong lòng y.

Nhâm Vũ thở phào cũng chưa kịp cám ơn Diệp Mặc, vội vàng xông đến trước mặt thiếu nữ kia, giúp cô ta trị thương.

Diệp Mặc lúc này mới xem xét cẩn thận lão già mặt đen trước mặt này. Cũng là nửa bước Tiên Vương, hoặc là nói chỉ thiếu chút nữa là thăng cấp lên Tiên vương rồi. Chẳng trách Nhâm Vũ cộng thêm hai Đại La Tiên cũng không là đối thủ của y, Ngu Cẩn còn bị y chặt đứt một cánh tay nữa.

- Anh chỉ là một Đại Chí Tiên liền muốn xem vào chuyện của bổn tiên sao?

Lão già mặt đen chằm chằm nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng nói, rõ ràng là rất bất mãn với hành động giúp đỡ Ngu Cẩn của Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại không thèm để ý, cho dù đối phương chỉ thiếu chút nữa là lên đến Tiên vương, nhưng cũng chưa là Tiên vương, chỉ cần không phải là Tiên vương, thì hắn cũng không thèm để ý. Tiên vương và chưa phải Tiên vương mặc dù chỉ cách nhau có chút ít, nhưng khoảng cách về tu vi thì lại không thể đo đếm được, đó là sự khác nhau về lượng và chất.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Nếu như tôi muốn nhúng tay vào, thì bây giờ tôi đã động thủ rồi, anh xem tôi từ khi đến đến giờ có động thủ không?

Hắn thực cũng không nói điêu, nếu như hắn muốn nhúng tay vào, muốn giết tên Đại Chí Tiên nham hiểm này, thậm chí chỉ cần một chiêu là giết được. Cho dù tên mặt đen này muốn cứu, cũng không kịp.

Diệp Mặc và Nhâm Vũ dù sao cũng chỉ mới quen biết, vì nợ đối phương một chuyện, nên mới ra tay giúp một chút. Còn về ân oán hai bên cụ thể thế nào, bất luận là ai sai ai đúng, thì hắn cũng không muốn nhúng tay vào.

Lão già mặt đen kia nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, cũng không động thủ với Diệp Mặc. Đừng nói khi Diệp Mặc vừa mới đến, dám bay lượn trong này, cũng không đơn giản. Hơn nữa hắn tùy tay là có thể giải khai cấm chế trên người thiếu nữ bị chặt tay kia, cũng khiến y có chút kiêng kị rồi.

Cấm chế kia là do y đặt, đối phương tùy ý là có thể giải rồi, chứng tỏ thực lực của đối phương rất có thể cao hơn tu vi của y. Hơn nữa, cấm chế của thiếu nữ kia bây giờ cũng được giải rồi, đối phương tương đương với tu vi cao hơn Đại La Tiên. Cộng thêm thực lực này của Diệp Mặc không rõ có phải là Đại Chí Tiên, mặc dù y không sợ, nhưng cũng không thể nào chiếu cố đệ tử của mình.

- Anh đã không muốn nhúng tay vào, thì mời đi cho, chúng tôi có ân oán cá nhân.

Lão già mặt đen lạnh lùng nói, y rất không muốn một người có lai lịch không rõ ràng như Diệp Mặc lại nhúng tay vào chuyện này. Nếu như là một mình Diệp Mặc, thì y sớm đã động thủ rồi, nhưng trong này không phải chỉ có một mình hắn.

Diệp Mặc không tỏ rõ quan điểm nói:

- Tôi đương nhiên là muốn đi rồi, nhưng tôi nợ ba vị Tiên hữu này một ân tình. Nếu như không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy rồi mà không trả hết nợ, thì cũng ái ngại lắm.

- Anh đợi cái gì? Chẳng lẽ cho rằng bổn tiên không giết được anh sao?

Lão già mặt đen nghiêm nghị nói. Sát khí cũng đã bộc phát ra ngoài rồi.

Lúc này Nhâm Vũ đã giao Ngu Cẩn cho nam nhân kia, đến đầu tóc bù xù cùng quần áo xộc xệch cũng không thèm để ý đến, lại lần nữa phóng ra pháp bảo đứng bên cạnh

Diệp Mặc nói:

- Hắc Vô Nhẫn, ông thử giết tới xem, chẳng lẽ cho rằng Việt Nhâm Tiên trang tôi lại dễ ức hiếp vậy sao?

Diệp Mặc không nói gì, nói thật, bây giờ hắn là Đại Chí Tiên viên mãn rồi, đối với Hắc Vô Nhẫn trước mặt này quả thực cũng không để ý lắm.

Vốn dĩ Diệp Mặc cũng không định hỏi thăm ân oán hai bên, nhưng Nhâm Vũ lại chủ động nói:

- Hắc Vô Nhẫn sở dĩ muốn ra tay với tôi, chính là vì biết tôi có tàn đồ của Tiên Phần Lĩnh. Diệp tiên hữu, cám ơn anh đã giúp Ngu Cẩn, phần tàn đồ này của tôi mặc dù chưa chắc có thể tìm được nơi có Tiên tàng, nhưng có chút hi vọng, anh không sợ âm khí, đúng là người hợp tác cùng với chúng tôi.

- Tiên tàng?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Nhâm Vũ gật đầu nói:

- Vâng. Tiên Phần Lĩnh có được như nào, chắc hẳn anh cũng biết chứ?

- Tôi biết.

Diệp Mặc nói.

- Tiên Phần Lĩnh là mấy triệu năm trước, mấy tỉ Tiên nhân của mấy thiên vực tiến hành một trận đại chiến kinh thiên trong này, kết quả trận chiến đó tạo thành một mảng nhật nguyên vô quang, trời đất đều bị màu máu của Tiên nhân nhuộm đỏ. Điển cố này chẳng những những Tiên nhân của cấm Thượng thiên biết, cho dù đến những thiên vực khác cũng biết.

- Đúng vậy, sau trận đánh lớn đó, rất nhiều Tiên nhân bị chết ở đây. Vô số Tiên bảo và thứ tốt bị bỏ lại nơi này, mặc dù lúc đó chiến trường bị người ta thu dọn sơ qua rồi, vì tinh hình cấp bách, cũng không thể nào dọn sạch sẽ chiến trường được.nguồn truyện: t r u y ệ n y y Rất nhiều Tiên nhân sau khi rời đi, có một Tiên vương còn chưa bị chết, ông thu thập vô số thứ tốt trong này, sau đó giấu những thứ này chung vào một chỗ.

- Chỉ có điều Tiên vương đó vận khí cũng không được tốt, khi ông chuẩn bị rời đi, thì lại gặp một người có cách nghĩ giống như ông. Người đó cũng là một vị Tiên vương, hai người lại đánh nhau một trận. Kết quả lưỡng bại câu thương, hai người chỉ còn nguyên thần chạy thoát khỏi Tiên Phần Lĩnh, sau đó hai người đó cũng không có tin tức gì thêm nữa. Hàng chục vạn năm trôi qua rồi, mọi người cũng dần dần quên đi chuyện này, còn tàn đồ trong tay tôi rất có khả năng là do nguyên thần của Tiên vương năm đó chạy thoát để lại.

Nhâm Vũ không ngờ lại không chút giấu diếm gì nói ra mục đích cô đến đây.

Diệp Mặc nghe Nhâm Vũ nói xong liền sững người, mấy tỉ người đánh nhau, thì để lại bao nhiêu thứ đây? Không thể không nói, Diệp Mặc động lòng rồi, nhưng hắn không hiểu Nhâm Vũ tại sao lại nói ra trước mặt Hắc Vô Nhẫn.

Nhâm Vũ hình như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, chằm chằm nhìn vào Hắc Vô Nhẫn giải thích với Diệp Mặc:

- Việt Nhâm Tiên trang tôi cũng đã tìm bao nhiêu năm ở đây rồi, cứ vài thập niên đều có người đến tìm kiếm. Vì tin tức của tàn đồ không hoàn chỉnh, cho nên đến bây giờ cũng chưa có manh mối gì. Hắc Vô Nhẫn đó lại không biết từ đâu mà biết được tin, lần này chắc hẳn là chủ yếu đến tim tôi đế cướp bản đồ.

Hắc Vô Nhẫn chằm chằm nhìn Nhâm Vũ, cũng không phản bác lại, trên thực tế gã chỉ đoán Việt Nhâm Tiên trang có bản đồ, Việt Nhâm Tiên trang trước giờ chưa từng bỏ qua việc tìm kiếm ở Tiên Phần Lĩnh, rất nhiều người vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, gã cũng cảm thấy kỳ lạ. Cho đến khi gã lấy được một phần tàn đồ, gã mới hiểu ý tứ của Việt Nhâm Tiên trang.

Bên tai Diệp Mặc vang lên tiếng của Nhâm Vũ:

- Anh biết tại sao gã tên là Hắc Vô Nhẫn không? Vì gã còn có một người anh em nữa tên Bạch Vô Nhẫn, hai người này sở dĩ có cái tên này, chính là nói bất cứ chuyện nào cũng bất nhẫn. Hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, giết người không có chút nhân tính nào, rất nhiều người đều gọi anh em bọn họ Hắc Vô Nhân và Bạch Vô Nhân, ý chính là người không có nhân tính. Hôm nay may mà tên Bạch Vô Nhẫn đó chưa đến, nếu Bạch Vô Nhẫn đến rồi, chúng ta chết là cái chắc, hơn nữa còn chết rất thê thảm.

- Hừ.

Hắc Vô Nhẫn hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhâm Vũ, tôi đến chính là tìm cô cướp bản đồ sao? Cô xem xem đây là thứ gì?

Nói xong Hắc Vô Nhẫn tiện tay lấy ra một ngọc giản nói:

- Bản đồ đó của cô chưa hoàn chỉnh, tôi ở đây cũng có một phần, nếu như đồng ý hợp tác, vậy thì lấy miếng ngọc giản của cô ra, mọi người cùng đi tìm kiếm Tiên tàng.

Nhâm Vũ ngây ngẩn cả người, cô cũng không ngờ trong tay đối phương cũng có một phần tàn đồ, bây giờ Hắc Vô Nhẫn lấy ra rồi, cô ngược lại cũng có chút kỳ quái.

Diệp Mặc giật mình, hắn cũng có một ngọc giản tàn đồ, chẳng lẽ cũng là một miếng tàn đồ như này?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc nói với Nhâm Vũ:

- Nhâm Vũ tiên hữu, có thể cho tôi xem tàn đồ một chút được không?

- Đương nhiên có thể.

Nhâm Vũ không chút do dự lấy ra ngọc giản tàn đồ đưa cho Diệp Mặc, Diệp Mặc sau khi nhìn tàn đồ đó, lập tức hiểu ra. Phần tàn đồ kia của mình và miếng tàn đồ này hoàn toàn ăn khớp nhau, nói cách khác hai miếng tàn đồ này có thể hợp lại một, nhưng sau khi hợp hai miếng tàn đồ này, thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Diệp Mặc lập tức nhìn về phía Hắc Vô Nhẫn, Hắc Vô Nhẫn lúc này đang nóng bỏng nhìn chằm chằm vào miếng tàn đồ trong tay Nhâm Vũ. Diệp Mặc vừa nhìn liền hiểu, miếng tàn đồ trong tay Hắc Vô Nhẫn rất có khả năng cũng là một phần của bản đồ.

Diệp Mặc sau khi trả lại ngọc giản cho Nhâm Vũ, lại nói:

- Chúng ta như vậy là tốt rồi, chúng ta cùng hợp tác đi tìm Tiên tàng, sau khi tìm được rồi, thì chia làm ba phần, mỗi bên một phần, được chứ?

- Anh không lấy ra bất kỳ thứ gì, dựa vào cái gì mà đòi chia làm ba phần? Cùng đi tìm Tiên tàng thì tôi đồng ý, nhưng tôi chỉ có thể đồng ý sau khi tìm được rồi thì chia làm hai phần, tôi một nửa, bốn người các anh một nửa.

Hắc Vô Nhẫn lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói.

Ngay cả Nhâm Vũ cũng có chút nghi ngờ Diệp Mặc, nói thật, cô cũng cảm thấy yêu cầu của Diệp Mặc hơi quá rồi. Tu vi của Diệp Mặc mặc dù không nói là thấp nhất, nhưng chỉ là tu vi Đại Chí Tiên. Cùng đi tìm Tiên tàng thì có thể, nhưng yêu cầu muốn chia làm ba phần thì có chút quá đáng. Cô nói dẫn Diệp Mặc cùng đi tìm Tiên tàng, cũng không nói nhất định phải chia đều cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc không chút do dự lấy ra một miếng ngọc giản nói:

- Vì tấm bản đồ này tôi cũng có một phần, cho nên ông nói tôi có thể lấy được một phần ba hay không?

- Hả..

Khi Diệp Mặc lấy ra ngọc giản nói mình cũng có một phần của tấm bản đồ, Nhâm Vũ và Hắc Vô Nhẫn cũng sững cả người. Cho dù cộng thêm miếng tàn đồ của Diệp Mặc nữa thì bản đồ Tiên tàng này cũng chưa hoàn chỉnh, ba phần cộng lại, dù sao cũng dễ tìm hơn nhiều khi chỉ có một miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.