Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 290: Tìm được manh mối
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Mãi đến khi mấy người bọn Vương Diễm Mẫn vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc mà rời khỏi, Diệp Mặc mới hỏi:
- Nói mau, tin tức mà ông nghe được về “Huyết sắc san hô” là gì?
Suất Xà vui mừng, lúc đầu y chỉ muốn lấy lòng Diệp Mặc, ai ngờ Diệp tiền bối lại có hứng thú đến vậy với tin tức này, không đắn đo, y vội nói:
- Hôm qua, một thuộc hạ của tôi uống rượu tại quán rượu Lã Loan, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của hai người lạ.
Suất Xà nói đến đây liền quay ra nhìn Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc vẫn chú ý nghe, trong lòng quyết định đợi lát nữa phải khen ngợi tên thuộc hạ đã nghe được tin tức này.
Suất Xà kích động tiếp tục nói:
- Trong hai người đó có một người là nữ giới, chuyện mà cô ta nói với người còn lại đại ý là, con người đó quá lợi hại, nếu như hắn ta và “Huyết sắc san hô” có liên quan đến nhau, cô ta nhất quyết sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa cô ta còn nói không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa. Mặc dù hoàn thành nhiệm vụ này, cô có thể trực tiếp với tới vị trí chữ Địa, nhưng cô cũng không muốn làm nữa, bởi vì con người đó không phải là người mà cô có thể giết. Nhưng người đàn ông kia lại nói, nếu rút khỏi một nhiệm vụ, tổ chức ngay lập tức sẽ truy sát cô. Nghe xong cô ta liền im lặng, không còn nói gì nữa.
Chữ Địa? Diệp Mặc nghĩ đến cô gái có tên Đổng Cầm đã bị hắn để lại ký hiệu, có lẽ là sát thủ chữ Nhân trong Địa Sát. Chẳng lẽ người con gái này lại là cô ta? Nhưng tại sao cô ta lại đến nơi này, hơn nữa nếu đúng là Đổng Cầm, một sát thủ chữ Nhân trong Địa sát như cô ta tại sao lại để lộ ra một sơ hở lớn đến vậy, khiến ột tên côn đồ nghe được.
Diệp Mặc nghĩ đến đây, lông mày đột nhiên nhíu lại, Suất Xà nhìn thấy vậy, trong lòng vốn có chút đắc ý giờ lại thấy sốt ruột, không biết tại sao Diệp Mặc lại nhíu mày khi nghe cái tin này, trong lúc Suất Xà đang băn khoăn thì Diệp Mặc hỏi:
- Thuộc hạ của ông làm thế nào mà nghe được tin tức này?
Hóa ra là chuyện này, Suất Xà vội nói:
- Vương Tòng Quý nói là nó nghe thấy sự việc này, nhưng cũng không nói làm thế nào nó lại nghe được. Tôi lập tức gọi nó đến đây.
Suất Xà nói xong, thấy Diệp Mặc không có phản ứng gì liền ra ngoài gọi một câu:
- Ngay lập tức gọi Vương Tòng Quý đến đây.
Vương Tòng Quý đến rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã có mặt ở đại sảnh, thấy Suất Xà liền vội vàng nói một cách nịnh bợ:
- Đại ca, anh gọi em đến đây có việc gì?
Suất Xà gật gật đầu nói:
- Vị này là Diệp tiền bối, anh ấy muốn có việc hỏi mày, mày phải trả lời rõ ràng, nếu không trả lời rõ ràng, đừng trách tao không khách khí.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Suất Xà, Vương Tòng Quý vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, Diệp tiền bối, mời ngài hỏi.
- Anh nghe được tin tức về “Huyết sắc san hô” ở quán rượu Lã Loan đúng không?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Vương Tòng Quý thở hắt ra, y vẫn tưởng rằng là chuyện gì cơ, vội nói:
- Vâng, thưa tiền bối, tôi đã nghe được tin tức về “Huyết sắc san hô” ở quán rượu Lã Loan, lúc đó tôi đang uống rượu thì nghe thấy hai người ngồi cách một bàn ở đằng sau nói chuyện, tôi nghe thấy rất rõ ràng...
Diệp Mặc hừ lên một tiếng, gõ một cái lên bàn rồi nói:
- Mày nói láo, nếu còn nói láo một lần nữa, đừng trách tao không khách khí...
Suất Xà đứng lên, cho Vương Tòng Quý một cái tát rồi nói:
- Mẹ nó, mày không còn muốn sống nữa sao, dám nói dối với Diệp tiền bối.
- A...
Vương Tòng Quý bị Suất Xà ột cái tát bèn lùi về phía sau một đoạn xa, đến lau vết máu ở khóe miệng cũng không dám, y không biết tại sao vị Diệp tiền bối này lại biết là y đang nói dối.
Nhưng những điều đó không quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là nếu y tiếp tục nói dối, không chừng sẽ bị lão đại giết, Vương Tòng Quý vội vàng quỳ xuống nói:
- Lão đại tha mạng, những điều mà em nói đều là thật, chỉ là không phải là nghe được ở bàn kế bên. Em có quen một người làm quản lý ở quán rượu Lã Loan, lần trước lúc quán rượu sửa lại, em đã đặt hai chiếc camera cực nhỏ vào hai phòng trong đó.
- Em vốn là muốn thông qua chiếc camera đó để quay trộm một số hình ảnh, rồi dùng nó đi lừa bịp lấy ít tiền. Hôm qua có một đôi nam nữ vào phòng đó, lúc đó em cứ nghĩ là sẽ có chuyện gì đó, kết quả là bọn họ kiểm tra phòng một lúc lâu, không có gì nghi vấn mới bắt đầu nói những chuyện mà vừa nãy em đã nói.
- Đại ca, tiền bối, những lời em nói đều là sự thật, không hề có một câu nói dối nào.
Diệp Mặc gật gật đầu, xem ra Vương Tòng Quý cũng có chút bản lĩnh, nhưng y có bản lĩnh thế nào mà đặt camera trong phòng mà Đổng Cầm không hề phát hiện ra, Diệp Mặc vẫn còn hoài nghi về điều này. Nếu đúng là bản lĩnh của Đồng Cầm chỉ có vậy thì những sát thủ của Địa sát cũng chỉ đến vậy mà thôi.
- Sau đó ra sao?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
Vương Tòng Quý không dám giấu diếm, vội trả lời:
- Sau hơn một giờ, hai người đó không nói gì cả, chỉ vẽ cái gì đó lên giấy, đến động chạm vào nhau cũng không, sau đó liền đi ra, em cũng không lấy được gì có giá trị cả.
Diệp Mặc dở khóc dở cười, tên Vương Tòng Quý này chắc là phải nhìn thấy cảnh lên giường mới cho là có giá trị, một khi đã không phải là lên giường thì không có giá trị, tên này đúng là một loại cực phẩm.
Trong lúc Vương Tòng Quý không biết vị Diệp tiền bối này sẽ làm thế nào với y thì Diệp Mặc lại nói:
- Tốt, anh đưa tôi đến chỗ quán rượu đó, sau đó đưa đoạn video hơn một tiếng đó cho tôi xem.
- Vâng, em lập tức gọi điện cho bạn em, bảo nó mang đoạn video đó đến đây.
Vương Tòng Quý rất thông minh, y biết rằng Diệp tiền bối không phải là muốn xem những đoạn phim của người lớn mà muốn xem đoạn đối thoại của hai người đó.
Quán rượu Lã Loan có thể nói là quán rượu lớn nhất ở Lã Loan Giác này, lúc Diệp Mặc đến đây, quả nhiên là quán rượu này mới được sửa lại, thảo nào Vương Tòng Quý có thể đặt camera ở trong phòng như vậy.
Diệp Mặc đi theo Vương Tòng Quý, vào gian phòng có gắn camera, nhìn chỗ được đặt camera, trong lòng thầm khen cho sự thông minh của Vương Tòng Quý. Nếu không được nói cho biết thì đúng là khó mà phát hiện ra.
Vương Tòng Quý đặt chiếc camera ở trên giấy dán tường, không những nhỏ, mà ống kính camera còn được ngụy trang trong một cái nhụy hoa, trên tường có bao nhiêu là hoa, ai có thời gian rảnh rỗi mà ngồi so sánh từng bông hoa một, cứ cho là ngồi so sánh từng bông hoa một cũng phải ngồi nhìn rất lâu mới nhìn ra được. Con người này đúng là trời sinh ra để đi làm công tác ngầm.
Vương Tòng Quý và bạn của y đều có bộ dạng thô tục như nhau. Tuy nhiên đoạn video này mới có từ tối hôm qua cho nên chưa bị xóa đi.
Diệp Mặc xem đoạn video bằng máy tính, trong đó xuất hiện một người nữ, quả nhiên đúng là Đổng Cầm, người con trai còn lại là một thanh niên diện mạo rất tuấn tú, dáng người thuộc hạng trung, tóc ngắn, chỉ có điều thần sắc có chút lo lắng. Lúc hai người bước vào quả nhiên là có kiểm tra một lượt khắp phòng, nhưng thông qua đoạn phim có thể thấy rằng họ đều đang có tâm trạng rất nặng nề, kiểm tra cũng có phần qua loa.
Những lời mà người đàn ông đó và Đổng Cầm nói đúng như những gì Suất Xà nói với hắn, nhưng về sau họ không còn nói gì nữa, mà vẽ gì đó lên một tờ giấy, nhưng những gì họ vẽ đều bị lưng của Đổng Cầm che mất, làm cho Diệp Mặc không thể nhìn thấy rõ được. Cho đến tận lúc sắp ra khỏi phòng, họ đều vẽ trên giấy, không nói bất kỳ một lời nào.
Mãi đến khi hai người thu lại tờ giấy, Diệp Mặc mới nhìn thấy trên tờ giấy trắng đó có vẽ một khối đá ngầm nhô lên ở trên bờ biển. Khối đá này hình như hắn đã được nhìn thấy, không lâu trước đây, dường như hắn đã nhìn thấy khối đá này trong lúc ở trên bờ biển.
Có được chút manh mối, Diệp Mặc đứng dậy, liền nói:
- Tốt, lần này nhờ có anh, quả không tồi, lần sau gặp Tiêu Biên Nghĩa tôi sẽ giới thiệu anh. Hôm nay tao có chút việc, tôi về trước vậy.
Suất Xà lộ ra niềm vui trong mắt, vội vàng nói không dám không dám, tiễn Diệp Mặc một mạch ra đến cửa, nhìn tấm lưng của Diệp Mặc dần dần biến mất. Y vui mừng khôn xiết, bộ dạng không thể tin được sự việc này.
Y có thể đến Tam Á này là do nhiều năm đi theo Tiêu gia, được Tiêu gia ột cơ hội. Nhưng bây giờ khác rồi, y vô tình kết giao với Diệp tiền bối, sau này không còn phải một bước lên mây trước mặt Tiêu gia sao
Suất Xà càng nghĩ càng phấn chấn, quay đầu về sau nói với mấy tên tiểu đệ:
- Từ giờ mấy người bạn của Diệp tiền bối không được gây rối họ, nếu có tên nào không có mắt ăn nói vô lễ với người của Diệp tiền bối, đừng trách Suất Xà tao không khách khí.
Tuy rằng đã là hơn mười giờ tối nhưng tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh, chỉ cần hai, ba mươi phút là đã có thể quay lại bãi biển. Hắn quả nhiên là phát hiện ra khối đá ngầm, Diệp Mặc nhảy một cái là đã đứng trên khối đá ngầm đó rồi.
Trên mặt khối đá ngầm không có cái gì, cũng không có bóng người, nhưng Diệp Mặc lại lộ rõ sự vui mừng, hắn đã cảm thấy được dấu hiệu mà chính mình để lại, lúc đó hắn đã để lại ký hiệu trên người Đổng Cầm, theo cảm giác bây giờ của hắn, chỉ cần Đổng Cầm ở trong cự ly mười dặm là hắn có thể cẩm thấy được.
Nhung bây giờ ký hiệu mà Diệp Mặc cảm nhận được lại ở trên biển, cảm giác của Diệp Mặc cũng chỉ là loáng thoáng mà thôi.
Hẳn là sắp ra khỏi phạm vi mà hắn có thể cảm nhận được rồi, Diệp Mặc không dám chậm trễ, cầm lấy một tấm ván gỗ, đuổi rất nhanh theo hướng ký hiệu đó.
Mới có vài phút, một chiếc thuyền dân dụng màu trắng hiện lên trước mắt Diệp Mặc, hắn vội qua đó, lại phát hiện ra một gã hơn năm mươi tuổi đang đứng trên mũi thuyền canh gác, nhưng con thuyền lại đứng im một chỗ, không rời đi.
Diệp Mặc lên thuyền, nhìn một lượt, trong khoang thuyền chỉ có hai người, đúng là Đổng Cầm và người đàn ông mà hắn nhìn thấy trong đoạn video.
- Đổng Cầm, thật sự là có người lợi hại đến thế sao? Tôi đã nghe nói một cao thủ ẩn môn, nhưng lợi hại đến mức như cô nói thì có vẻ hơi thái quá. Lần này cấp trên còn cử đến Thổ Luân Tư, hắn là cao thủ cấp Địa, có lẽ, chúng ta có thể buông tay được rồi. Hơn nữa, việc đua xe lần trước, làm thế nào cô có thể khẳng định đó là do Diệp Mặc làm? Vả lại, cô cho rằng hắn có thể trộm quả bom ngay dưới mắt cô sao?
Người thanh niên đó nghĩ một lúc lâu mới do dự mà nói ra như vậy.
Sắc mặt Đổng Cầm hơi tái nhợt, cô lắc đầu rồi nói:
- Trần Thanh, anh chưa tiếp xúc với hắn ta lần nào, anh không hiểu được sự lợi hại của hắn ta. Tôi bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ từng cơn. Tôi dám chắc đúng là hắn ta đã làm việc đó ngay dưới mắt tôi, nhưng tôi không thể nào mà nhìn ra được.