Nói xong y nhìn hai người luyện sĩ đứng cạnh cổng, rõ ràng hai người này là hai hộ vệ của “Trân sức các”. Hai tên vệ sĩ đó thấy tên tiểu nhị này nhìn qua, lập tức bước đến nói với Diệp Mặc:
- Không mua gì thì đi đi…
Chỉ có điều hai tên hộ vệ này còn chưa nói dứt lời, đã cảm giác hai người bọn họ bị người khác nhấc lên, ngay sau đó, hai người lần lượt bị đụng vào bảng hiệu của “Trân sức các”, làm cho bảng hiểu xa hoa bị chia năm xẻ bảy, sau đó rơi xuống đường, ôm chân của mình tru tréo.
Diệp Mặc sau khi ném hai tên hộ vệ xong, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Gọi trưởng quầy của các anh ra đây, nếu nhưng còn nói nhảm nữa, tôi sẽ hủy “Trân sức các” đấy.
Diệp Mặc lúc này nóng lòng như lửa đốt, làm gì có cách ôn hòa mềm mỏng, hắn cần phải trong thời gian ngắn nhất biết được tung tích của Tô Tĩnh Văn. Đừng nói đến Tô Tĩnh Văn là người con gái mà hắn quen biết đầu tiên, thì Ức Mặc cũng cùng một chỗ với Tô Tĩnh Văn, hắn sao có thể không sốt ruột?
Không cần tiểu nhị đi gọi, một người đàn ông mặc trang phục tiền tài rất to béo đã vội vàng bước đến, người của gã còn chưa đến, đã kính cẩn chắp tay hành lễ nói:
- Không biết tiên sư đại nhân quang lâm, có chậm trễ chút, mời tiên sư đại nhân lên lầu ngồi.
Rõ ràng trưởng quầy đã sớm biết tầng dưới xảy ra chuyện, hơn nữa vẫn quan sát xem xét, khi gã phát hiện Diệp Mặc dễ dàng ném hai tên hộ vệ thân thủ lợi hại ra ngoài, lập tức biết người thanh niên này chỉ có thể là người Tu Chân.
Diệp Mặc không để ý đến lời nói của trưởng quầy, trực tiếp lấy ra một chiếc vòng tay nói:
- Chiếc vòng tay này có phải là anh bán ra hay không?
Trưởng quầy vừa mới nghe Diệp Mặc nói vậy, liền biết được tên này vì chiếc vòng tay mà đến. Lúc này làm gì còn dám nói những lời vô nghĩa nữa, vội vàng trả lời:
- Đúng, đúng, chiếc vòng tay này là do cửa hàng của chúng tôi bán ra từ năm ngoái, ngày trước tiểu thư của Tần phủ Tần Bách Hà đến mua.
- Tôi không hỏi người mua là ai, tôi hỏi chiếc vòng tay này từ đâu đến?
Diệp Mặc thấy sự hợp tác của trưởng quầy, giọng điệu có chút hòa hoãn nói.
Gã trưởng quầy này hiển nhiên là người từng trải. Gã vốn biết lai lịch của chiếc vòng tay này không phải là chính đạo, bây giờ người ta hỏi đến rồi, nếu là người bình thường hỏi, gã nhất định sẽ không nói thật, dù sao người bán chiếc vòng này cho “Trân sức các” cũng là khách hàng của bọn họ. Nhưng vị tiên sư trước mắt này lại hỏi đến, gã làm sao còn dám giấu diếm, đắc tội với một tiên sư, đừng nói là danh dự, cho dù là cả “Trân sức các” cũng lập tức tan thành tro bụi.
Mặc dù sau lưng “Trân sức các” cũng có chỗ dựa là một tiên sư, nhưng ai biết được vị tiên sư đó có lợi hại như vị tiên sư này hay không? Huống chí vì một người bình thường mà đi giấu diếm những chuyện này thì càng không đáng.
Căn bản cũng không cần suy nghĩ gì, gã trưởng quầy này liền vội vàng nói:
- Là bốn anh em Bùi thị, bọn họ hoành hành ngang dọc ở thành Giang Xuyên, cứ sau một thời gian, bọn họ sẽ lại đến đây bán một vật gì đó, phỏng chừng chiếc vòng tay này cũng không rõ lai lịch…
- Bọn họ bây giờ ở đâu?
Diệp Mặc đâu còn chú ý đến nhân phẩm của mấy anh em Bùi thị, đừng nói bọn họ hoành hành ngang ngược, cho dù bọn họ là vạn gia sinh phật, lai lịch bất chính của vòng tay kia hắn cũng phải tìm hiểu cho ra.
Trưởng quầy hiểu được ý tứ của Diệp Mặc, lập tức trả lời nói:
- Bốn anh em Bùi thị không ở thành Giang Xuyên, bọn họ ở Bùi thị sơn trang ở bên ngoài thành Giang Xuyên, Bùi thị sơn trang cách thành Giang Xuyên năm mươi dặm về hướng đông.
Trưởng quầy dường như biết Diệp Mặc muốn đi tìm anh em nhà Bùi thị, không đợi Diệp Mặc hỏi đến, gã đã nói rất rõ ràng. Khi gã thấy Diệp Mặc vẫn chưa đợi gã nói xong, lại đột nhiên biến mất ngay trước mặt, lập tức trong lòng không ngừng sợ hãi. Gã thầm nhủ may là mình không đắc tội với vị tiên sư này, xem ra hắn không những là tiên sư, mà còn không phải là một tiên sư bình thường.
Tới gần tháng Chạp, bên ngoài thành Giang Xuyên đã có rất ít người rồi, sự hoang dã xung quanh lại càng vắng tanh vắng ngắt, đại đa số người ở đây đều đã tụ tập trong thành. Dù sao trong đó còn có tường thành ngăn cản, người cũng đông, cho dù là trên đường cũng không vắng lạnh như vậy, thậm chí còn có chút náo nhiệt. Mà khi Diệp Mặc đến Bùi thị sơn trang, nơi này cũng giống như thành Giang Xuyên, vô cùng náo nhiệt.
Bốn người đàn ông đang trong một phòng có mở điều hòa ngồi uống rượu, có vài cô gái xinh đẹp bên cạnh hầu rượu.
- Tên Mã Diên Ôn đúng là có phúc mà không biết hưởng, lại đi làm cái gì mà tu chân, ăn no rỗi việc đây. Làm sao có được vui vẻ, ăn uống thoải mái như chúng ta đây.
Người đàn ông mặc bộ quần áo màu bã trầu ngồi bên trái uống xong chén rượu, nói với giọng say.
Người đàn ông gầy gò ngồi đối diện lại cười nói tiếp:
- Lão Tam, anh cũng đừng vì bốn người chúng ta không có linh căn, cho nên lúc này mới ăn không được rồi đi ghen với người ta đấy chứ?
Quả nhiên người đàn ông gầy gò này sau khi nói xong, tên vừa nói Mã Diên Ôn có phúc không biết hưởng kia vừa đã ném một cái chén xuống, rõ ràng trong lòng y quả thực có ý ghen tức.
Người đàn ông ngồi trên đầu nói:
- Lão Nhị cũng không cần nói lão Tam, chúng ta mặc dù bây giờ vui vẻ cỡ nào, nhưng không tốt như tiên sư, có thể sống lâu trăm tuổi. Tôi nghe đầu xuân năm tới, Trường Hà phái có thu nhận đệ tử, đến lúc đó bốn anh em chúng ta đi xem xem.
Mấy người còn lại đang muốn phụ họa theo lời của lão Đại, lại nghe thấy một giọng nói cất lên:
- Vậy thì cũng phải có mạng mới đi được.
Bốn người giật mình, lại phát hiện ra một tên thanh niên đột nhiên xuất hiện trong phòng uống rượu của bọn họ, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ nữa.
Ánh mắt kia hoàn toàn tương phản với sự ấm áp trong phòng, lại có chút ăn ý với sự lạnh lẽo ghê người bên ngoài kia.
- Anh là ai?
Lão Đại vừa mới nói chuyện ngăn lại sự động thủ của những người khác, trầm giọng hỏi, trong lòng gã rất rõ, đối phương có thể khi bọn họ vô tình không để ý mà đến phòng bọn họ, hiển nhiên không phải là người tầm thường, thậm chí rất có thể là một tiên sư.
Diệp Mặc không để ý đến lời nói của lão Đại, mà lại lấy ra một chiếc vòng tay nói:
- Chiếc vòng tay này các anh lấy được từ đâu?
Lúc này không cần nói đến lão Đại, các anh em còn lại cũng nhìn ra Diệp Mặc đến đây không có ý tốt, lão Tứ một mực không nói chuyện bây giờ lên tiếng:
- Chiếc vòng tay này là lần đầu tiên nhìn thấy, căn bản không phải do chúng tôi lấy được.
Diệp Mặc mặc dù không nhìn y, nhưng thần thức của hắn thì đã sớm chú ý đến người nói chuyện này, ánh mắt lóe ra, rõ ràng là nói dối.
Diệp Mặc không có thời gian đi nói dông dài nới y, tùy tay chém ra một đường đao, lão Tứ vừa nãy vẫn còn nói không biết thậm chí còn không kịp thét lên, đã bị đường đao của Diệp Mặc chém thành hai nửa.
Máu tươi phun ra, bắn đầy đất.
Vài cô gái hầu rượu này vừa nãy vẫn còn nghe thấy mấy người này nói chuyện, đột nhiên lại chứng kiến cảnh máu me be bét này, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bốn anh em bị giết chết một người, ba người còn lại không có cách nào ổn định lại, căn bản không quản đối phương có phải là tiên sư hay không, rút ra loan đao xông về hướng Diệp Mặc.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết, bốn anh em này rất thân thiết, muốn thông qua cách hỏi thăm để biết được kết quả, thì tuyệt đối không thể được.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không còn tâm trạng hỏi tiếp nữa, trong nháy mắt giết chết một người, sau đó thông qua không chế thần hồn để hỏi hai người còn lại.
Hai người này chưa từng tu chân bao giờ, muốn làm cho bọn họ ngây dại ra để nói sự thật, Diệp Mặc ngày trước cũng hay làm cách này. Nhưng một khi đối phương đã từng tu chân, hình thành lên thần thức rồi, thì cách này khó mà làm được.
Sưu hồn thì lại càng khó làm, Sưu hồn không những ít ra cần đến tu vi Hóa Chân, mà còn một môn công pháp Sưu hồn, những thứ này thì Diệp Mặc tương đối kém.
…
Sau một tuần nhan, Diệp Mặc giết hai người rồi rời khỏi Bùi thị sơn trang, hắn đã hiểu lai lịch của chiếc vòng tay này, hai tháng trước, thành Vu Ma rất gần với thành Giang Xuyên xảy ra nhân họa. Nói là nhân họa, tuy nhiên cũng chỉ là hai gã Tu Chân cao cấp trong thành đánh nhau mà thôi. Người trong thành chết vô số, những người sống còn lại đều chạy khỏi thành Vu Ma, trong số đó có một gia đình có chút tiền của.
Nhưng rất nhiều gia đình giàu có mặc dù đã nhà tan rồi, nhưng vẫn còn một số hộ vệ, nhưng hơn nữa là rất nháo nhác. Bốn anh em Bùi thị nhân cơ hội cướp của, cướp đoạt gia sản của những người sống trốn thoát được, những người không có tiền thì bị giết hết. Căn cứ tin tức lấy được từ họn họ, chiếc vòng tay này cũng là cướp được của nạn nhân chạy nạn trên đường, hình như là một người con gái rất xấu xí.
Mặc dù Diệp Mặc hỏi lại nhiều lần, cũng chỉ là nghe được bên cạnh người con gái đó không có người nào cả, rõ ràng bất kể người con gái kia có phải là do Tô Tĩnh Văn dịch dung ra hay không, Ức Mặc cũng không ở bên cạnh cô.
Biết được những người dân chạy nạn này, và cả người con gái bị cướp mất vòng tay đều tiến vào thành Giang Xuyên, Diệp Mặc lại quay trở về thành Giang Xuyên, hơn nữa căn cứ theo những gì mà anh em Bùi thị miêu tả, dùng thần thức cẩn thận dò xét. Để tránh cho Tô Tĩnh Văn gặp hắn mà giật mình, hắn lấy “Cửu biến” trên mặt xuống. Diệp Mặc tin rằng, chỉ cần Tô Tĩnh Văn ở thành Giang Xuyên, thì hắn có thể tìm được.
Bầu trời dần âm u lại, có chút bông tuyết bắt đầu rơi xuống, bông tuyết càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã hình thành một lớp tuyết trắng trên mặt đất.
Diệp Mặc đứng trên không của thành Giang Xuyên, tường thành Giang Xuyên mặc dù cao lớn, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản được gió lạnh, những bông tuyết đang bay xuống thì lại không thể nào ngăn cản được.
Nếu như Tô Tĩnh Văn ở trong thành, không có tuyết còn tốt hơn một chút, một khi có tuyết rơi, chẳng khác nào không có chỗ mà đi rồi. Diệp Mặc chỉ có thể hi vọng tốt nhất là tìm được một chỗ ở, ổn định lại.
Diệp Mặc trong lòng lại càng sốt ruột, lại càng không có cách nào mà tìm ra Tô Tĩnh Văn đã dịch dung.
Cuối cùng hắn dần dần bình tĩnh trở lại, hắn biết từ trong hơn một triệu dân tìm ra một người dịch dung, đây là một việc phải hết sức bình tĩnh. Sau đó hắn đứng trên một con đường ở giữa thành, lại một lần nữa dùng thần thức cẩn thận quét từng tí từng tí một. Thần thức của hắn lần này không quét từ trong ra ngoài mà lại là từ ngoài vào trong. Diệp Mặc cho rằng, những người ở đây dưới cơn tuyết lạnh giá như này không thể ra ngoài được, hăn dò xét từ ngoài vào trong rất cẩn thận, chỉ cần Tô Tĩnh Văn có ở Giang Xuyên, thì hắn có thể tìm ra được.
Tuyết càng ngày càng nhiều, con đường này trước đó không lâu vô cùng náo nhiệt, bây giờ thì người đi đường dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn vài người ít ỏi đi trên đường.
Dần dần, trên đường chỉ còn một mình Diệp Mặc, Diệp Mặc dò xét cẩn thận, rất dụng tâm, thậm chí trên người tích tụ một lớp tuyết cũng không để ý.