Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 315: Chương 315: Tình cờ gặp mặt cố nhân




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 315: Tình cờ gặp mặt cố nhân

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trường Thuần An tuy rằng không phải trường cao đẳng nổi danh nhất Hoa Hạ, nhưng có lịch sử lâu đời, nghe nói là trường cao đẳng có lịch sử dài nhất ở Hoa Hạ. Cho nên học sinh ưu tú ở Thuần An, đẹp trai đẹp gái chỗ nào cũng có.

Lạc Huyên không thể nghi ngờ chính là mỹ nữ đứng đầu trường Thuần An, nhưng vì Lạc Huyên cho tới nay đều ở thư viện, thậm chí rất ít khi tới lớp học, chớ nói chi là tham gia các loại hoạt động của trường học. Cho nên Lạc Huyên mặc dù là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh, tình nhân trong mộng, nhưng bất đắc dĩ cô cho tới bây giờ cũng sẽ không cùng người khác nhiều lời.

Đừng nói là nam sinh, ngay cả nữ sinh muốn nói vài câu với Lạc Huyên cũng không phải dễ dàng. Tử Vân là một ngoại lệ, tuy nhiên cũng chỉ có mình cô mà thôi, rất nhiều người đều hy vọng thông qua Tử Vân để làm quen Lạc Huyên, nhưng kết quả lại khiến mọi người thất vọng.

Tuy rằng mỗi ngày đều có rất nhiều người kiên trì không ngừng đi tìm Lạc Huyên, muốn dựa vào da mặt dày và nghị lực để đả động Lạc Huyên. Nhưng lại chưa từng thấy cô xuống dưới qua, cũng cho tới bây giờ đều không có thấy cô đi cùng ai. Càng làm ọi người thất vọng chính là cô chẳng những không thèm nhìn những người tìm cô, gần đây thậm chí còn chuyển ra ngoài trường học, về phần ở chỗ nào cũng không có ai biết.

Nhưng hôm nay, Lạc Huyên không ngờ cùng một nam sinh vừa nói vừa cười đi tới trường, gần như khiến tất cả nam sinh cằm rơi trên mặt đất. Tuy rằng nam sinh đi cùng Lạc Huyên bộ dạng coi như không tệ, nhưng cũng không có đẹp trai đến long trời lở đất, làm sao lại đánh chiếm mỹ nữ này chứ?

Diệp Mặc vừa tiến vào trường Thuần An cũng cảm giác rất kỳ quái, sao nhiều người nhìn mình như vậy, dường như ánh mắt không có thiện chí.

Lạc Huyên khẽ mỉm cười, trong nội tâm nàng hiểu được là chuyện gì xảy ra, tuy nhiên loại chuyện này lại không cần phải giải thích với Diệp Mặc. Diệp Mặc tuy rằng tuổi tác cũng xấp xỉ với những học sinh Thuần An này. Nhưng theo cô thấy, nội hàm thì kém quá xa.

Cô cảm giác mình căn bản là nhìn không thấu Diệp Mặc. Cô tự tin mình là một mỹ nữ, ít nhất cô chưa thấy ai đẹp hơn cô. Nhưng cùng Diệp Mặc một chỗ, cô không ngờ không có cảm giác làm nữ nhân xinh đẹp, vì Diệp Mặc cho tới bây giờ đều không có dùng loại ánh mắt ái mộ nhìn cô. Thậm chí cho tới bây giờ đều không có nói qua một câu mờ ám, ánh mắt của hắn trước sau trong suốt như một.

Diệp Mặc vừa mới muốn hỏi một chút rằng thư viện ở chỗ nào, cửa trường học liền truyền đến từng đợt tiếng gào.

- Có người đánh nhau.

Vài bạn học kêu một câu, cùng nhau vọt qua. Đối với rất nhiều học sinh nhàm chán đến cực đỉnh mà nói, nhiều một sự tình so với ít một sự tình càng làm cho bọn họ có hứng thú.

Diệp Mặc vốn không nghĩ chạy tới xem, nhưng Lạc Thuần An lại nói một câu

- Kẻ đánh người còn là người tu luyện cổ võ.

Người tu luyện cổ võ, không ngờ ở cửa trường học đánh người? Diệp Mặc cũng nhìn sang, người đánh và người bị đánh hắn không ngờ đều biết, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp Hứa Bình. Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi xoay người liền hướng cửa trường học đi tới. Lạc Huyên thấy Diệp Mặc qua xem náo nhiệt, cũng đi theo.

Ngô Chấn Tuấn bị đánh trên mặt đất không đứng dậy được, hai người hầu của y cũng vậy bị đánh ngã trên mặt đất, người đánh kia vẫn không dừng tay, còn dùng chân đá. Ngô đại công tử trong lòng thầm mắng xui, chính mình gần đây gặp phải đen đủi, không ngờ luôn là bị người ta đánh.

Diệp Mặc đi tới ngăn cản cái người đang tiếp tục đá nhân

- Anh Hứa. Tôi còn tưởng rằng một năm sau mới có thể nhìn thấy anh, không nghĩ tới hiện tại liền gặp được anh rồi, thực là cuộc đời nơi nào cũng có thể tương phùng nhỉ.

Diệp Mặc đúng là không ngờ ở chỗ này nhìn thấy Hứa Bình, điều này làm cho hắn rất là vui. Phi kiếm của hắn nếu không phải tinh ngọc của Hứa Bình, tuyệt đối không thể có loại phẩm chất này, hơn nữa Hứa Bình làm người không tệ. Lần trước bởi vì vấn đề thực lực, Diệp Mặc không nói thật ra với y, vẫn có chút áy náy, hiện tại gặp được Hứa Bình, lập tức đã nghĩ muốn hàn huyên với y.

Người đàn ông đánh người dừng chân đá. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức liền mừng rỡ kêu lên:

- Anh Mạc, thật là cậu ư, lần trước tôi hỏi thăm qua tin tức của cậu, nghe nói cậu bị bức nhảy xuống vách núi, không ngờ gặp cậu ở đây, thật sự là quá tốt.

- Người anh em là cậu à, cứu cứu tôi đi, bạn của cậu người này quả thực không biết đạo lý... Tôi là người lần trước mời cậu đi tán gái Ngô Chấn Tuấn đây.

Ngô công tử thấy Diệp Mặc, lập tức thật hưng phấn cầu cứu.

Hứa Bình kỳ quái nhìn Diệp Mặc một chút hỏi,

- Anh Mạc, cậu quen người kia?

Y nghĩ Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không quen loại công tử này.

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ gật đầu

- Đúng vậy, mong anh Hứa nể mặt mũi của tôi, tha hắn ta một lần.

Hứa Bình không hỏi Diệp Mặc là nguyên nhân gì, chỉ có điều nhìn Ngô Chấn Tuấn quát:

- Cút đi, lần sau để cho tao thấy mày kiêu ngạo, gặp một lần đánh một lần.

Hứa Bình cũng đã nhìn ra Diệp Mặc và Ngô Chấn Tuấn cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Hứa Bình xuống tay không nặng, dù sao Ngô Chấn Tuấn là một người bình thường. Cho nên nghe xong lời Hứa Bình, Ngô Chấn Tuấn lập tức liền bò lên, day day cánh tay đi đến trước mặt Diệp Mặc nói:

- Bằng hữu, đa tạ, cậu thật đúng là rất giỏi, không ngờ...

Nói tới đây, Ngô Chấn Tuấn có chút nao núng nhìn Lạc Huyên đứng ở bên cạnh Diệp Mặc một chút, theo y thấy, ngay cả cô bé này cũng có thể cua được, có thể thấy được bản lĩnh của Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng tự nhủ Ngô công tử này thật đúng là cái kẻ dở hơi, đứng lên chú ý đầu tiên không ngờ là Lạc Huyên. Chỉ có điều hắn không có tâm tư để ý tới Ngô công tử này, đang chuẩn bị mời Hứa Bình cùng đi ngồi một chút, một chiếc xe cảnh sát rất nhanh lái tới, đứng bên cạnh mấy người.

Trên xe cảnh sát bước xuống ba người, ngoại trừ hai gã cảnh sát Diệp Mặc gặp lần trước, còn có một người cảnh sát trung niên.

- Sao lại thế này?

Tên cảnh sát trung niên nhìn thoáng qua Ngô Chấn Tuấn ôn hòa hỏi một câu, sau đó lập tức nghiêm khắc nhìn về phía Hứa Bình và Diệp Mặc.

Nữ cảnh sát tên Trương Lam lại càng nghiêm khắc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, Diệp Mặc cho cô ấn tượng thật sự rất ác liệt. Tuy nhiên cô rất nhanh đã nhìn thấy Lạc Huyên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Tuy rằng cô không hỏi tình huống cụ thể, nhưng đến hiện trường liền có thể đoán ra đại khái câu chuyện, Ngô công tử này khẳng định lại đang đùa giỡn mỹ nữ, sau đó Diệp Mặc lại đi giúp Ngô công tử ca. Hẳn là thanh niên trai tráng này gặp chuyện bất bình, kết quả Ngô Chấn Tuấn mấy người đều đánh không lại thanh niên trai tráng này, mới báo cảnh sát đây.

Nhìn thấy tên cảnh sát trung niên kia nghiêm khắc hỏi Hứa Bình, Ngô Chấn Tuấn lại vội vàng tiến lên nói:

- Vương đội trưởng, sự tình này cứ như vậy coi như xong, vừa rồi là chuyện hiểu lầm.

Những lời này của Ngô Chấn Tuấn chẳng những làm người cảnh sát trung niên ngây ngẩn cả người, ngay cả Diệp Mặc cũng ngây ngẩn cả người, Ngô Chấn Tuấn này không ngờ nguyện ý buông tha Hứa Bình, đây chính là việc bất ngờ. Theo hắn thấy, loại công tử ca này, bình thường đều rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không buông tha người khác như vậy, chẳng sợ Hứa Bình xuống tay có chừng mực cũng không được.

Người cảnh sát trung niên vốn rất nghiêm khắc, nghe xong Ngô Chấn Tuấn nói, rất kỳ quái nhìn mấy người Diệp Mặc một chút. Tuy nhiên nếu khổ chủ Ngô Chấn Tuấn này đều nói thôi đi, y chắc chắn sẽ không nhiều chuyện nữa

Diệp Mặc nhìn Ngô Chấn Tuấn khẽ mỉm cười

- Cậu không tệ, không uổng công tôi giúp cậu hai lần.

Ngô Chấn Tuấn tuy rằng con ông cháu cha, nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết chút nghĩa khí. Y nói thôi, khẳng định không phải là bởi vì Diệp Mặc không sợ cảnh sát, mà là vì Diệp Mặc giúp y hai lần, Hứa Bình là bằng hữu của Diệp Mặc, lúc này mới thôi. Cho nên Diệp Mặc mới nói y không tồi.

Diệp Mặc nói xong, quay đầu lại nhìn Hứa Bình

- Anh Hứa, chúng ta tìm một chỗ nói vài lời.

- Được.

Hứa Bình, Diệp Mặc và Lạc Huyên ba người đi rồi, Ngô Chấn Tuấn còn ở phía sau kêu lên:

- Người anh em, lần sau tôi mời cậu ăn cơm nha, tôi gọi là Ngô Chấn Tuấn.

Y tên là Ngô Chấn Tuấn, đây đã là lần thứ ba nói với Diệp Mặc rồi, Diệp Mặc trong lòng cũng có chút buồn cười, Ngô công tử này thật đúng là có ý tứ.

- Tiểu tử này cũng không phải đáng ghét như vậy, tôi ở trước cửa nhà hàng thấy nó cứ lôi kéo một cô nàng không quen biết đi uống rượu, trong lòng tức giận, liền đánh nó một chút. Mạc huynh đệ, cậu tại sao biết nó vậy?

Hứa Bình thuận miệng hỏi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu,

- Tôi không biết cậu ta, tuy nhiên không lâu trước đây cậu ta xem như trong lúc vô tình đã cứu tôi một mạng.

Hứa Bình hơi sửng sốt, vừa định hỏi ở trong thành phố còn có ai có thể xúc phạm tới Diệp Mặc, nữ cảnh sát Trương Lam liền đuổi theo.

- Cô còn có chuyện gì?

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nhìn nữ cảnh sát này hỏi.

Trương Lam nhìn cũng chưa nhìn Diệp Mặc, chỉ có nói với Lạc Huyên:

- Người này không tốt đâu, cô tốt nhất là không nên đi theo hắn, hắn khẳng định nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với cô, cô một câu cũng không nên tin, cô chỉ cần nghĩ lời hắn nói đều là tương phản là được rồi.

Lạc Huyên cũng là khẽ nhíu mày, mặc dù có lòng khuyên vài lời, nhưng Trương Lam này cũng là có lòng tốt. Cuối cùng chỉ khẽ cười nói:

- Cảm ơn sự quan tâm của chị, tôi đã biết.

Trương Lam nhìn Lạc Huyên cuối cùng vẫn đi cùng Diệp Mặc, không khỏi lắc đầu thở dài. Thì thào nói:

- Cô gái xinh đẹp như vậy tại sao không biết tự trọng, cùng với một khách làng chơi lăn lộn cùng một chỗ.

Hứa Bình không biết tình huống, nhưng không có ngắt lời, đi thẳng xa mới hỏi:

- Mạc huynh đệ, nữ cảnh sát kia sao lại thế?

Diệp Mặc đành phải sờ sờ cằm nói:

- Cô đi bắt tôi chơi gái, còn muốn nhốt tôi ở trong phòng.

Hứa Bình liền tiếp lời nói:

- Một chút việc cỏn con như vậy? Chơi gái thì thế nào, là chuyện ngươi tình thì tôi nguyện, người phụ nữ này thật đúng là xen vào việc của người khác. Ách...

Nói tới đây Hứa Bình lập tức nhìn thấy Lạc Huyên sắc mặt có chút không vui, lập tức liền biết mình nói lời có chút vấn đề, vội vàng bổ sung:

- Mạc huynh đệ làm sao có thể đi chơi gái, em không cần lo lắng.

Còn kém một câu “Giấu đầu lòi đuôi“.

Diệp Mặc vội vàng ngắt lời nói:

- Anh Hứa không nên nói lung tung, tôi cùng Lạc Huyên chỉ là hàng xóm cách vách, cũng không có bất kỳ quan hệ khác, anh không nên hiểu lầm.

Lạc Huyên mặt không chút thay đổi, cũng không nói không phải.

Ba người tùy ý tìm một quán trà uống trà, Diệp Mặc mới hỏi:

- Anh Hứa sao lại tới đây chứ?

Hứa Bình thở dài,

- Tôi vốn muốn trở về tu luyện, nhưng tôi lại sợ chó điên Đoạn Quyền Đường sẽ tìm được chỗ tôi ở. Cho nên tôi vẫn ở đây, bởi vì sau khi nghe được chuyện của anh, tôi liền định báo thù cho anh. Nhưng thực lực của tôi lại quá thấp, gần đây tôi nghe nói ở Lương Phổ xuất hiện một gốc cây 'Huyết sắc san hô” tôi liền chạy tới Lương Phổ. Ý của tôi là nếu có thể được 'Huyết sắc san hô” nói không chừng tôi cũng có thể thăng cấp đến Địa cấp, nói như vậy, báo thù thành công càng lớn.

- Vậy anh sao lại đi vào Thuần An?

Diệp Mặc kỳ quái hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.