Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1601: Chương 1601: Tôi trước giờ không so đo với người chết




Lúc Diệp Mặc tỉnh lại thì nghe thấy thấy một làn hương thoang thoảng, đồng thời truyền đến một loại cảm giác mềm mại, lập tức hắn liền phát hiện mình đang úp sấp trên lưng Chân Băng Du. Diệp Mặc lập tức biết rằng Chân Băng Du quả thực không có lòng dạ hiểm độc giết hắn. Nhưng hắn lập tức nhìn thấy tiên nhân ở xung quanh căn bản là không chỉ có mình Chân Băng Du, hơn nữa có cả hơn trăm người, Chân Băng Du chỉ là một người trong số đám tiên nhân này mà thôi.

Chuyện gì vậy? Diệp Mặc nhăn mày, lập tức liền cảm thấy toàn thân truyền đến đau đớn như bị xé rách, Diệp Mặc nhanh chóng lấy ra vài viên đan dược nuốt xuống.

Khi Diệp Mặc vừa tỉnh lại, Chân Băng Du đã biết rồi, cô ngay cả đầu cũng không quay lại, nói:

- Ở đây phát hiện được rất nhiều ‘Giác Hồn Cô’, có người tìm thấy một lối vào được ẩn dấu dưới ‘Giác Hồn Cô’.

- Tôi bị thương nặng, cô dẫn tôi đến đây là có ý gì?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu, đồng thời nắm chắc thời gian vận hành ‘Tam sinh quyết’ trị thương.

Chân Băng Du trầm mặc một lát rồi nói,

- Bởi vì họ nói đây là nơi truyền thừa của ‘Vô song tiên đế’ nên đều đã đến rồi. Tôi cũng không muốn bỏ qua cơ hội như này, cũng đến xem xem.

Diệp Mặc biết Chân Băng Du cứu hắn không phải là vì có cảm tình gì đó với hắn, mà là bởi vì hai người vẫn còn đang hợp tác. Chân Băng Du, người phụ nữ này sống tựa hồ chính là vì tu luyện, vì truy tìm đại đạo. Cũng may còn là người rất giữ lời hứa, không bỏ rơi mình.

Diệp Mặc không nói nhiều nữa, đem Vô ảnh bám trên quần áo ném vào Thế giới trang vàng, im lặng ghé lên lưng Chân Băng Du tận dụng thời gian trị thương. Thật ra bây giờ hắn vẫn sợ Băng Du sư tỷ này sẽ bỏ hắn lại. May mà Chân Băng Du cũng không nhiều lời, cũng không bỏ hắn lại.

Sau nửa nén nhang, tu vi của Diệp Mặc đã khôi phục được phần nào, cảnh giới luyện thể của Tiên niết thể đã giúp hắn, cho dù là kinh mạch có đứt đoạn, dưới tác dụng hồi phục to lớn của Luyện thể quyết và Tam sinh quyết, cũng có thể hồi phục nhanh chóng.

- Băng Du tiên tử, nếu lát nữa có truyền thừa của Vô song tiên đế, chúng ta liên kết như thế nào?

Một tu sĩ Huyền tiên trung kì gia tăng tốc độ đến bên cạnh Chân Băng Du, ôn hòa nói.

Chân Băng Du nhẹ giọng nói:

- Tôi đã hợp tác với người khác rồi, vị sư huynh này, anh tìm người khác hợp tác đi.

Gã tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ kia nhìn Diệp Mặc trên lưng Chân Băng Du một cái, tiếp tục nói:

- Anh bạn kia là sư đệ của cô? Hay là người cùng cô tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực?

Chân Băng Du nhíu mày, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ nói:

- Không phải, chúng tôi cũng là sau khi tới Hỗn Độn Tinh Vực mới hợp tác.

Gã Huyền Tiên trung kỳ kia bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ truyền âm nói với Chân Băng Du rằng:

- Nếu vậy thì tôi kiến nghị cô trước tiên bỏ anh bạn kia xuống đã. Nếu không một khi gặp truyền thừa của Vô Song Tiên Đế, cô đừng nói là tranh đoạt, cho dù là có thể giữ được cái mạng cũng hơi bị khó khăn đó. Hợp tác với tôi. Chúng ta chia đều, hơn nữa tôi đã là Huyền Tiên trung kỳ rồi, chắc chắn sẽ không khiến cô chịu thiệt.

Đáng tiếc là ở trong này thần thức bị áp chế, gã Huyền tiên trung kỳ này cho dù là đã thí luyện vài tháng ở Giác Hồn vực, truyền âm ra, Diệp Mặc cũng nghe được rõ mồn một.

Chân Băng Du lạnh lùng nhìn gã Huyền Tiên trung kỳ này một cái, vừa thay đổi tốc độ đi về phía trước, không ngờ không hề để ý tới gã nữa.

- La Vũ Pháp, không phải anh muốn hợp tác với Băng Du tiên tử sao? Tôi thấy anh nhìn thấy tiên tử thì muốn hợp tu rồi.

Sau khi Chân Băng Du đi rồi, một người đàn ông khác bên cạnh gã Huyền Tiên trung kỳ cười hắc hắc nói.

Điều này khiến Huyền tiên La Vũ Pháp quét mắt nhìn người đàn ông đang nói một cái, nhẹ giọng nói:

- Cho dù là song tu, cô ta cũng không thiệt thòi, chẳng lẽ La Vũ Pháp tôi lại sẽ bạc đãi một tiên tử Huyền tiên sơ kỳ sao?

- Quan trọng là người ta thà cõng một con kiến hôi Kim Tiên, cũng không thèm song tu với anh, anh có thể làm gì được?

Người đàn ông kia châm chọc thêm một câu.

La Vũ Pháp vẫn như cũ không nhanh không chậm đáp lại:

- Cô ta sẽ bằng lòng thôi.

...

Nửa nén nhang sau, người trước mặt đã dừng lại, Chân Băng Du cũng dừng lại theo.

- Phía trước bị chặn rồi, hình như là một cấm chế phòng ngự.

Có người nói.

- Đồng loạt tấn công, trận pháp phòng ngự này đã có mấy trăm ngàn năm, chắn chắn cũng không còn vững chắc nữa.

Lập tức có người đưa ra ý kiến.

Ý kiến này hiển nhiên có được sự ủng hộ của đa số tiên nhân, một lát sau, các loại pháp bảo công kích liên tiếp được sử dụng, đánh vào cấm chế phòng ngự trước mắt.

Tuy rằng sau khi tiến vào đây hoàn toàn không có cách nào thi triển được thần thức, nhưng nhiều tiên nhân như thế dùng pháp bảo đánh vào cấm chế này, vẫn rất nhanh sẽ bị phá vỡ. Cấm chế này giống như một tiên nhân đã nói trước đó, đã mục nát không chịu nổi, căn bản là đã không dùng rất lâu rồi, liền đã bị đập tan.

Cấm chế bị phá, lộ ra một cái cửa lớn bằng ngọc đen cũ kỹ. Sau khi vào cửa lớn, là một đại điện hình tròn to lớn không gì sánh được, trên mặt đất đại điện rải toàn noãn ngọc màu xanh, bốn phía xung quanh đại điện trơn bóng một mảnh.

- Chẳng có gì cả sao?

Có người thất vọng thốt lên.

Đại điện này đúng là chẳng có gì cả, số noãn ngọc kia đối với người bình thường mà nói thì là phú quý đời đời, nhưng đối với tiên nhân ở đây mà nói căn bản là không đáng nhìn một cái.

Rất nhiều tiên nhân vì thất vọng mà bắt đầu dùng pháp bảo công kích tường đá của đại điện, nhưng ngoài mấy khối đá bị nện xuống ra, căn bản chẳng có bất kỳ thứ gì hết.

Một hồi lâu sau, rất nhiều người đã thất vọng ngồi phịch xuống, khi đến tràn ngập vui sướng, cuối cùng là lại gặp phải cái kết quả này, không có ai là không thất vọng, nhưng không có ai rời khỏi, rõ ràng là đều còn ôm chút hi vọng đối với cái đại điện này, bởi vì một vài tiên nhân tinh thông trận pháp, đã bắt đầu suy tính rằng trong đại điện có phải là còn ẩn chứa trận pháp hay không.

Chân Băng Du cũng mang theo Diệp Mặc ngồi ở một bên của đại điện, cũng không có rời khỏi.

- Cảm ơn.

Diệp Mặc sau khi ngồi xuống nói một câu. Lần này hắn đúng là có hơi biết ơn Chân Băng Du, khiến hắn cảm thấy khi ở Hỗn Độn Tinh Vực tìm người hợp tác đúng là có lợi. Nếu lúc đó chỉ có mình hắn, nói không chừng hắn đã bị Hàn Vị Thần giết rồi.

Chân Băng Du nhẹ giọng nói:

- Không cần đâu, chỉ cần cậu không coi tôi là người vô dụng là được rồi.

Nói xong cô lấy ra một cây nấm màu nâu đưa cho Diệp Mặc, nói rằng:

- Đây chính là 'Giác Hồn Cô', hồi trước rất nhiều người đều phát hiện ra, tôi cũng đi theo thu thập được mấy cây.

Diệp Mặc gật gật đầu nhận lấy 'Giác Hồn Cô' nhìn nhìn, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi nghiêm trọng, lập tức lại tỉnh bơ cất 'Giác Hồn Cô' đi. Cũng không đưa lại cho Chân Băng Du, ngược lại còn hỏi:

- Cô lấy được bao nhiêu 'Giác Hồn Cô' ?

- Ba cây.

Chân Băng Du lạnh lùng trả lời.

- Đưa hết cho tôi.

Diệp Mặc không mảy may do dự nói.

Chân Băng Du nhíu mày, 'Giác Hồn Cô' tuy chỉ là tiên linh thảo cấp hai, nhưng lại có thể phục hồi thần thức, loại tiên linh thảo này có khi so với tiên linh thảo cấp bốn thậm chí tiên linh thảo cấp năm thông thường còn quý giá hơn. Cô có được ba cây, cho Diệp Mặc một cây, mình cất đi hai cây cũng là học được từ chỗ Diệp Mặc.

Diệp Mặc lúc đầu chiếm được gần trăm cây 'Lục Dực Tử Linh', kết quả cũng như vầy chỉ cho cô mười cây. Căn cứ vào nguyên tắc phân phối này của Diệp Mặc, mình được ba cây thì cho Diệp Mặc một cây cũng coi như là bình thường.

Nhưng Chân Băng Du không hề cự tuyệt, vẫn lấy hai cây ‘Giác Hồn Cô’ còn lại kia ra đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Đều ở đây cả, cậu cầm đi.

Diệp Mặc vừa nhận lấy ‘Giác Hồn Cô’ thì nghe thấy một tiếng nói châm chọc:

- Kí sinh trùng, sống dựa vào phụ nữ, đồ không biết xấu hổ.

Tiếng nói của người này rất lớn, không chỉ Diệp Mặc, ngay cả những người khác trong đại điện cũng đều nghe thấy, rất nhiều tiên nhân đang chờ đợi mấy bậc thầy về trận pháp phá giải trận pháp trong đại điện đều nhìn về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ là Kim Tiên sơ kì tầm thường, nếu không phải là dựa vào tiên nữ Huyền tiên cực kỳ xinh đẹp kia, hắn căn bản là không vào được nơi này, bây giờ còn kêu ca đòi hỏi, rất nhiều người đều đã nhìn không không vừa mắt rồi.

Mà Chân Băng Du chỉ lặng lẽ nghe lời Diệp Mặc, càng làm cho mấy tiên nhân không rõ sự tình cảm giác rằng Chân Băng Du ở cùng Diệp Mặc đúng là phí phạm.

Chân Băng Du đương nhiên cũng nghe thấy những lời này. Hơn nữa cô còn biết người này chính La Vũ Pháp lúc trước, thế nhưng cô lại giống như là không nghe thấy. Cô đối với những việc này căn bản là không hề quan tâm chút nào. Cái cô quan tâm chính là truyền thừa của Vô Song Tiên Đế.

Diệp Mặc mỉm cười, lại có chút yếu ớt nói:

- Vị tiền bối này, 'Giác Hồn Cô' này có thể khôi phục thần thức, tôi cảm thấy rất không tệ nên mới giữ lại.

Thấy Diệp Mặc bày ra dáng vẻ yếu kém, mấy người còn lại càng khinh bỉ. Người tu tiên trước giờ đều luôn tôn kính kẻ mạnh, kẻ yếu thì chẳng ai đồng tình, chớ đừng nói là kẻ yếu này còn chiếm được một tiên tử xinh đẹp như vậy, thậm chí đi đường còn phải nhờ tiên tử này cõng.

La Vũ Pháp thấy Diệp Mặc tỏ ra yếu kém, càng ha ha cười, cố ý đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:

- Tôi thấy vừa ý ba cây 'Giác Hồn Cô' trong tay cậu, tôi cho cậu mười viên tiên tinh, đem 'Giác Hồn Cô' của cậu đưa cho tôi.

Nói xong, gã lại bổ sung một câu,

- Đúng rồi, tôi chỉ có tiên tinh loại thường, không có loại khác đâu.

Diệp Mặc cười cười nói:

- Nếu tiền bối cần dùng, đương nhiên cứ lấy đi, tiên tinh thì tôi không dám lấy đâu.

Nói xong, Diệp Mặc không chút do dự của đem ba cây 'Giác Hồn Cô' trong tay đưa cho gã Huyền Tiên trung kỳ trước mắt.

- Ha ha. . .

Sau khi La Vũ Pháp tiếp nhận ba cây 'Giác Hồn Cô' ha ha cười lớn, hiển nhiên rất là đắc ý. Lần này không chỉ La Vũ Pháp cười to, mà đám tu sĩ còn lại trong đại điện đều ha hả cười lớn, rất là khinh thường sự nhu nhược của Diệp Mặc. Lá gan loại này cũng dám đến Giác hồn vực, cũng dám đến làm vấy bẩn di tích của Vô Song Tiên Đế.

Chân mày Chân Băng Du hơi cau lại, nhưng không lên tiếng. Cô rất hiểu tính tình Diệp Mặc, Diệp Mặc người này tuyệt đối không phải là loại người có thể chịu thiệt. Cho dù là đồ của Đại Ất Tiên hắn cũng dám cướp, Đại Ất Tiên hắn cũng dám giết, chớ đừng nói là một gã Huyền Tiên trung kỳ tầm thường trước mắt.

Diệp Mặc vỗ vỗ quần áo trên người, đứng lên nói:

- Băng Du sư tỷ, thương thế của tôi đã tốt lên kha khá rồi, chúng ta ra ngoài đi. Ở đây nhiều tiền bối cao nhân như vậy, cho dù là truyền thừa của Vô Song Tiên Đế xuất hiện, cũng không có phần của chúng ta.

Chân Băng Du lần này có chút nhịn không được, cô vẫn lạnh lùng nói:

- Cơ hội như thế này căn bản là hàng triệu năm cũng khó gặp được, muốn ra ngoài thì cậu đi đi, tôi ở lại đây. Huống chi, cậu chẳng phải là cái gì cũng không sợ sao? Chỉ một gã Huyền Tiên trung kỳ tầm thường cậu cũng không dám nói lời thừa thãi.

Mấy cây 'Giác Hồn Cô' bị người ta lấy đi, Chân Băng Du trong lòng vẫn có chút khó chịu.

- Tôi trước giờ không so đo với người chết.

Diệp Mặc vừa nói xong câu này, liền nghe thấy một tiếng kêu mừng rỡ:

- Ra rồi, đại điện hình tròn này quả nhiên là một trận pháp, đã hiện ra tám trận môn.

Lúc Diệp Mặc và Chân Băng Du ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên tường đá của đại điện hình tròn này đã xuất hiện tám trận môn lờ mờ. Chỉ cần mạnh mẽ đánh vỡ trận môn này là có thể tiến vào bên trong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.