Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 143: Chương 143: Tống Kỳ Minh bất đắc dĩ.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 143: Tống Kỳ Minh bất đắc dĩ.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Một tiếng anh khiến Diệp Mặc hơi giật mình và thất thần, đến cái thế giới này, từ trước đến nay đều là người đơn độc, hôm nay lại có người gọi hắn là anh rồi. Một cảm giác không thế diễn tả bằng lời chuyển động trong tim Diệp Mặc, khiến hắn hạ quyết tâm phải bảo vệ Diệp Lăng cả đời bình an.

Không vì cái gì khác chính vì một tiếng anh.

- Ôi trời, cảm động quá nha Lăng Tử, cậu gọi cũng thật buồn nôn. Tuy nhiên bạn trai của cậu cũng có chút đẹp trai, tớ cũng phải ôm anh cậu một chút, cậu ngàn vạn lần đừng có không nỡ đấy.

Cô gái tóc ngắn vội vàng trêu ghẹo nói.

Cô đương nhiên chỉ là nói đùa, không có nghĩ thật sự ôm Diệp Mặc.

Diệp Lăng rất hưởng thụ cái ôm của Diệp Mặc, lúc này nghe thấy cô gái tóc ngắn nói, cô cười, bỗng nhiên kéo cánh tay của cô gái tóc ngắn một chút đưa đến trong lòng Diệp Mặc, còn cô thì tránh ra.

- Được, Thiên Hà, cậu muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, mình sẽ không ghen đâu. Tuy nhiên cậu ngàn vạn lần đừng buông ra đấy.

Cô gái tóc ngắn tên Thiên Hà liền bị Diệp Lăng kéo tới trong lòng Diệp Mặc, Diệp Mặc muốn đẩy cô ra nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cô.

- Ôm thì ôm.

Thiên Hà bị Diệp Lăng kéo vào trong lòng Diệp Mặc, sợ bọn họ nói mình chỉ biết nói mồm, thầm nghĩ không phải ôm một cái sao, nghĩ đến đây liền dùng tay trực tiếp ôm chặt eo Diệp Mặc.

Mới rồi được Diệp Lăng ôm nhẹ nhàng, Diệp Mặc còn không có cảm giác gì, không ngờ Thiên Hà thực sự dùng lực ôm Diệp Mặc, Diệp Mặc ngay lập tức cảm nhận được hai thứ mềm mại trước ngực cô, còn có hương thơm nhàn nhạt của con gái. Khí huyết, không ngờ nổi lên phản ứng.

Phía dưới lập tức chạm vào bụng Thiên Hà, nóng như lửa dọa cho Thiên Hà nhanh chóng buông tay. Diệp Mặc xấu hổ vô cùng, biết hắn lúc nãy vì được gọi là anh mà thất thần, định lực hiện tại trở nên kém, vốn còn định ăn bánh ngọt, lúc này vội vàng nói:

- Anh đi đây.

Vội vội vàng vàng liền lao ra khỏi ký túc xá, chớp mắt liền không thấy nữa.

- Cậu làm sao thế Thiên Hà? Sao lại dọa bạn trai của Diệp Lăng chạy mất? Có phải ngực của cậu quá lợi hại hay không?

Lúc này Diệp Mặc vừa đi, hai cô gái khác vội vàng bắt đầu trêu ghẹo.

Mặt Thiên Hà trở nên đỏ bừng, mặc dù to gan nhưng chỉ là nói mồm mà thôi, bây giờ sự thật đang ở trước mắt cô vẫn không có cách nào che dấu sự kinh hoành của chính mình.

Tuy nhiên hiện tại hai cô gái khác hỏi như vậy cô mới dần dần hồi phục lại, lại cười hì hì.

- Lăng Tử, ấy ấy của bạn trai cậu thật lớn nha, tớ cũng cảm nhận được rồi, anh ấy thực sự đàn ông nha tớ đích thân chứng thực đấy. Nhưng mà tớ vẫn rất thích cái ôm của anh ấy, hương vị rất tốt.

- Cái gì? Cậu thực sự cảm nhận được cái kia của anh ấy? Thực sự rất lớn?

Vượt quá sự dự đoán của ba người ở kí túc xá, Diệp Lăng không ngờ lại vui vẻ bất ngờ kéo tay Thiên Hà hỏi chân tướng sự thật.

Thiên Hà bị Diệp Lăng kéo vốn cũng chẳng có gì nhưng lời Diệp Lăng hỏi ra lại khiến mấy người trong kí túc xã hoàn toàn ngơ ngẩn.

- Ê, tớ nói này Lăng Tử, cậu…, ấy ấy của bạn trai cậu không thể không biết chứ còn đi hỏi tớ. Nhưng mà bạn trai của cậu thực sự đủ ưu tú đấy, ôi, thực sự không biết cậu tìm anh ta ở đâu nữa, sao tớ không có may mắn thế chứ.

Thiên Hà cũng đã có bạn trai nhưng trước nay đều không như Diệp Mặc, khiến cô ôm cũng có thể cảm nhận được sự tươi mát và tĩnh lặng như vậy.

- Được rồi, hai đứa tớ hâm mộ hai đứa cậu lần sau bạn trai của Lăng Tử đến tớ cũng ôm một cái.

Cô gái ột chút vội vàng nói.

- Còn có tớ…

Đan Đan cũng vội vàng nói.

Thiên Hà làm động tác tay khinh bỉ:

- Hai đứa lưu manh các cậu. Nhưng mà Lăng Tử. Cho dù là rất to cậu cũng không cần vui thế chứ về sau có thì cậu chịu đấy, Lăng Tử.

Diệp Lăng lại lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là gạt người…

Cái cô nghĩ là Diệp Mặc bị chẩn đoán ra chỗ kia của thân thể có vấn đề, tuyệt đối là giả, nếu như không phải hôm nay Thiên Hà nói ra cô vẫn cứ tưởng rằng là thật. Hiện tại xem ra Diệp Mặc thử máu ra không phải người nhà họ Diệp, cũng là giả đều là do một tay bác cả làm ra. Trong lòng cô lúc này chỉ có vui vẻ bởi vì ấn tượng của Diệp Mặc trong lòng cô đã hoàn toàn thay đổi.

Tuy đã rất muộn rồi nhưng nhà họ Tống vẫn đèn đuốc sáng trưng, chính là đến Tống Thiếu Thành cánh tay bị thương cũng xuất hiện ở hội nghị gia tộc. Đây cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh của anh ta.

Diệp Mặc đoán không sai, nhà họ Tống quả nhiên vẫn không dám trở mặt với Diệp Mặc như vậy. Tống Kỳ Minh rất thận trọng, trước khi quân bài chưa lật của Diệp Mặc chưa hoàn toàn rõ ràng, ông ta không dám động. Nếu như Diệp Mặc thực sự có kiểu bản lĩnh dề dàng tiến vào phòng vệ nghiêm khắc của Nam Thanh, hắn muốn tới giết vài người nhà họ Tống, thậm chí sẽ giết toàn bộ mấy người quan trọng nhà họ Tống, cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hơn nữa Diệp Mặc làm việc không kể hậu quả, thực sự có khả năng này.

Vừa nghĩ tới Diệp Mặc đối đầu với nhà họ Tống có bản lĩnh như vậy, sắc mặt của Tống Kỳ Minh liền vô cùng khó coi, đối với nhà họ Tống khổng lồ mà nói, đến một Diệp Mặc cũng không dám động vào thực sự là cực kì mất mặt. Nếu như đổi Diệp Mặc thành người khác, đừng nói là một người, là một tổ chức bang phái nhà họ Tống nói xong thì liền xong.

- Thiếu Thành, cháu nói chỉ trong vòng nháy mắt, thi thể toàn bộ trong phòng đều không thấy nữa?

- Thậm chí hắn có thể dùng tay bắt đạn?

Tống Hải đối với những việc này nhất định phải hỏi rõ ràng, ông ta vẫn luôn phụ trách hệ thống tình báo của nhà họ Tống, những bản lĩnh này của Diệp Mặc, vẫn là lần đầu tiên ông nghe thấy, đã cho thấy y thất chức rồi.

- Đúng ạ, chú Hải. Cháu không nói sai một chữ nào, hơn nữa không phải hắn bắt lấy viên đạn là dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn. Súng lục của cháu là Walter PPK, tốc độ kia cháu không nói thì mọi người cũng biết, nhưng hắn dùng ngón tay kẹp lấy. Còn có cháu chắc chắn cháu ngất đi không quá năm phút, lúc tỉnh lại lại nhìn thấy tất cả đều không thay đổi chỉ là thi thể không thấy đâu.

Lúc Tống Thiếu Thành nói lời này hiện tại trong lòng còn sợ hãi.

Tống Kỳ Minh nhìn thoáng qua Tống Hải, muốn hỏi chút chuyện bán đảo Senna điều tra như thế nào, lại nghĩ đến hôm nay mới đưa ra mệnh lênh, nghĩ tới chắc sẽ không nhanh như vậy.

Trong lòng Tống Hải có chút lo sợ, gia chủ tuy không nói gì, trong lòng ông rõ ràng, rất nhiều bản lĩnh của Diệp Mặc bản thân ông không điều tra ra được, điều này thuộc về không làm tròn bổn phận của ông. Ông đã hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải tăng cường điều tra Senna, tuyệt đối không thể lại bại lộ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hải, Tống Kỳ Minh không nhìn ông nữa mà là lại lần nữa quay đầu qua hỏi Tống Thiếu Thành:

- Hắn còn nói những gì?

Tống Thiếu Thành hơi lo lắng nhìn sắc mặt xanh mét của Tống Kỳ Minh, do dự một lát vẫn trả lời:

- Trước khi hắn đi, để cháu mang tin trở về nói là đừng chọc giận hắn nữa, nếu chọc giận hắn sẽ khiến cho nhà họ Tống biến mất trong một đêm. Đúng rồi, lúc hắn đi, hắm ôm Diệp Lăng nhảy từ của sổ tầng bốn thoát ra ngoài.

- Cái gì?

Tống Kỳ Minh rõ ràng không phải không nghe rõ mà là vì nghe quá rõ ràng, y mới khếp sợ kêu thành tiếng. Nếu như Diệp Mặc một mình nhảy xuống từ tầng bốn có lẽ y cũng không kinh ngạc, nhưng ôm một người nhảy xuống từ tầng bốn, điều này có chút xa dời thực tế.

Đang lúc tất cả mọi người cho rằng gia chủ nghe được lời uy hiếp của Diệp Mặc, sắc mặt sẽ rất khó coi, không ngờ Tống Kỳ Minh ngược lại lại bình tĩnh. Sau khi y nói ra hai từ cái gì xong liền bắt đầu cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới nhìn Tống Kỳ Trạm bên cạnh hỏi:

- Kỳ Trạm, con thấy thế nào?

Tống Kỳ Trạm nhíu nhíu mày nói:

- Con nghĩ căn cứ vào phong cách hành sự từ trước tới nay của Diệp Mặc, còn có sự tình Thiếu Thành thông báo, Diệp Mặc đã nói như vậy cho thấy có lẽ hắn thực sự có thể làm được. Ý kiến của con là, tốt nhất bên Senna điều tra có kết quả, chúng ta biết rõ về Diệp Mặc rồi, lại động thủ nữa cũng chưa muộn. Huống hồ nếu muốn động thủ cũng không thể để nhà họ Tống chúng ta đơn độc động thủ, chuyện này tốt nhất phải mời một số người. Đương nhiên, nhất định phải thông báo cho sự phụ Hồ Khâu.

Tống Kỳ Minh gật đầu:

- Ta cũng là có ý này, được rồi, hôm nay thế này đi, chuyện buổi tối Tống Hải cậu đi tổng kết một chút, đừng dây dưa. Một khi có kết quả điều tra của Senna chúng ta lập tức lại triệu tập hội nghị gia tộc, nhưng trước đó nếu như vẫn còn người đi dây vào Diệp Mặc hoặc người có quan hệ với hắn thì đừng trách ta không khách khí, tan họp.

Tống Kỳ Minh tuy nói hai chữ tan họp, nhưng sự buồn bực trong lòng y chỉ có y biết, đường đường được là một người chủ gia tộc, đến một tên Diệp Mặc cũng không thể làm gì.

Diệp Mặc ra khỏi đại học Hoa Thanh, đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, điện thoại reo lên. Không ngờ là Lý Hồ gọi tới, anh ta biết được Diệp Mặc đến Yến Kinh thì rất vui vẻ, chỉ là ban ngày anh ta có việc, ngắt điện thoại. Còn về chuyện gì anh ta không nói.

Diệp Mặc vừa mới nói một vị trí, điện thoại của hắn tự động tắt máy rồi, cái di động mới mua này vẫn chưa sạc điện, chỉ nhận hai cuộc điện thoại thì đã hết pin rồi.

Làm đến bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa ăn, vốn là Trác Ánh Tình muốn mời hắn ăn cơm, nhưng vì chuyện Tần Tin, Trác Ánh Tình vẫn chưa kịp thực hiện, Diệp Mặc liền đi tìm Diệp Lăng.

Lý Hồ đến rất nhanh, lái một chiếc xe jeep bình thường, vừa xuống xe liền kích động bắt lấy tay Diệp Mặc nói:

- Anh Diệp, lần trước nếu như không phải anh, chúng em đừng nói đến lấy lại được đồ, nói không chừng cái mệnh nhỏ cũng chết trên sa mạc rồi.

- Em ngày đêm trông mong, cuối cùng cũng mong được anh đến. Đi, tối nay ở chỗ em, ngày mai anh nhất định cùng em đi tới căn cứ, đám ranh con luôn nói em khoác lác, anh giúp em đi giáo huấn chúng một phen.

Tính tình Lý Hồ hào sảng hơn nữa lương thiện, tương đối dễ dàng thân thuộc với người ta, hơn nữa anh ta đã coi Diệp Mặc là bạn mà đối đãi.

Diệp Mặc vừa nghe liền biết tên này chắc chắc ở trước mặt ở người khác tâng bốc hắn rồi, sau đó không tìm được hắn, nếu như tìm không thấy hắn vậy thì lời của anh ta đương nhiên bị người ta không để ý. Diệp Mặc cười, hắn cũng không có nhiều thời gian đi đánh rắm cùng đám người kia cùng Lý Hồ, hắn chỉ muốn cầm được tiền sau đó giải quyết vấn đề bên này, lập tức trở về tu luyện, người đắc tội càng nhiều, hắn cảm thấy thực lực của mình càng kém.

Từ trong miệng Lang Cực Diệp Mặc biết được Nhàn đạo nhân Thiết Giang lợi hại hơn nhiều so với Điểu Cường, hơn nữa nghe nói Nhàn đạo nhân sắp sửa đột phá. Nếu như sự thực đúng như lời Lang Cực nói, bản lĩnh của hắn đối phó với người bình thường ở đây rất đơn gian, nhưng đối phó với người lợi hại thực sự, xem ra còn kém một chút. Nghĩ đến những thứ này, Diệp Mặc làm gì có tâm trí đi tỉ thí cùng đám binh lính với Lý Hồ!

Trương gia đại thiếu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.