Không chỉ như thế, lôi cầu khi phóng đến đã vây quanh khắp người Diệp Mặc, khiến thân hình của hắn trở nên chậm chạp. Nếu như đổi thành bình thường, Diệp Mặc lúc này chỉ có thể thu hồi “Tử Đao” ngăn cản, nhưng cứ coi là như vậy, nhất định cũng bị thương nặng.
Lúc này Diệp Mặc mới hoàn toàn hiểu, coi như là hắn không sợ tia sét, không sợ thủ đoạn công kích của Lôi Báo, yêu thú cấp bảy cũng không thể cầm chân được hắn.
Cũng may Diệp Mặc đã có đại đỉnh tám cực, cùng lúc lôi cầu phóng tới trước mặt, đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc đã được phóng ra. Sau khi đại đỉnh vừa được phóng ra, lập tức xoay tròn quanh người của Diệp Mặc, đồng thời mang theo một luồng đỉnh anh dũng bao quanh Diệp Mặc.
Bành, bành, bành...
Mấy lôi cầu kia va chạm vào phía trên đại đỉnh của Diệp Mặc, tia sét văng khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, trông giống tiếng sét khi trời đồ mưa, điểm khác nhau chính là tiếng sét này phát ra một luồng lại nối tiếp một luồng.
Phụt phụt.
Tuy rằng đại đỉnh chặn được mấy lôi cầu, thế nhưng Diệp Mặc bị mấy lôi cầu va đập dữ dội đã phun ra mấy ngụm máu tươi.
Cảnh Anh Ly kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, cô thật không ngờ một mình Diệp Mặc đã ngăn chặn được trận công kích đầy phẫn nộ của Lôi Báo, lần này nếu để cho cô làm chắc cô cũng không chặn được, gã Nguyên Anh tầng bốn này tuy có chút điên cuồng, thế nhưng qua không đơn giản.
Thế nhưng lúc này, gã này đã bị trọng thương, rõ ràng hắn chính là làm liều lại điên rồ. Chỉ là cái đỉnh tám cực kia của hắn ngược lại là một dị bảo, chỉ là gã tu sĩ tên là Diệp Mặc này chưa hoàn toàn luyện hóa. Một đại đỉnh chưa hoàn toàn luyện hóa, cũng có thể ngăn trở công kích phẫn nộ của Lôi Báo. Nếu như hắn hoàn toàn luyện hóa đại đỉnh tám cực, nói không chừng thực sự có thể xử lý con Lôi Báo này.
Lôi cầu mà Lôi Báo phát ra không ngờ lại bị một con kiến Nguyên Anh tầng bốn ngăn chặn, lập tức phát ra một tiếng gầm rú long trời lở đất, lại lần nữa há miệng phun ra hàng chục tia sét hình cung.
Diệp Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, tia sét hình cung này mặc dù nhiều, thế nhưng trái lại không có lực uy hiếp lớn bằng lôi cầu vừa nãy. Hắn vội vàng nuốt mấy viên đan dược để chữa thương, lại lần nữa phóng ra “Tử Đao”.
“Huyễn vân phân liệt đao”, “Huyễn vân hình ý đao”, “Huyễn vân trận sát đao”...
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc trong thời gian ngắn như vậy bổ ra ba đao, rất nhiều ánh đao màu tím lại lần nữa kích động phóng ra, một số ánh đao màu tím giống như có linh tính, hình thành từng đợt trận kỳ vây chặt yêu thú.
Cảnh Anh Ly thấy “Huyễn vân đao pháp” của Diệp Mặc, cô đứng ngẩn người ra, không ngờ có đao pháp rực rỡ làm lóa mắt như vậy, không ngờ còn có thủ đoạn dùng đao quang không chế kinh khủng như thế, đây là đao kỹ gì?
Nhưng đã có đao kỹ lợi hại như vậy, đao quang khi phóng ra vì sao không ngăn chặn số tia sét hình cung kia, còn đi công kích Lôi Báo?
Tuy Cảnh Anh Ly không biết Diệp Mặc vì sao làm như vậy. Thế nhưng cô biết cô không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì. Cô vừa huýt sáo một tiếng. Một ống sáo bạch ngọc xuất hiện trên tay của cô. Khi cô phất tay, ống sáo kia đã được phóng ra, mang theo một ánh sao băng đập vào Lôi Báo.
Khi Diệp Mặc chú ý ống sáo này, hắn cảm thấy ống sáo này chí ít cũng là một chân khí thứ phẩm. Ống sáo còn chưa va vào Lôi Báo, mấy lỗ sáo đã phát ra từng đợt tiếng rít. Coi như là tiếng rít đó không phải nhắm vào Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng cảm thấy được chân nguyên của hắn từng đợt buông lỏng, hơn nữa thần thức từng đợt lộn xộn.
Tiếng sáo thật lợi hại, Diệp Mặc lúc này mới nhớ tới trước đây ở thang đá hắn đã nghe tiếng thét này không phải của Cảnh Anh Ly phát ra mà là do ống sáo của cô phát ra.
Ống sáo bạch ngọc kia không phải ngắm vào Diệp Mặc. Diệp Mặc còn cảm thấy khó chịu, huống chi ống sáo đặc biệt nhắm vào Lôi Báo? Tia sét hình cung mà Lôi Báo phun ra vừa nãy đánh tan hai ánh đao màu tím phía trước của Diệp Mặc, đã bị tiếng sáo ảnh hưởng đến. Hai con mắt của nó lập tức đỏ rực, không ngừng gào rít, rất nhiều tia sét hình cung xen lẫn với lôi cầu trực tiếp đánh về phía Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.
Cảnh Anh Ly bị mấy tia sét hình cung đánh mạnh đã phun ra mấy ngụm máu tươi, đồng thời bay ngược ra ngoài. Cô thấy mấy tia sét hình cung công kích Diệp Mặc còn nhiều hơn mấy tia sét tấn công cô. Lập tức trong lòng thầm than, gã Diệp Mặc này nhất định sẽ chết, vốn đang trông cậy hắn cùng nhau đối phó ở thang đá tầng bảy, xem ra cô phải tự nghĩ cách rồi.
Trong lúc Cảnh Anh Ly đang định chạy trốn, lại nghe một tiếng thét dài của Diệp Mặc, đồng thời vươn hai tay ra không ngừng đánh ra thủ quyết. Khiến Cảnh Anh Ly khiếp sợ chính là tia sét hình cung chi chít đánh vào người Diệp Mặc. Chỉ là khiến hộ giáp của hắn bị phá vỡ mà thôi, có lẽ cũng làm cho hắn bị thương nhẹ, thế nhưng những vết thương này thậm chí không bằng mấy lôi cầu vừa nãy đánh.
Mà cô ngược lại cảm thấy khí thế của Diệp Mặc tựa hồ tăng lên một chút, Cảnh Anh Ly cũng không thể hiểu gã Diệp Mặc này. Gã này không chỉ không sợ tia sét hình cung của Lôi Báo công kích. Hơn nữa một lần công kích là một lần khí thế của hắn tăng lên, dường như mỗi lần công kích hắn, tu vi của hắn còn thăng cấp, đây quả thực không đơn giản, cô thực sự là không nghĩ ra.
Thế nhưng lúc này cô cũng biết không nên nghĩ mấy thứ này, cô đã có chút sáng tỏ, thảo nào Diệp Mặc không sợ Lôi Báo, hóa ra hắn căn bản là coi nhẹ tia sét hình cung mà Lôi Báo công kích. Hơn nữa còn có đại đỉnh tám cực của hắn, nói không chừng thật đúng là có thể đánh bại Lôi Báo.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Cảnh Anh Ly lại không muốn trốn nữa, lại lần nữa phóng ống sáo bạch ngọc, cố gắn ném tới Lôi Báo, đồng thời trước người cũng dựng lên một là chắn vòm tròn.
Trong mắt của Cảnh Anh Ly, Diệp Mặc dường như đã chiếm ưu thế, thế nhưng Diệp Mặc có nỗi khổ không nói ra được. Tia sét hình cung mà Lôi Báo công kích, một chút cũng không bằng tia sét đen của Thế giới sơn, may mà hắn đã bị tia sét đen của Thế giới sơn đánh qua, bằng không đợt thứ hai sẽ không thể kiên trì nổi.
Thảo nào Cảnh Anh Ly sợ con Lôi Báo này như vậy, nó quả thực có thể giết Cảnh Anh Ly dễ dàng. Nếu như không có đại đỉnh tám cực, lúc này Diệp Mặc nhất định sẽ bỏ chạy trốn đi thật xa, thế nhưng có đại đỉnh, tuy rằng hắn đã bị trọng thương, thế nhưng hắn cảm thấy còn có cơ hội phản kích.
Mấy lôi cầu lại một lần nữa đánh vào đại đỉnh của Diệp Mặc, Diệp Mặc lại phun ra máu tươi, nhưng “Huyễn vân trận sát đao” của hắn đã phát huy hiệu lực, ngày càng nhiều ánh đao màu tím vây chặt Lôi Báo, tia sét hình cung Lôi Báo phóng ra càng lúc càng hỗn độn, chỉ có thể rít gào không ngớt.
Sau khi Cảnh Anh Ly lại lần nữa phóng ra tiếng sáo, cả người Lôi Báo phát ra từng cơn run rẩy, dường như rất khó chịu. Đột nhiên nó điên cuồng hét lên mấy tiếng, một lần phun ra hơn hàng chục lôi cầu.
Hơn hàng chục lôi cầu được phun ra, tiếng nổ vang này thậm chí làm cho da đầu của Diệp Mặc ngứa ran. Rất nhiều ánh đao màu tím vừa nãy còn trói chặt Lôi Báo, trong nháy mắt đã bị lôi cầu phá tan, biến thành pháo hoa rực rỡ, tiêu tan rất nhanh.
Vốn ánh đao màu tím của Diệp Mặc cấu thành khốn trận tứ giác, trong nháy mắt này trở nên lộn xộn kinh khủng, cuối cùng bặt vô âm tín, đến Diệp Mặc cũng không thể kiểm soát những đao quang đó. Diệp Mặc đã không kịp đi lo việc Cảnh Anh Ly hỗ trợ là thêm phiền hay làm tiêu hao chân nguyên của Lôi Báo, bởi vì ngoại trừ một số tia sét hình cung này ra, mười mấy lôi cầu đã lần nữa đánh vào đại đỉnh tám cực của hắn.
Lôi cầu lúc nãy còn chưa nhiều như vậy, Diệp Mặc đã phun ra nhiều máu và bị thương, lúc này lôi cầu lại nhiều như vậy, Diệp Mặc nhất định sẽ bị thương nặng.
Cũng bất chấp đao trận trước đó, Diệp Mặc thu hồi “Tử Đao”, vận chuyển chân nguyên toàn thân, bổ ra một đao.
“Tử Đao” trong tay Diệp Mặc tuột ra, lập tức biến thành cầu vồng màu tím dài mấy thước.
Bành, bành, bành...
“Tử Đao” và mấy tia lôi cầu và chạm tại chỗ, phát sinh từng đợt tiếng vang nặng nề, đánh nhau trong không trung, lôi cầu và đao quang đã kích động xung quanh, thậm chí ngay cả không khí xung quanh đều bị tiếng nổ đùng đùng làm rung chuyển.
Lôi cầu mà chưa bị “Tử Đao” ngăn cản, lại lần nữa đánh vào đại đỉnh tàm cực của Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa phun ra hai ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Diệp Mặc khẳng định từ lúc hắn xuất đạo đến bây giờ, còn chưa từng trải qua trận đánh nào thê thảm như thế này, cũng chưa từng trải qua trận đấu nào có sức mạnh ngang ngửa như vậy.
Tuy rằng vì liên tiếp bị đánh đến hộc máu, sắc mặt Diệp Mặc trở nên tái nhợt, thế nhưng lúc này đây hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Bởi vì hắn rõ ràng cảm thấy lôi cầu lần này có sức mạnh không lớn như lần trước, nói cách khác Lôi Báo dưới sự liên kết của hắn và Cảnh Anh Ly đã bị thương nguyên khí. Có lẽ nói coi như là Lôi Báo không có bị thương, thế nhưng chân nguyên của nó quả thật cũng bị tiêu hao nhiều.
Diệp Mặc lại lần nữa bổ ra “Huyễn vân trận sát đao”, đồng thời ra hiệu cho Cảnh Anh Ly tiếp tục công kích Lôi Báo. Coi như là phí sức, hắn cũng muốn giết chết yêu thú này.
Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc một lần nữa bị đánh hộc máu, trong lòng cũng không khỏi bội phục gã này có sức bền bỉ lâu. Tu sĩ bình thường bị đánh như vậy, nói không chừng đã sớm chuẩn bị chạy trốn rồi, mà hắn thì sắc mặt càng đánh càng tái nhợt, thế nhưng ý chí chiến đấu càng đánh càng cao, đây quả thật là một gã quái thai.
Thấy Diệp Mặc lại một lần nữa dùng đao quang chặn Lôi Báo, Cảnh Anh Ly không nói gì, chiêu này hiển nhiên là không thể thực hiện được, thế nhưng Diệp Mặc tựa hồ không có biện pháp nào tốt hơn. Nhưng hiện tại cô là hỗ trợ giúp đỡ, nếu Diệp Mặc phải đánh như vậy, hắn không sợ phun máu, sao cô lại phải sợ chứ?
Cảnh Anh Ly cũng phóng ra ống sáo tiến tới đánh lén Lôi Báo, lúc này đây tiếng sáo càng phát ra chói tai vang dội, nghe thấy tiếng chói tai vang dội của của tiếng sáo, hai mắt của Lôi Báo đỏ rực lên.
Khiến Cảnh Anh Ly kinh ngạc, lúc này đây Diệp Mặc cũng không tiếp tục dùng thái đao trong tay tập kích Lôi Báo, trái lại liên tục xuất ra trận kỳ.
Gã này ngay cả trận pháp cũng có thể bố trí? Cảnh Anh Ly sửng sốt nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng thầm giật mình đồng thời âm thầm không nói được gì. Với tuổi tác của Diệp Mặc còn chưa đến một trăm tuổi, dưới sự hấp tấp có thể bài bố ra trận pháp gì? Nhiều nhất chỉ là trận pháp cấp ba mà thôi, một trận pháp cấp ba đối phó một còn Lôi Báo cấp bảy, Cảnh Anh Ly không thể không cho rằng Diệp Mặc gã này thực sự điên rồi.
Theo lý thuyết đao trận màu tím kia của hắn sẽ hữu dụng đối với Lôi Báo hơn, hắn nên trước tiên oanh kích Lôi Báo, mà không phải là bố trí trận pháp. Bởi vì lực công kích của Lôi Báo, trận đao quang kia của hắn căn bản là kiên trì không được bao lâu.
Tựa hồ để nghiệm chứng sự suy đoán của Cảnh Anh Ly, sau một khắc, trận ánh đao màu tím của Diệp Mặc lại lần nữa bị tán loạn dưới lôi cầu của Lôi Báo, mà đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc lại một lần nữa bị lôi cầu đánh trúng, đồng thời hắn đúng lúc cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng tái nhợt.