Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 56: Chương 56: Trì Uyển Thanh




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 56: Trì Uyển Thanh

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Đội trưởng, quả bom đó sao lại chỉ nổ một cái thì chẳng có gì nữa? Tiếng súng vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là người của chúng ta đến đây hay không?

- Tôi cũng không biết là chuyện gì nữa, tôi ra xem sao, các cậu không nên cử động. Uyển Thanh, cô không sao chứ?

- Ừ, tôi không sao, đưa một trái lựu đạn cho tôi...

Người phụ nữ vừa nói chuyện tên là Uyển Thanh, bởi vì trên đùi trúng một viên đạn nên khi nói chuyện trên mặt không còn chút máu.

Hai người khác đều biết ý tứ của cô ấy, đạn càng ngày càng ít, nếu chẳng may phòng thủ không được cô sẽ tự sát.

- Đội trưởng Lư, mọi người không sao chứ.

Quách Khởi xông tới, lập tức liền lớn tiếng quát to.

- Hình như người tới là anh Quách, đúng đấy, chính là anh Quách, chẳng lẽ người của chúng ta đến đây? Đã giết chết những tên này?

Người thanh niên cầm súng trong tay lập tức kêu lên.

- Phương Vĩ, anh nói không sai, là Quách Khởi, hắn vào bằng cách nào? Chẳng lẽ là bị... Không có khả năng.

Người phụ nữ được xưng là đội trưởng đang nói phân nửa liền lắc lắc đầu.

- Sao lại thế này? Quách Khởi.

Người xưng là đội trưởng Lư vừa nhìn thấy Quách Khởi đi vào liền lập tức hỏi.

Quách Khởi đã nhìn thấy ba người trong động đều ở cửa động, Trì Uyển Thanh bị thương cũng tựa vào vách đá đứng tại cửa động, nhẹ nhàng thở ra nói:

- Tôi mời viện binh tới, đem toàn bộ bọn vây quanh bên ngoài giết hết rồi, mọi người không sao chứ?

- Chúng tôi không có việc gì, chỉ là đùi Uyển Thanh bị súng bắn trúng, bị thương. Đúng rồi, là chi đội nào đến cứu chúng ta?

Đội trưởng Lư mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Quách Khởi, trong lòng tự nhủ chi đội nào tới nơi này? Cho dù là cứu viện cũng không được nhanh như vậy a, chẳng lẽ là người của 'Sói tru'?

- Không đúng, là một người bạn tôi trong rừng mới quen, hắn đã cứu tôi, lại giúp đỡ cùng tới nơi này đem hơn hai mươi tên phía ngoài giết chết.

Quách Khởi thở dốc một hơi, vội vàng nói.

- Cái gì? Anh nói một người diệt hơn hai mươi bộ đội đặc chủng? Hơn nữa còn là một người bạn mới quen? Quách Khởi, anh có đang nói láo hay không?

Đội trưởng Lư lập tức kinh ngạc kêu lên.

Trì Uyển Thanh và Phương Vĩ cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Quách Khởi, nếu không phải hiểu rõ Quách Khởi là người như thế nào, bọn họ thậm chí nghĩ Quách Khởi đã làm phản rồi.

Quách Khởi khẩn trương nói:

- Đội trưởng Lư, đây là cực kỳ chính xác, tuy nhiên vị bằng hữu kia là đánh lén mà đạt được đấy, cũng không phải tấn công chính diện. Mà là đánh lén từng bước từng bước xử lý hơn hai mươi người đấy, tôi ở phía sau hắn, xem rành mạch, tuyệt đối không sai. Chỉ có điều cuối cùng mới bị người ta phát hiện, bắn mấy phát.

Phương Vĩ giật mình nói:

- Tôi nghe thấy được bọn chúng bắn mấy phát cuối cùng, hóa ra là như vậy

- Chính là đánh lén đạt được, loại năng lực này cũng tuyệt đối là cường nhân, đi, Quách Khởi, khẩn trương mang tôi đi gặp vị bằng hữu kia. Uyển Thanh, đến đây, tôi cõng cô.

Đội trưởng Lư đối với người phụ nữ bị thương sau lưng nói một câu, cũng bất kể cô có đồng ý hay không, trực tiếp đem cô cõng lên.

- Uyển Thanh là bị bắn thương à, người bằng hữu kia của tôi trị vết thương chỉ cần mấy phút. Mọi người nhìn xem, vết thương của tôi là do buổi sáng bị súng bắn trúng đấy, hiện tại đã lành miệng rồi, mới mấy giờ mà thôi. Hắn thật sự rất lợi hại, khi tôi chạy trốn thì gặp hắn, mọi người biết hắn đang làm cái gì không?

Quách Khởi giống như tràng hạt, nói một hơi liền.

- Lợi hại như vậy, thật đúng là liền miệng rồi.

Phương Vĩ đã nhìn thấy miệng vết thương bên hông Quách Khởi, ngạc nhiên thán phục ra tiếng. Một hồi lại nghĩ tới mà nói:

- Đúng rồi anh Quách, thời điểm anh gặp hắn, hắn đang làm cái gì?

Quách Khởi cười ha hả nói:

- Hắn không ngờ là đang nhàn nhã, tự tại nướng thịt thỏ, còn cho tôi ăn, đây là một người tiền bối cao nhân lợi hại nhất mà cả đời tôi gặp được .

- Lại có loại cao thủ này, tôi nhất định phải làm quen, bái ông ta làm thầy. Tiền bối cao nhân, tuổi của hắn hẳn là không nhỏ. Ôi, nếu Lưu Thành và Vu Nam còn thì tốt rồi.

Phương Vĩ vẻ mặt trở nên ảm đạm.

Nghe Phương Vĩ nói tới Lưu Thành và Vu Nam, mấy người đều trầm mặc lại, trong lúc nhất thời không khí trở nên có chút trầm trọng.

- A, một đống như vậy...

Đi ra khỏi sơn cốc, mấy người lập tức đã nhìn thấy hai mươi bốn người bị Diệp Mặc giết chết, toàn bộ xếp thành một đống, Diệp Mặc cũng không ở nơi này.

- Không ngờ thật sự giết nhiều như vậy, này, quả thực rất lợi hại, không được, tôi nhất định phải bái sư.

Phương Vĩ khiếp sợ lại kêu lên.

- Đừng bái sư bái sư nữa, anh Diệp là cao nhân thế ngoại, cậu nói hắn sẽ nhận cậu sao? Anh Diệp... anh Diệp…

Nói xong Quách Khởi kêu vài câu.

- Đều ra hết rồi à? Vậy thì đi khỏi đây đi, tôi còn có chuyện, sẽ không đi cùng mọi người đâu

Diệp Mặc không biết từ chỗ nào đột nhiên hiện ra, thản nhiên cười nói.

Quách Khởi ngơ ngẩn chỉ chốc lát, lập tức nói:

- A, anh Diệp muốn đi à? Ồ, tôi xin giới thiệu một chút, người này là Lô Lâm đội trưởng đội Liệp Ưng của chúng tôi, người cô vác trên lưng cũng là đồng đội của tôi, tên là Trì Uyển Thanh. Vị này là Phương Vĩ, rất sùng bái anh. Đội trưởng, vị này chính là Diệp Mặc người đã giúp chúng ta.

- Diệp Mặc xin chào, tôi gọi là Lô Lâm, lần này thật sự là cảm ơn anh rồi. Không nghĩ tới anh còn trẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng anh ít nhất cũng ba bốn mươi tuổi đấy.

Lô Lâm vội vàng vươn một bàn tay nắm lấy tay Diệp Mặc một chút, trong mắt rõ ràng rất cảm kích.

- Anh Diệp, anh thật sự là lợi hại, còn trẻ như vậy. Tôi gọi là Phương Vĩ, tôi bái anh làm thầy đi, anh có thể thu nhận tôi hay không?

Phương Vĩ hai mắt sáng lên, vẻ mặt sùng bái nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc khoát tay áo nói:

- Tôi cũng chỉ đánh lén mới thắng được, tôi hiện tại chỉ là nửa vời, làm sao có thể thu đồ đệ, việc này cũng đừng có nhắc lại.

Trì Uyển Thanh nhìn nhìn Diệp Mặc, mắt sáng rực lên. Cô sở dĩ muốn gia nhập quân đội, thậm chí dựa vào cố gắng của mình đã được vào tiểu đội Liệt Ưng. Ngoại trừ nguyên nhân gia đình, còn là vì sự sùng bái đối với quân nhân dũng mãnh, ông nội của nàng là quân nhân, phụ thân là quân nhân, nhưng phụ thân không có con trai chỉ có một đứa con gái là cô. Sau đó cô và phụ thân bởi vì một việc đã xảy ra tranh chấp, không muốn ở nhà. Cho nên cô đã đem Hoa Mộc Lan trở thành thần tượng, cũng đi bộ đội.

Nếu Diệp Mặc thật sự lợi hại như Quách Khởi nói, hắn chính là đối tượng mình làm chuẩn. Cho tới nay, cô đối với người đều lạnh như băng, một là bởi vì bộ dạng chính mình quá mức mỹ mạo, nếu ở trong bộ đội mặt không lạnh, sớm đã bị vô số ruồi bọ bâu rồi. Còn có một cái chính là nàng cảm thấy bộ đội không có đối tượng nào đáng giá để mình sùng bái, tuy rằng bọn họ huấn luyện rất lợi hại, nhưng cũng không thể làm được một người liên tục tiêu diệt hơn hai mươi quân địch, dù là đánh lén cũng không thể. Đương nhiên tính cách cô lạnh như băng, chủ yếu là bởi vì nguyên nhân gia đình.

Người duy nhất làm cho nàng có chút bội phục chính là Hứa Thạch, năm đó anh ta đến bộ đội đã dạy các cô vài ngày, anh ta thật sự lợi hại, chỉ có điều vài ngày sau anh ta đã đi. Trước mắt Diệp Mặc và Hứa Thạch dường như có chút bất đồng, về phần bất đồng ở chỗ nào, cô cũng không nói lên được, đây chẳng qua là một loại cảm giác mà thôi.

- Anh Diệp, vị này chính là Trì Uyển Thanh đồng đội của tôi, trên đùi cô trúng vết thương do bị bắn, anh xem là có thể giúp cô trị liệu một chút không?

Quách Khởi có chút bức thiết nhìn Diệp Mặc nói.

Diệp Mặc nhìn nhìn người phụ nữ trên lưng Lô Lâm, tầm hơn hai mươi tuổi. Tóc rất ngắn, nhưng lại không thể che lấp hết khuôn mặt giống như vẽ của cô. Sắc mặt hơi tái, đoán chừng là mất nhiều máu. Diệp Mặc lắc đầu, trong lòng tự nhủ loại phụ nữ này nên tránh ở trong khuê phòng thêu hoa, sao lại chạy đến rừng rậm nguyên thủy này?

Duy Linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.