Liên tục thi triển hai đường thần thông Thuấn Tức, cho dù Thế giới trang vàng này là của Diệp Mặc, hắn cũng có chút không chống cự nổi. May mà cây Hỗn độn mau chóng phát ra từng đường sinh cơ trong Tử phủ, chỉ trong thời gian một tuần hương, Diệp Mặc hoàn toàn khôi phục trở lại.
Diệp Mặc thở phào, có cây Hỗn độn và không có cây Hỗn độn hoàn toàn khác nhau. Hắn lại kiểm tra kỹ toàn thân vài lần nữa, xác định không có vấn đề gì rồi, lúc này mới cầm lấy miếng ngọc giản kia.
Hắn chắc rằng hai ký hiệu này ít nhất là do Đạo nguyên Thánh đế làm, ký hiệu này vô ảnh vô hình, e rằng cho dù là Thác Bạt Phi Dương bị hắn giết chết kia cũng không thể nào chạy thoát khỏi.
Hắn có thể chạy thoát, là vì hắn có Thế giới trang vàng, hắn có thần thông Thuấn Tức, hắn còn có Thần diễm có thể thiêu hủy loại ký hiệu này. Đối với với ký hiệu của một Đạo nguyên Thánh Đế, những thứ này thiếu một thứ cũng không được.
…
Một tuần hương sau, Diệp Mặc đặt miếng ngọc giản xuống, hắn cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì.
Nơi mà hắn đang đứng chính là Thần Phần vực, nhưng cũng không phải Thần Phần vực thực sự. Chỉ là vì Thần Phần vực thực sự ở trong nơi này, cho nên nơi này mới có tên là Thần Phần vực.
Nói một cách chính xác, Thần Phần vực trước mặt này là Tàn vực của Thánh đạo giới, nhưng trong Tàn giới của Thánh đạo giới còn có một Thần Phần vực thực sự. Nơi đó toàn là các loại pháp tắc đại đạo, các loại khí tức quy tắc, đồng thời còn có các loại thần thông mông muội và hài cốt của đại năng thất lạc. So với Thần Phần vực, Mộ Hoa Thần sơn cùng lắm cũng chỉ là nơi có pháp tắc thời gian mà thôi.
Còn Thần Phần vực thì lại đầy đủ các loại pháp tắc và khí tức đại đạo, còn là nơi mấy vị Hỗn nguyên Thánh Đế thất lạc.
Chính vì như vậy, rất nhiều người mới đến Thần Phần vực Chứng đạo. Vì Thần Phần vực quá nổi tiếng, người trong Tàn giới Thánh đạo giới mới dứt khoát đổi Thánh đạo giới của Tàn giới này thành Thần Phần vực.
Những ghi chú trong miếng ngọc giản tương đối đơn giản, chỉ là nói rất nhiều Tiên đế đều đã Chứng đạo trong Thần Phần vực, một bộ phận Tiên đế Chứng đạo còn phát tích trong đó. Vì Thần Phần vực có nhiều Hỗn nguyên Thánh Đế cao cấp mất mạng trong đó, cho nên có pháp bảo cao cấp của Hỗn nguyên Thánh Đế. Một khi có cơ duyên tìm được truyền thừa của Hỗn nguyên Thánh Đế, đồng nghĩa với việc có cơ hội đại đạo vô thượng.
Diệp Mặc đặt miếng ngọc giản xuống, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến Trường Phí Thánh đạo thành một chuyến. Bất luận hắn có cơ hội tham gia vào quảng trường Thánh đế luận đạo hay không, hắn vẫn muốn đến đó thử xem. Loại Thánh đế luận đạo này, nếu như có thể vào trong đó, thì có thể nói vô cùng có lợi.
Huống chi, Diệp Mặc còn muốn nghe ngóng một chút làm thế nào để đến Thần Phần vực Chứng đạo.
Trong Thần Phần vực, các thế lực lớn đến có khoanh vùng. Muốn trà trộn vào trong vòng phạm vi đó, nghe người ta luận đạo rất khó, nhưng cũng không phải là không có cách. Diệp Mặc cũng không định dùng thân phận của Thác Bạt Phi Dương vào đó, hắn cũng không ngu ngốc như vậy.
Tóc xám trắng nhất thời không thể nào chuyển thành tóc đen được, đây là do hắn hao tổn nguyên khí mà tạo thành, không phải đơn giản ăn một viên đan dược là có thể bổ sung lại được. Đợi sau khi nguyên khí của hắn khôi phục lại rồi, tóc bạc sẽ tự động trở về thành tóc đen.
Nhưng Diệp Mặc cũng không đợi lâu như vậy, hắn muốn đến Trường Phí Thánh đạo thành nhất định phải nghĩ cách. Người con gái đưa cho hắn miếng ngọc giản kia đã gặp hắn một lần, biết tóc của hắn cũng biến thành màu xám trắng rồi. Cho dù hắn có dỡ mặt nạ xuống, với màu tóc cũng rất dễ bị nhận ra.
Diệp Mặc dứt khoát cạo sạch tóc của mình, rồi lại luyện chế một tràng hạt Tiên khí cao cấp đeo trước ngực. Nghĩ đến Phùng Độ La Hán lúc trước, Diệp Mặc dứt khoát lại luyện chế một hồ lô đeo ở bên hông, rượu bên trong hồ lô đương nhiên là do Tiểu Băng Sâm luyện chế.
Sau khi tháo mặt nạ xuống, rồi lại khôi phục bộ dạng của mình, Diệp Mặc mau chóng biến thành bộ dạng một la hán không câu nệ tiểu tiết. Tiếc nuối duy nhất chính là, vị La hán này tướng mạo có chút thanh tú một chút.
Diệp Mặc sở dĩ ăn mặc như vậy, vì hắn đã từng tiếp xức với Phùng Độ La Hán. Hơn nữa đã cùng luận đạo với Phùng Độ La Hán rồi, nên cũng có hiểu biết nhất định về công pháp Nam Minh Thiên Thiền viện.
Đương nhiên hắn có một đạo quả Kim chung phật quả mới là quan trọng nhất, một khi hắn lấy Đạo quả này ra, sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của hắn.
…
Thần Phần vực chính là Thánh đạo giới của Tàn giới, trong Thánh đạo giới của Tàn giới này, muốn tìm một Tiên tông cao cấp hoặc một tông môn phồn hoa cao cấp cũng không dễ dàng gì. Chủ yếu là tài nguyên nơi này thiếu thốn, cá lớn nuốt cá bé. Phần lớn những người trong này đều suy nghĩ vì Chứng đạo của mình, có tài nguyên cũng sẽ không dễ dàng lấy ra.
Chính vì vậy, có một số gia tộc Thần giác thậm chí còn mạnh hơn những tông môn bình thường.
Trường Phí Thánh đạo thành lại là một trường hợp đặc biệt, Thánh đạo giới cho dù là Tàn giới cũng là vô biên vô hạn, vô cùng rộng lớn. Xuất hiện một Tiên thành phồn hoa như Trường Phí Thánh đạo thành, cũng không có gì là lạ. Huống chi Trường Phí Thánh đạo thành cũng không tính là Tiên thành, thậm chí đã là Đạo thành vượt qua khỏi Tiên thành rồi.
Diệp Mặc vào trong Trường Phí Thánh đạo thành, cảm giác không khí nơi này hoàn toàn khác với Tiên thành của Tiên giới, có một chút áp lực, hoàn toàn không nhẹ nhõm như đang trong Tiên thành.
La hán như Diệp Mặc, trong Trường Phí Thánh đạo thành cũng không nhiều, cũng không phải là không có. Cho nên Diệp Mặc cũng không bị người khác chú ý đến.
Lúc này Diệp Mặc đã áp chế tu vi của mình xuống Tiên đế viên mãn, chuẩn bị tiến vào một quán rượu cách đó không xa. Muốn nghe ngóng tin tức một chút, bất luận là ở nơi nào, những nơi đông người tụ tập đều là những nơi tốt nhất.
Diệp Mặc vừa mới tiến vào cửa của quán rượu, còn chưa vào bên trong, liền nhìn thấy một bóng người từ bên trong lao ra ngoài, sau đó một đường ánh sáng màu đỏ bổ về phía bóng người đó.
Diệp Mặc nhường đường sang một bên, bóng người kia lập tức ngã nhào trên mặt đất. Mắt nhìn đường ánh sáng màu đỏ muốn chém y thành hai khúc, Diệp Mặc bỗng nhiên nhấc chân lên đá một cái.
Ánh sáng màu đỏ kia bị Diệp Mặc đá cho một cái liền tán loạn, cũng không thể nào ngưng tụ thành sát đao chém giết người đang ngã trên mặt đất như lúc trước nữa.
Lúc này người bị người ta đá bay ngã trên mặt đất kia mới bò dậy, mau chóng khom người ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn ân cứu mạng của tiền bối.
Diệp Mặc không trả lời, chỉ là nhìn một người khác từ trong quán rượu đuổi ra, đường ánh sáng màu đỏ vừa nãy là do gã phóng ra, người này chỉ là tu vi Tiên tôn trung kỳ, không ngờ cũng là một tên công tử bột.
- Vãn bối ra mắt tiền bối, vừa nãy đã đụng phải tiền bối, xin tiền bối thứ tội.
Tên Tiên tôn trung kỳ này nhìn thấy người đá bay đường sát đao của gã là một La hán mà gã không nhìn ra tu vi, mau chóng thu pháp bảo lại, khom người nói.
Trong này quả nhiên là nơi cá lớn nuốt cá bé, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, người này nhìn thấy tu vi của mình cao hơn gã, căn bản cũng không dám hỏi nguyên nhân, trực tiếp nói lời xin lỗi. Người lúc trước bị gã đá bay ra khỏi quán, suýt chút nữa bị gã giết đến nhìn hắn cũng không dám nhìn.
- Không còn chuyện của anh nữa rồi.
Diệp Mặc khua tay nói, tiến vào trong quán rượu. Một đá của hắn cứu được người, cũng là hành vi bộc phát. Chỉ là vì trong tích tắc đó hắn nghĩ đến cảnh mình bị Táp Không đại đế đá bay xuống bậc thang, trong lòng khó chịu, nên mới tiện cứu tên xui xẻo bị đá bay này thôi.
Tên Tiên tôn công tử bột này nhìn thấy Diệp Mặc cũng không tiếp tục trách tội gã nữa, mau chóng ôm quyền, quay người đi, trong nháy mắt đã biến mất ở cửa ra vào quán rượu.
Người được Diệp Mặc cứu kia lại lần nữa cám ơn Diệp Mặc, Diệp Mặc lúc này mới chú ý nhìn người đang đứng trước mặt này.
Tên này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, thậm chí còn chút ngây thơ, cũng đã là tu vi Tiên vương đỉnh phong rồi. Chỉ có điều dáng người rất béo, mắt híp, vẻ mặt vô cùng hèn mọn, thoạt nhìn giống như thường xuyên bị ăn hiếp khinh khi vậy.
Nhưng sau đó Diệp Mặc lại cảm thấy hơi khác, từ người của tên béo này hắn cảm thấy chút khí tức cổ quái, loại khí tức này hắn cũng đã từng cảm giác được trên người Vô Ảnh.
- Lão đại, khí tức trên người tên này giống của em.
Diệp Mặc cau mày còn chưa nghĩ ra đây là chuyện gì, thì Vô Ảnh đã từ trong Thế giới trang vàng truyền âm ra.
Khí tức giống như trên người Vô Ảnh? Diệp Mặc lập tức nhớ ra Vô Ảnh vốn dĩ là Long tộc, chẳng lẽ tên béo này cũng không phải là con người sao, cũng là đệ tử Long tộc sao? Nhưng tên này thoạt nhìn rất giống với con người, hơn nữa khí tức kia cũng chỉ nhàn nhạt mà thôi.
- Cậu cùng tôi vào trong trước đã.
Diệp Mặc gật đầu, sau đó nói. Gọi tên béo này vào, đương nhiên là muốn hỏi về lai lịch của y.
Tên béo này rất biết tình thế, nhìn thấy Diệp Mặc đi vào quán rượu, cũng mau chóng đi vào cùng.
Mặc dù vẻ mặt của y vẫn rất khiêm tốn, cũng không còn sự sợ hãi và giác ngộ như vừa nãy suýt nữa bị giết chết nữa, rõ ràng là một tên suy nghĩ đơn giản.
Trong quán rượu cũng không ít người, Diệp Mặc liếc nhìn một lượt, hắn chẳng những nhìn thấy vài vị Tiên đế, thậm chí còn nhìn thấy một vị Tố đạo Thánh Đế, hắn lập tức thu thần thức của mình lại.
Hắn quả thực nghĩ không thông, trong này có nhiều cao nhân như vậy, lúc trước một tên Tiên tôn bé nhỏ tại sao lại dám lớn lối giết người chứ.
Nhưng thấy mình chặn một tên Tiên tôn giết người, rồi vào trong quán rượu này cũng không ai nói nhiều, Diệp Mặc dường như có chút hiểu ra. Những người trong này cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, hoặc chỉ cần chuyện không đến đầu của mình, thì cũng không có ai rảnh rỗi mà xen vào.