Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1030: Chương 1030: Tu chân giả của Đế quốc Hàn Lương




Diệp Mặc lấy ra “Vụ liên tâm hỏa”, tiếp đó lại xuất ra “Viêm liên bồng tâm”, khiến cho Diệp Mặc chấn động là, không đợi hắn đem ‘Viêm liên bồng tâm’ tới gần ‘Vụ liên tâm hỏa’, mồi lửa đó bỗng nhiên phát ra một ngọn lửa màu cam, cuốn lấy “Viêm liên bồng tâm” vào trong.

Chủ động chiếm đoạt, Diệp Mặc vẫn chưa có phản ứng lại, Vụ Liêm Tâm hỏa đang trôi nổi trên lòng bàn tay của hắn, đột nhiên lại dữ dội hẳn lên.

Loại nhiệt lượng khủng khiếp này, khiến cho Ngân Tử vốn nhàn nhã bên cạnh cũng vội vàng chạy ra xa, về phần “Vô ảnh”, đã sớm cảm thấy được không ổn, sớm đã trốn sang một bên.

Diệp Mặc trong lòng sợ hãi, trong khi đang muốn áp chế, lại phát hiện ra mồi lửa này không thực sự nổ tung ra, chỉ là khí thế của mồi lửa này không ngừng được tăng lên.

Diệp Mặc trong lòng thất kinh, mồi lửa này may mắn là hắn đã luyện hóa rồi, nếu như chưa luyện hóa, thì cho dù hắn là tu vi Nguyên Anh, cũng không có cách nào khống chế được mồi lửa khủng khiếp này. Thiên hỏa quả thật lợi hại, mà thiên hỏa trong tay hắn vẫn chỉ là màu cam mà thôi

Hai tiếng sau, Diệp Mặc cảm nhận được khí thế cực nóng kia của “Vụ liên tâm hỏa” trong lòng bàn tay của hắn, từ từ tiêu tan, cảm giác hoàn toàn khống chế lại lần nữa trở về với hắn

Khi Diệp Mặc lần nữa chú ý đến “Vụ Liên tâm Hỏa”, lại phát hiện ra mồi lửa trên lòng bàn tay của hắn không phải màu cam như lúc ban đầu, hoàn toàn đã biến thành màu đỏ rồi.

Quả nhiên tấn cấp rồi, từ màu cam biến thành màu đỏ, hơn nữa Diệp Mặc cảm nhận được rõ ràng sự khủng khiếp của “Vụ liên tâm hỏa”, cũng may mà mồi lửa là của chính mình, nếu là mồi lửa của một người khác, mình gặp phải thì không biết tránh né như thế nào.

Thu hồi “Vụ liên tâm hỏa”, Diệp Mặc mới bắt đầu thu sếp nhẫn trữ vật của Điền Ngạo Phong, lôi nguyên bên trong hạt trân châu lôi hệ vô cùng thuần khiết, hơn nữa còn vô cùng khủng khiếp, nhưng bên trong xác thực có kí hiệu thần thức hùng mạnh. Diệp Mặc không chọn lập tức đi luyện hóa hạt châu này, mà đặt nó sang 1 bên trước

Dù hiện tại hắn đang ở bên trong thế giới Trang vàng, hành sự cũng phải hết sức cẩn thận.

Ngoài ra, thu hoạch lớn nhất của Diệp Mặc không phải là hơn 5 triệu linh thạch thượng phẩm, mà là một Đại Na Di Phù và một pháp kỹ công kích của lôi hệ.

Pháp kỹ công kích của lôi hệ đó chính là cái Diệp Mặc đang thiếu, hắn không có loại công pháp này, thì không có cách nào thông qua Tam sinh quyết để dẫn xuất ra thứ của riêng mình.

Điền Ngạo Phong linh căn lôi hệ, xuất thân từ tông môn chín sao Lôi Vân tông, pháp kỹ công kích lôi hệ của y, tuy rằng chỉ có công pháp trước Hư thần nhưng đối với Diệp Mặc mà nói như vậy cũng đã đủ rồi.

Bản pháp kỹ công kích này gọi là “Thập nhất lôi kiếm”, chính là nói khi tu luyện đạt đến đỉnh cao, có thể cùng lúc mà xuất ra mười một đường lôi kiếm hình cung, những lôi kiếm này giống với tia sét của lôi kiếp, tu luyện càng cao thì lôi kiếm càng lợi hại.

Bản công pháp này đối với Diệp Mặc mà nói, đúng là đưa than sưởi ấm cho người trong những ngày tuyết rơi. Thập nhất lôi kiếm nếu có thể cùng lúc xuất kích, thậm chí còn lợi hại như một lần lôi kiếp, tuy nhiên cũng phải xét xem lôi nguyên mà tu sĩ thi triển mạnh hay yếu.

Lúc này, Diệp Mặc mới hiểu tại sao trước đây Điền Ngạo Phong có thể thi triển ra tia sét nhiều đến như thế, y mới tu vi Kim đan, cho dù tu luyện “Thập nhất lôi kiếm”, cuối cùng cũng không có cách đạt đến đồng thời xuất ra nhiều tia sét, y mượn trợ giúp của lôi châu màu xanh kia, lúc đó mới có thể đánh ra được nhiều tia sét như thế, tuy nhiên tia sét màu xanh kia quá yếu, nhưng đây là đối với Diệp Mặc, nếu đổi thành tu sĩ Kim Đan khác thì khả năng tránh thoát đúng là không lớn.

Diệp Mặc chỉ là không có pháp kỹ công kích lôi hệ, hiện tại sau khi có Thập nhất lôi kiếm, tốc độ hắn tu luyện lôi kỹ sẽ tiến triển cực nhanh.

Ngoại trừ tu luyện lôi kỹ, đa số thời gian dư thừa hắn không dùng tu luyện, mà là chuyên môn nghiên cứu “Ngũ hành độn pháp, cùng với “Tử nhãn thần hồn thiết cát”, và Huyễn Vân đệ ngũ đao.

Hiện tại hắn đã đến đỉnh Nguyên Anh tầng thứ hai rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn cấp Nguyên Anh tầng thứ 3, nhưng muốn đạt đến Nguyên Anh trung Kỳ không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Nếu là vậy, hắn không bằng dùng thời gian để tu luyện kỹ năng chiến đấu và kỹ năng chạy trốn.

Hiện tại thế lực hắn đắc tội rất lợi hại, không có một công pháp chạy trốn tốt là không được

Về phần Huyễn Vân đệ ngũ đao trong Huyễn Vân đao pháp, đó là đao kỹ hoàn toàn không giống với bốn đao kia, nhưng vì đao thứ năm được dẫn xuất từ trong trận pháp, cho nên Diệp Mặc có thể thông qua sát trận khác nhau mà diễn hóa ra “Huyễn vân trận sát đao” khác biệt, có thể nói Huyễn Vân đệ ngũ đao căn bản không phải là một chiêu thức cố định, mà là có các loại biến hóa ở trong đó

Về phần “Tử nhãn thần hồn thiết cát” tuy rằng Diệp Mặc đã tu luyện tới tầng thứ hai, thậm chí có thể cắt đứt một phần thần thức mà người khác phát ra, khiến cho thần hồn của đối phương bị thương, thần thức khó có thể phục hồi, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy có chút không đúng, thần thức công kích của hắn đều là do chính bản thân hắn tìm tòi mà ra, lúc thần thức của hắn càng lợi hại, “Tử nhãn thần hồn thiết cát” của hắn mới có tiến bộ.

Theo như lý thuyết “Tử nhãn thần hồn thiết cát” là một thần thức kỹ của thần thức công kích, mà không phải là phương pháp tu luyện thần thức thật sự, mức độ lợi hại của “Tử nhãn thần hồn thiết cát” nằm trên sự mạnh yếu thần thức.

Tuy rằng tu luyện “Tử nhãn thần hồn thiết cát”, bản thân có thể tăng cường thần thức, nhưng hiện tại Diệp Mặc khẳng định “Tử nhãn thần hồn thiết cát” không phải là công pháp tu luyện thần thức thật sự.

Về phần công pháp tu luyện thần thức thật sự, Diệp Mặc cho dù có “Tam sinh quyết”, nhưng hắn lại chưa hề tiếp xúc qua, cho nên cũng là không biết.

Tu luyện không hề biết ngày tháng, Diệp Mặc chìm đắm trong tu luyện, càng không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian.

Lúc hắn từ trong tu luyện thức tỉnh, thì đã là chuyện sau nửa năm. Diệp Mặc trong lòng kinh sợ, ban đầu hắn chỉ dự định tu luyện trong vòng một hai tháng, sau đó xem xét tiến độ xây dựng của Mặc Nguyệt Chi thành, không ngờ rằng một lần bế quan đã là nửa năm.

Khi hắn từ trong thế giới Trang vàng bước ra, thần thức ngay lập tức quét tới Mặc Nguyệt Chi Thành, lúc đó trông thấy kiến thiết ngất trời của Mặc Nguyệt Chi Thành, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh hắn tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Hiện tại hình dáng của Mặc Nguyệt Chi Thành đã có tổng thể, tất cả mọi người toàn thành đều bận rộn trong việc xây dựng thành mới. Có thể thấy Diệp Vô Tài đối với tiền vàng của hắn đã sử dụng hoàn toàn triệt để.

Thần thức của Diệp Mặc tìm đến Diệp Vô Tài, thì phát hiện anh ta đang ở phủ thành chủ tiếp đãi khách, mà tên khách kia rõ ràng là một tu sĩ, còn là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngồi cùng với người bình thường như Diệp Vô Tài, hiển nhiên là vì hắn mà tới, không cần nói cũng biết đó là người của Đế Quốc Hàn Lương. Trên mặt vị tu sĩ này tỏ vẻ không kiên nhẫn, đoán chừng là vì sợ hãi Diệp Mặc, nếu không nói không chừng lão đã nổi đóa rồi.

Diệm Vô Tài xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, có chút kinh sợ mà nói rằng:

- Tiên sư đại nhân, sư phụ của tôi đang bế quan, nếu như tùy tiện gọi, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của người.

Diệp Vô Tài không biết việc tu luyện nếu đột ngột bị gián đoạn sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng sư phụ đã nói:

“Không phải sự việc quá khẩn cấp thì đừng tìm ta.”

Hơn nữa sư phụ cũng đã cho nhiều tiền vàng như vậy, cho dù là xây dựng toàn bộ thành thị cũng đủ. Nếu như còn quấy rầy sư phụ như thế, chẳng phải sẽ khiến cho sư hụ cảm thấy anh ta không có năng lực gì sao?

Tu sĩ Nguyên Anh kia cau mày mà nói rằng:

- Ta đã đợi ba ngày rồi, cậu lẽ nào lại bảo ta tiếp tục đợi thêm hay sao? Đế quốc Hàn Lương có bao nhiêu là việc, ta há có thể ở lại lâu tại cái thành Song Hà này sao?

Lão xác thực là đang suy đoán tu vi của Diệp Mặc, ngọc phù mà Diệp Mặc để lại đã biểu hiện ra, người này không phải là người lão có thể đối đầu được.

Diệp Vô Tài không kịp trả lời, giọng nói của Diệp Mặc đã truyền đến:

- Thành Song Hà đã không còn, nơi này là Mặc Nguyệt Chi Thành, Vô Tài cậu đi làm việc trước đi. Ở đây giao cho ta là được rồi, Mặc Nguyệt Chi Thành xây dựng quả không tồi, có thể tiếp tục nâng cao thù lao cho công nhân, tranh thủ làm nhanh chút

- Sư phụ, người xuất quan rồi

Diệp Vô Tài sau khi nói câu đầy kinh ngạc, không đợi Diệp Mặc trả lời đã lập tức nói lại rằng:

- Vâng, sư phụ, con nhất định xây dựng Mặc Nguyệt Chi Thành thành một thành thị mỹ lệ nhất.

Nói xong, Diệp Vô Tài vội vã đi ra, đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh, áp lực của anh ta quá lớn. Dù là đối phương không phát ra loại khí thế này, thế nhưng anh ta cũng cảm giác được chính mình chịu không nổi, thế nhưng khi anh ta vừa mới đi tới cửa, liền cảm thấy khí thế đè nén lên anh ta biến mất không chút tung tích, Diệp Vô Tài lập tức biết đó là khí thế của sư phụ đã áp chế được đối phương rồi, nhất thời càng thêm yên tâm.

Tu sĩ Nguyên Anh kia cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc thì lập tức đứng lên, thần thức của lão ngay lập tức quét lên người Diệp Mặc. Khi lão phát hiện ra tu vi của Diệp Mặc căn bản không phải loại lão có thể nhìn trộm được, nhất thời toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng cảm thấy may mắn là mình đã không gây sự

Trong lòng lão cũng âm thầm khiếp sợ, tuổi còn trẻ như thế không ngờ tu vi đã vượt qua mình, ít nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ

Tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh có thể nhìn ra tu vi của tu sĩ cùng cấp, nhưng nếu đối phương có công pháp che dấu đặc biệt, lão cũng nhìn không ra.

Sau khi hiểu rõ tu vi của Diệp Mặc thật sự là Nguyên Anh kỳ, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ vội vã ôm quyền mà nói rằng:

- Vưu Phiên Bình đế quốc Hàn Lương ra mắt Diệp thành chủ, đột nhiên đến quấy rầy, xin Diệp thành chủ lượng thứ.

Diệp Mặc bế quan được sáu tháng, nhưng “Huyễn Vân Đao Pháp” và “Tử Nhãn thần hồn thiết cát” có tiến bộ rất lớn, đến tu vi Nguyên Anh tầng thứ hai đỉnh phong cũng đã thăng lên Nguyên Anh tầng thứ ba. Lúc này hắn thấy đối phương chỉ là tu vi của Nguyên Anh tầng hai, lập tức bèn vận chuyển khí thế của mình đến mức lớn nhất, trước khiến cho đối phương cấm kỵ đã rồi tính.

Nếu có thể Diệp Mặc cũng không muốn gây mâu thuẫn với Tu Chân Giả của đế quốc Hàn Lương, nhưng Mặc Nguyệt Chi Thành là hắn đã lấy chắc rồi, vua của đế quốc Hàn Lương có đến cũng không thể khiến Diệp Mặc bỏ đi thành mới của mình, dù gì hắn cũng là người đến sau cùng, nếu đã chiếm giữ Mặc Nguyệt Chi Thành, thì phải từ khí thế để áp chế đối phương.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, thần sắc vẻ nóng nảy không tính người, lãnh đạm nói:

- Ông vừa bức ép đệ tử của ta, nếu như đệ tử của ta không gọi ta ra đây, có đúng là ông sẽ không khách khí?

- Không dám, không dám…

Cảm nhận được thế khí rất hùng mạnh trên người Diệp Mặc, nếu như không phải tuổi tác của Diệp Mặc thoạt nhìn không lớn lắm, Vưu Phiên Bình thậm chí còn hoài nghi Diệp Mặc thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

Diệp Mặc đưa ra ý kiến, sau đó trực tiếp nói:

- Mặc Nguyệt Chi Thành sau này là thành thị của ta rồi, Đế Quốc Hàn Lương nếu như vẫn còn xoắn xuýt chuyện này, ta sẽ trực tiếp tới vương thành của đế quốc Hàn Lương để lãnh giáo.

Trong lời nói của hắn không có chút gì che giấu, càng không có chút do dự, nếu như vua của đế quốc Hàn Lương vẫn muốn xoắn xuýt chuyện này, thì cũng đừng trách hắn không khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.