-- o --
Chương 907: Tử Đao
Trong nhẫn trữ vật của Hồ Hải Tân, linh thạch trung phẩm ít cũng phải trên con số triệu, linh thạch thượng phẩm thậm chí có mấy chục ngàn viên. Hiển nhiên, đây là một tu sĩ vô cùng giàu có, hơn nữa đan dược dùng cho việc tu luyện của Kim Đan tu sĩ cũng không ít.
Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, những đan dược và linh khí này cũng không đáng vào đâu. Hắn quét qua một vòng, không phát hiện thứ gì mà mình muốn, đang định tùy tiện cầm chút linh thạch thì bỗng thấy một thanh đao lớn màu tím ở một góc của nhẫn trữ vật. Hơi giật mình một chút, hắn liền lấy thanh đao kia ra.
Cầm đao trong tay, Diệp Mặc cảm thấy tay hơi trầm xuống, hắn vội vận chuyển chân nguyên, lúc này mới cầm vững được. Một thanh đao thật nặng, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại đao kiểu này. Chẳng những nặng mà còn xấu vô cùng, nói thẳng ra là đây giống một thanh thái đao* chỉ tăng thêm chiều dài chiều rộng.
(*thái đao: dao bầu, dùng để làm bếp)
Thấy Diệp Mặc cầm “Tử Đao”, Hồ Hải Tân vội vàng nói:
- Cây đao này tôi tìm được ở một di tích cổ, tên là “Tử Đao”, tiếc nuối duy nhất là không thể luyện hóa nó, vậy nên chỉ có thể để cho người có khí lực lớn sử dụng. Diệp đan sư đã nhìn trúng “Tử Đao” thì xin cứ việc cầm đi, nếu còn chưa đủ thì có thể cầm thêm chút linh thạch.
Không thể luyện hóa? Diệp Mặc cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, hắn cảm thấy nhân phẩm Hồ Hải Tân không tệ, là một người đáng để kết giao. Ném lại nhẫn trong tay cho Hồ Hải Tân, Diệp Mặc nói:
- “Tử Đao” không tệ, tôi lấy nó vậy. Về phần linh thạch thì khỏi cần, đây là ngọc bài.
Nói xong, Diệp Mặc liền lấy một miếng ngọc bài từ nhẫn trữ vật của mình ra, ném cho Hồ Hải Tân, sau đó đem “Tử Đao” thu lại.
Hồ Hải Tân không ngờ Diệp Mặc lại dễ nói chuyện đến vậy, y vội vàng thu hồi ngọc bài rồi ôm quyền nói:
- Đa tạ Diệp đan sư, nếu sau này có gì cần Hồ Hải Tân tôi giúp đỡ, Diệp đan sư cứ việc phân phó.
Diệp Mặc khách khí nói:
- Anh Hồ là người thẳng thắn, có thể quen biết anh là một việc rất vui, không bằng xin mời vào ngồi một chút?
Dường như Hồ Hải Tân có phần vội vàng, từ chối lời mời của Diệp Mặc, nhanh chóng rời đi.
…
Trở về chỗ ở, Diệp Mặc bố trí cấm chế trong phòng, đầu tiên lấy ra “Tử Đao”. Hắn cảm thấy cây đao này tuyệt đối không đơn giản như vậy, Hồ Hải Tân nói không thể luyện hóa nó làm cho hắn rất kinh ngạc.
Thần thức của Diệp Mặc tiến vào trong “Tử Đao”, bắt đầu thử luyện hóa nó. Nhưng khi thần thức tiến vào thì lại như bùn vào biển rộng, đúng như lời Hồ Hải Tân nói, không thể luyện hóa.
Nhưng thấy vậy Diệp Mặc lại cảm thấy vui mừng. Hắn đúng là một đại sư về trận pháp, thần thức vừa tiến vào “Tử Đao” thì hắn đã nhận ra, không phải không thể luyện hóa “Tử Đao” mà là nó bị người dùng cấm chế inh ngăn cản. Nếu muốn luyện hóa thì nhất định phải phá giải cấm chế.
Cấm chế vô cùng ình, nếu không phải vì thời gian bố trí đã từ rất lâu thì cho dù Diệp Mặc cũng chẳng thể phá giải, nhưng vì đã qua thời gian dài, nên cấm chế của Tử Đao đã có chút buông lỏng, mặc dù những thứ này đối với Diệp Mặc mà nói có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không có biện pháp
Hai ngày sau, “Tử Đao” trong tay Diệp Mặc phát ra một tiếng “rắc”, một tầng khí tức cổ xưa bị lột xuống. “Tử Đao” phát ra một lớp ánh sáng tím nhàn nhạt, tựa như lại trở nên nặng hơn rất nhiều.
Nhìn “Tử Đao” linh khí mười phần, hơn nữa còn mang theo ánh sáng tím, trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ. Hắn hiểu thanh đao trong tay này tuyệt đối không phải vật phàm.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc cũng biết, hắn nhất định phải mau chóng luyện hóa “Tử Đao”, nếu không một khi lấy ra, lớp ánh sáng tím này chắc chắn sẽ khiến người khác biết đây không phải vật phàm.
Diệp Mặc chưa mở cấm chế, bắt đầu luyện hóa “Tử Đao”. Theo suy nghĩ của hắn, “Tử Đao” là thứ từ thượng cổ truyền xuống, luyện hóa sẽ rất khó. Hắn tính, nếu ngày thứ ba vẫn chưa luyện hóa xong thì trước hết cứ đi “Sa Nguyên dược cốc” đã, đợi sau khi trở về thì luyện hóa thêm.
Nhưng Diệp Mặc không nghĩ tới, hắn chỉ mất một lúc thì “Tử Đao” đã thu lại lớp ánh sáng tím này, đồng thời Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu thứ trong tay mình rốt cuộc là gì.
Có thể nói nó là một cây đao, cũng có thể nói là một pháp bảo. Bởi vì “Tử Đao” căn bản chỉ là một khí phôi, một cái khí phôi đã thành hình nhưng còn chưa bị luyện hóa.
Mà nói khí phôi cũng chưa hẳn đã thích hợp, bởi vì Diệp Mặc phát hiện sau khi “Tử Đao” bị hắn luyện hóa thì đã có thể hóa ra một thanh đao đeo vừa lưng.
Hắn không khỏi cảm thấy khâm phục người luyện chế ra khí phôi này, bởi vì hắn biết “Tử Đao” sở dĩ là khí phôi không phải vì nó chưa được luyện chế thành, mà đó là do người luyện chế ra nó chỉ cần “Tử Đao” đạt đến bộ dạng trước mắt mà thôi.
Nói cách khác, sau khi “Tử Đao” được luyện hóa, nó tùy thời có thể căn cứ theo nhu cầu của người sử dụng mà biến hóa thành pháp bảo phù hợp nhất. Càng làm cho Diệp Mặc kinh hãi là sau khi luyện hóa “Tử Đao”, hắn lại phát hiện “Tử Đao” có thể thăng cấp. Nói cách khác, chủ nhân của “Tử Đao” có thể căn cứ theo những lúc khác nhau mà bỏ vào các loại tài liệu, để cho “Tử Đao” trở thành pháp bảo phù hợp với chủ nhân hơn.
Nhưng một khi “Tử Đao” hoàn thành lần thăng cấp đầu tiên ở trạng thái pháp bảo đầu tiên, thì sau này trạng thái pháp bảo của nó sẽ không thay đổi nữa.
Diệp Mặc càng hiểu những thứ này thì trong lòng lại càng rungđộng. Chẳng lẽ những tu sĩ thời xa xưa đều luyện chế pháp bảo như “Tử Đao” sao? Chỉ luyện chế ra khí phôi, sau đó để cho chính tu sĩ luyện hóa nó, tạo thành pháp bảo có thể thăng cấp?
Nhưng Diệp Mặc lập tức đã phủ nhận ý nghĩ của mình. Tạm thời không kể đến tài liệu của “Tử Đao” là gì, nhưng hắn khẳng định không thể bất cứ khí phôi nào cũng có tài liệu như vậy. Nếu mỗi pháp bảo đều có thể thăng cấp thì Chân khí đã không đáng giá như vậy rồi.
Bất kể thế nào, Diệp Mặc cảm giác thủ pháp luyện chế “Tử Đao” vẫn khiến cho hắn giật mình. Loại thủ pháp này hắn không biết ở nơi khác có hay không, nhưng Tu Chân giới thì khẳng định đã thất truyền. Nếu không phải vì thời gian không cho phép, hắn thật sự muốn tiến vào thế giới trang vàng thử một chút phương pháp luyện chế “Tử Đao”
Cuối cùng Diệp Mặc vẫn tiến vào thế giới trang vàng, nhưng hắn không phải muốn học phương pháp chế tạo “Tử Đao” mà là muốn thử độ lợi hại của nó. Hắn vẫn rất muốn một cây đao, vốn định trước khi đi Sa Nguyên dược cốc thì mua một thanh, nhưng không nghĩ tới trong lúc vô tình lại có được “Tử Đao”.
Sau khi tiến vào thế giới trang vàng, Diệp Mặc đi tới một nơi trống trải, tụ tập chân nguyên tùy tiện bổ một đao.
Một tia sáng tím hiện lên, tạo thành một cái khe lớn màu tím dài chừng mười trượng. Diệp Mặc chỉ cảm thấy không gian trước mặt tựa như bị hắn bổ ra có chút bất ổn, thậm chí cả bầu trời bao la cũng phát ra tiếng ong ong, tựa như không hài lòng với việc hắn thử đao trong thế giới trang vàng vậy. Diệp Mặc cũng biết thời gian hình thành thế giới trang vàng của hắn vẫn chưa lâu, còn chưa phải quá ổn định.
Ngân tử vẫn luôn nằm ngủ cũng rất không hài lòng với hành động này của Diệp Mặc, lập tức kêu một tiếng kháng nghị.
Diệp Mặc ném mấy viên đan dược cho Ngân tử, lúc này nó mới vui vẻ chạy qua một bên.
Diệp Mặc yêu thích không buông tay vuốt ve “Tử Đao”, trong lòng càng thêm mừng rỡ. Đây chính là pháp bảo hắn muốn, mặc dù hiện giờ “Tử Đao” chỉ là một thanh Linh khí hạ phẩm, nhưng Diệp Mặc có lòng tin làm cho nó trưởng thành đến cấp bậc cao hơn.
Nơi này là thành Toái Diệp, cao thủ đầy đất, Diệp Mặc không dám ở trong thế giới trang vàng lâu, thu hồi “Tử Đao” rồi rời khỏi. Hắn biết hôm nay đã là ngày thứ ba, ngày mai phải đi Sa Nguyên dược cốc.
Diệp Mặc hài lòng đi ra khỏi phòng, hắn cảm giác rất vừa ý, bởi vì đổi một miếng ngọc bài, mà hắn lại có được “Tử Đao”.
- Diệp đan sư…
Diệp Mặc không nghĩ tới, hắn vừa ra khỏi thì lại gặp phải Thành Dạ Quân, nhất thời nhớ tới việc mình hẹn với Thành Dạ Quân.
- Anh Thành, thật ngại quá, tôi bế quan làm trễ mất thời gian.
Diệp Mặc ôm quyền xin lỗi Thành Dạ Quân, không phải hắn bế quan quên thời gian, mà là bởi vì muốn luyện hóa “Tử Đao” nên mới như vậy. Vừa nhìn đã biết Thành Dạ Quân chờ ở đây đã lâu, thậm chí không chỉ đến một lần.
- Không sao, là tôi đường đột.
Thành Dạ Quân lại không chút bất mãn, vẫn rất khách khí nói.
Phong độ của Thành Dạ Quân rất tốt, y tìm đến Diệp Mặc không ngờ lại là vì đưa một quyển sách về các loại linh thảo kỳ dị. Thì ra là y thấy Diệp Mặc không nhận ra ba loại dược liệu trong vòng thứ nhất, cảm thấy rất đáng tiếc nên mới cố ý đưa tới một phần tư liệu về chúng.
Nếu như trước khi nhận được “vật”, phần tư liệu này sẽ rất quan trọng với Diệp Mặc. Nhưng bây giờ Diệp Mặc cũng chỉ có thể nhận phần ân tình này của Thành Dạ Quân mà thôi.
Cách làm của Thành Dạ Quân khiến cho Diệp Mặc cảm thấy y và ông lão Khổng Diệp có phần tương tự, đúng là kiểu tu sĩ quang minh lỗi lạc. Diệp Mặc đem một chút tâm đắc về luyện đan của mình trao đổi với y một chút. Mặc dù hắn rất muốn đưa một viên “Thảo Hoàn đan” cho Thành Dạ Quân, nhưng hắn biết hiện giờ còn chưa được.
Không phải là hắn không nỡ, mà là Thành Dạ Quân quá quân tử đi. Hắn có “Thảo Hoàn đan”, Thành Dạ Quân biết thì cũng không sao. Nhưng Diệp Mặc tin, Thành Dạ Quân nhất định sẽ tiết lộ việc “Thảo Hoàn đan” đến từ tay hắn.
Lần trao đổi này với Thành Dạ Quân làm cho Diệp Mặc thu được không ít lợi ích, mặc dù hắn khai sáng ra một lưu phái, nhưng biết được rất nhiều kỹ xảo và đánh giá về luyện đan từ Thành Dạ Quân. Điều này giúp cho hắn sau này sẽ bớt phải đi đường vòng.
Hai người hàn huyên mãi đến tận đêm khuya, lúc này Thành Dạ Quân mới cáo từ rời đi.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Mặc và những tu sĩ khác đi tới Truyền Tống trận đi thông Sa Nguyên dược cốc của thành Toái Diệp. Có rất nhiều Truyền Tống trận đi đến Sa Nguyên dược cốc, cái ở thành Toái Diệp này chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mặc dù danh sách đi Sa Nguyên dược cốc có hạn, nhưng người ở Truyền Tống trận cũng không ít. Diệp Mặc biết phần lớn những người này đều đến bên cạnh Sa Nguyên dược cốc để làm ăn. Bất kỳ tu sĩ nào đi ra từ đó đều có thể mang theo rất nhiều linh thảo quý hiếm, cơ hội như thế cũng không nhiều, cho nên không ai trong số những đại thương gia kia muốn bỏ qua cả.