Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1569: Chương 1569: Tự Tại Vương khủng bố




- Là cô?

Diệp Mặc phát hiện ra người đến không ngờ là nữ tu lạnh lùng của Cực Kiếm môn Băng Du, nghi ngờ hỏi. Nhưng nhìn thấy cô, Diệp Mặc lại thu Tử Đao lại.

Nữ tu này lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một cái rồi lạnh lùng hỏi:

- Anh không muốn sống nữa à?

- Cô có ý gì?

Diệp Mặc nhíu mày lạnh giọng nói, suýt chút nữa lại phóng Tử Đao ra, người con gái này mở miệng ra nói mình không muốn sống nữa. Cô ta cho rằng mình là Huyền Tiên là tài giỏi lắm sao? Cũng chỉ là một Huyền Tiên sơ kỳ mà thôi.

- Đó là xe vua của Tự Tại Vương của Cung Hoa Thiên, gặp Tự Tại Vương không dừng lại nhường đường, anh còn dám xông lên, nếu như anh muốn chết, không bằng trực tiếp bóp cổ mình đi, đừng liên lụy đến Cực Kiếm môn chúng tôi.

Băng Du giọng nói vô cảm nói.

Diệp Mặc vừa muốn nói, lại nghe thấy Băng Du lại lần nữa hừ lạnh nói:

- Im miệng.

Nói xong cô Băng Du này cũng lại đứng trên pháp bảo phi hành khoanh tay cúi đầu, không nói nữa.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí thế mạnh mẽ quét đến, toàn thân hắn không ngờ lại không khống chế nổi rùng mình một cái, loại thần thức lạnh thấu xương này khiến thần hồn của hắn cũng sợ run rẩy. Dường như trong chốc lát toàn tâm thần và toàn bộ suy nghĩ của hắn sẽ không tự chủ được mà xông ra ngoài cơ thể hắn, thậm chí đến Thế giới trang vàng cũng muốn trực tiếp tràn ra, lơ lửng trên không trung.

Diệp Mặc hoảng hốt, vừa định vận chuyển Tam Sinh quyết khắc chế lại sự sợ hãi run rẩy này, lập tức phục hồi tâm linh, lúc này hắn tuyệt đối không thể vận chuyển Tam Sinh quyết được, một khi vận chuyển Tam Sinh quyết, thì sẽ bị bại lộ.

Mồ hôi lạnh từ trán hắn rơi xuống, thậm chí toàn thân cũng ướt đẫm. Đang lúc Diệp Mặc không biết nên làm thế nào mới tốt, thì đường thần thức đó đã quét qua người hắn.

Trước sau chỉ trong vài tích tắc, nhưng lại cho Diệp Mặc cảm giác đã trải qua mấy thế kỷ, trên đời này không ngờ lại có Tiên nhân kinh khủng như vậy, Tự Tại Vương này rốt cục là ai?

Tiên âm dần dần cũng trôi đi, Diệp Mặc đến dũng khí dùng thần thức đuổi theo cũng không có, hắn chắc rằng chỉ cần thần thức của mình dám đuổi lên quét, người ta cách xa ngoài mấy vạn dặm cũng có thế lấy đi mạng sống của mình.

Khi Tiên âm kia biến mất hoàn toàn, Băng Du vẫn đứng bất động trên phi thuyền. Diệp Mặc thấy thế cũng không động đậy, lại qua nửa tuần hương nữa, Băng Du mới lại lần nữa lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, muốn thúc giục pháp bảo phi hành của mình tiếp tục đi tới.

Diệp Mặc lần này cũng hiểu vừa nãy người con gái tên Băng Du kia đã cứu hắn một mạng, nếu không hắn chả biết gì xông lên, sớm đã bị thần thức của người ta giết chết rồi. Cho dù không bị giết, tất cả bí mật trên cơ thể hắn cũng sẽ bại lộ không nghi ngờ gì. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cao thủ kinh khủng như này, quả thực trước giờ chưa từng nghe đến.

- Băng Du sư tỷ, vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của cô.

Diệp Mặc lần này thật lòng cám ơn, cũng đã hiểu vừa nãy tại sao cô lại nói mình đừng làm liên lụy đên Cực Kiếm môn. Bản thân mình bây giờ từ Cực Kiếm môn đi ra, ngoài mặt vẫn còn là con rể của Cực Kiếm môn, hắn xông đến xe vua của Tự Tại Vương, Tự Tại Vương nếu như là một tên tính tình cổ quái, nói không chừng sau khi giết mình xong, sẽ giận cá chém thớt với Cực Kiếm môn.

Băng Du lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, không trả lời, chuẩn bị lách qua Diệp Mặc tiếp tục lên đường.

Diệp Mặc tranh thủ thời gian hỏi tiếp:

- Băng Du sư tỷ, Tự Tại Vương này lai lịch thế nào, ông ta là tu vi gì?

Vốn dĩ Băng Du định đi thấy Diệp Mặc hỏi vậy, nhíu mày nói:

- Tự Tại Vương tên Phương Tất Thành, là Tiên Vương tôn giả. Cho dù thiên chủ của Cung Hoa Thiên thấy ông ta, cũng phải dừng lại nhường đường.

Tu vi Tiên Vương? Tu vi Tiên Vương lợi hại như vậy sao? Diệp Mặc nhớ ra nữ tu áo lam đó, nữ tu áo lam đó chẳng phải cũng là Vị Tiên sao? Hoặc chính là Tiên Vương, tại sao mình thấy cô ấy không lợi hại như này? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi, nữ tu áo lam đó không phải là Tiên Vương?

Thấy Diệp Mặc đang ngẩn người một bên, Băng Du không thèm để ý đến hắn nữa, đang định tiếp tục đi, lại có một đường độn quang nữa bay đến.

- Băng Du sư muội, em đi nhanh thật đấy, khi anh đi tìm em, sư bá nói em đã đi rồi, cũng may, anh cuối cùng cũng đuổi được em rồi.

Sau khi đường độn quang đó dừng lại, một giọng nói mừng rỡ truyền đến.

Diệp Mặc cũng đã từ trong không hiểu bừng tỉnh lại, phát hiện tu sĩ trước mặt này hắn cũng biết, chính là khi hắn đến Cực Kiếm môn đã gặp nam tu này. Tu vi Huyền Tiên sơ kỳ, hình như tên là Võ sư huynh gì đó.

- Hóa ra em đi cùng với Diệp đan sư, cũng may, nếu như không phải pháp bảo phi hành của Diệp đan sư kém một chút, thì anh cũng không thể đuổi kịp em được rồi.

Nam tu đó sau khi nhìn thấy Diệp Mặc bên cạnh, lập tức vẻ mặt tươi cười nói.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy chán ghét tên Võ sư huynh này, rõ ràng ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, lại cứ giả bộ vui vẻ, nói pháp bảo phi hành của mình kém, pháp bảo của gã cũng chỉ là Tiên khí phi hành trung phẩm mà thôi. Hơn nữa, pháp bảo phi hành của mình cho dù có kém, cũng là tự mình luyện chế thăng cấp.

- Võ sư huynh.

Băng Du trong mắt bất ngờ, cô không ngờ mình muốn rời khỏi đối phương nhưng đối phương đã đuổi kịp đến.

Diệp Mặc trong lòng buồn cười, Võ sư huynh này đúng là một tên si tình, giống như kẹo cao su vậy, Băng Du đến đâu, thì gã lại đuổi theo đến đó. Diệp Mặc trong lòng lại nghĩ, người con gái lạnh lùng này có gì tốt để theo đuổi? Băng Du này mặc dù trước mắt là đệ nhất mĩ nữ mà hắn đã từng gặp ở Tiên giới, khuôn mặt cô cũng tinh xảo như vẽ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì lại quá thiếu khuyết rồi.

Diệp Mặc cũng không nói nhiều, cho dù Võ sư huynh này có mỉa mai phi hành pháp bảo của hắn là Tiên khí hạ phảm, hắn cũng lười chẳng thèm phản bác lại. Anh đây là Tiên khí sư, đợi thăng cấp lên đại sư Tiên khí rồi, lúc nào cũng có thể luyện chế ra được pháp bảo phi hành trung phẩm thậm chí thượng phẩm, anh làm được không?

Thấy Diệp Mặc cũng không tiếp lời, Võ sư huynh tự mãn với câu nói của mình, gã lại nói tiếp:

- Diệp đan sư sau này nói không chừng là người của Cực Kiếm môn chúng ta rồi, tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên Hải Xuyên Võ, là đại đệ tử của Bích Lạc Phong của Cực Kiếm môn, Niệm Mân sư muội là một viên châu sáng của Cực Kiếm môn chúng tôi, chúc mừng Diệp đan sư.

Diệp Mặc làm sao không biết ý tứ của Hải Xuyên Võ, gã cho rằng mình và Băng Du cùng ra ngoài, dứt khoát muốn nhắc nhở một chút, con mắt của tên này đúng là không được tốt. Hắn tiện tay ôm quyền nói:

- Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.

Đến cả bản thân Diệp Mặc cũng không biết nghe danh Hải Xuyên Võ cái gì đã lâu.

Thấy Diệp Mặc dường như cũng không hoan nghênh mình, Hải Xuyên Võ cho rằng sự phản cảm với mình trong lòng Diệp Mặc đã phá vỡ không gian riêng giữa gã và Băng Du, lập tức nói:

- Vận khí của Diệp đan sư đúng không phải là trưng cho đẹp, với một viên Tiên đan trung phẩm mà có thể thắng được. Đừng nói là tôi, cho dù tất cả mọi người trong Cực Kiếm môn cũng đều tán thưởng Diệp đan sư may mắn, nói thật nếu tôi có được sự may mắn như của Diệp đan sư thì, haiz…

Cũng không biết gã là thực sự khen vận khí của Diệp Mặc tốt, hay là vì nhắc nhở Băng Du, Diệp Mặc chỉ là vì vận khí tốt mới thắng được một lần, thực ra trình độ luyện đan của Diệp Mặc cũng như vậy mà thôi.

Bản thân mình không có khiêu chiến tên này cũng không chọc ngoáy gì tên này, tên này chính vì thích Băng Du, liền dài dòng văn tự trước mặt người con gái xinh đẹp này, Diệp Mặc lại có chút gì đó không thích tên Hải Xuyên Võ này rồi, so với Công Tôn Chỉ Ngọc quả thực Công Tôn Chỉ Ngọc tốt hơn nhiều.

Lập tức hắn lạnh nhạt nói:

- Còn chuyện vận khí của tôi thế này anh cũng đừng nghĩ nữa, cả đời anh cũng sẽ không có được đâu. Sư phụ anh chưa dạy anh sao, vận khí cũng là một loại thực lực đấy.

Hải Xuyên Võ không ngờ Diệp Mặc lại trực tiếp đến vậy, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển khéo léo chút nào, liền nhíu nhíu mày. Đồng thời gã nhớ đến khi đấu luyện đan với Công Tôn Chỉ Ngọc trong đại điện, hắn cũng nói với giọng này, lập tức đem Diệp Mặc phân vào hạng người vô lễ rồi.

Băng Du đứng bên nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ngược lại trong lòng giật mình, cô nhớ đến sự phân tích của sư phụ, chẳng lẽ tên đan sư họ Diệp này đúng là giả heo ăn thịt hổ hay sao? Vận khí của hắn chính là giống như hắn nói, cũng là một loại thực lực?

Mặc dù nhíu nhíu mày, Hải Xuyên Võ cũng không tức giận, ngược lại trong lòng gã lại có chút đắc ý. Diệp Mặc giống như rất nhiều tiền bối của Cực Kiếm môn nói, làm người không có chút vững vàng gì, cũng không kìm chế được tính cách của mình, nói chuyện giống như một đứa trẻ con vậy. Tính cách như này muốn tạo thiện cảm cho Băng Du, thì tuyệt đối không thể nào.

Nghĩ tới đây, gã lại càng bình tĩnh nói:

- Vậy cũng đúng, tôi dựa vào tất cả là khổ nhọc tu luyện, cũng không có loại thực lực may mắn như Diệp đan sư.

Nói xong gã cũng không đợi Diệp Mặc trả lời liền quay người hỏi:

- Không biết Diệp đan sư muốn đi đâu? Tôi cũng là người của Cực Kiếm môn, nếu như cần Hải Xuyên Võ tôi giúp đỡ gì, thì Diệp đan sư cứ nói.

- Không cần, Võ sư huynh cứ tự nhiên đi, chuyện của tôi bản thân tôi tự giải quyết là được rồi.

Diệp Mặc làm sao để cho Hải Xuyên Võ đi theo mình, không nghĩ ngợi gì mở miệng từ chối.

Hải Xuyên Võ cho rằng Diệp Mặc là muốn ở cùng Băng Du, Diệp Mặc bảo gã cứ tự nhiên, gã làm sao đồng ý nổi? Vội hỏi tiếp:

- Vậy sao được, Niệm Mân là minh châu trên tay chưởng môn Cực Kiếm môn, anh là người đính ước của Niệm Mân, tôi nhất định phải giúp anh, đợi sau khi giúp xong rồi, tôi sẽ cùng Băng Du sư muội rời đi.

Trong suy nghĩ của Hải Xuyên Võ, Diệp Mặc lúc đó nói có chuyện gấp phải về, bây giờ Băng Du lại đi cùng với Diệp Mặc. Rõ ràng Băng Du chính là đến giúp Diệp Mặc, gã chỉ cần theo sát Diệp Mặc, thì cũng đồng nghĩa với theo sát Băng Du.

Diệp Mặc nhíu mày, hắn đến Tinh vực Hỗn Độn lịch lãm thí luyện, cái tên Hải Xuyên Võ lại này cứ quấn lấy mình là có ý gì? Hắn vì không có chút cảm giác gì với Băng Du, lại nghĩ vừa nãy Tự Tại Vương tu vi khủng bố kia, cho nên cũng không đoán được Hải Xuyên Võ tại sao nhất định muốn đi cùng hắn.

- Tôi đi vệ sinh, Võ sư huynh anh cũng đi giúp sao?

Diệp Mặc có chút chán ghét nói.

- Anh…

Hải Xuyên Võ khuôn mặt tức giận tím tái như gan heo, gã không ngờ Diệp đan sư đường đường là một Kim Tiên, lại nói ra hai từ đi vệ sinh trước mặt Tiên tử như Băng Du này, thật không có ý tứ gì cả.

Băng Du nghe xong Diệp Mặc nói vậy vẻ mặt vẫn bình thản như thường, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa, trực tiếp nói với Hải Xuyên Võ:

- Võ sư huynh, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây.

Nói xong, khởi động Tiên khí phi hành của mình, trong nháy mắt đã đi xa. Đồng thời trong lòng cũng thầm than, không phải vì Diệp Mặc, mà là thầm than cho Tần Niệm Mân. Mặc dù Diệp Mặc là một Tiên đan sư, nhưng loại người như này xứng đôi với Tần Niệm Mân cũng hơi kém chút, cho dù sư phụ có nghi ngờ, cô bây giờ cũng không cho là đúng. Có lẽ Diệp đan sư này đúng là may mắn thật, kiểu may mắn này mặc dù ít gặp, nhưng cũng không phải là không thể nào, sư phụ mình chẳng phải cũng không dám chắc đấy sao?

Hải Xuyên Võ lúc này mới biết Diệp Mặc và Băng Du không đi cùng nhau, bọn họ ở đây chắc là tình cờ gặp nhau mà thôi, lập tức hung dữ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, rồi đuổi theo Băng Du.

Thấy Hải Xuyên Võ trong nháy mắt cũng biến mất, Diệp Mặc bừng tỉnh đại ngộ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra Hải Xuyên Võ này tại sao lại cứ muốn đi cùng mình. Hóa ra tên này tưởng mình và Băng Du kia chắc chắn cùng đường, đáng đời tên tiểu tử này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.