Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1006: Chương 1006: Tu vi tăng cao.




Một lò “Phục thần đan”, Diệp Mặc có thể luyện chế ra được chín viên, đương nhiên dùng cũng không chỉ có ba giọt “Vạn niên thạch duẩn tủy”. Sở dĩ không dùng “Phục thần đan” đả luyện chế lúc trước, đó là vì Diệp Mặc biết rằng, tu sĩ Hư Thần rất nhạy cảm với đan dược, bọn họ thậm chí có thể cảm nhận được đan dược này là luyện chế gần đây, hay là đã luyện chế xong từ lâu rồi.

- Ba viên “Phục thần đan”?

Tô Kiến Hồ cầm lấy bình ngọc mà Diệp Mặc đưa cho y mà chân tay run rẩy, y chỉ cần một viên “Phục thần đan” thôi, nhưng không ngờ lại lấy được ba viên “Phục thần đan”. Với kinh nghiệm của y, là có thể nhìn ra những đan dược này là mới làm ra, nói cách khác, là đan dược vừa mới được luyện ra.

Diệp Mặc làm người tốt đến cùng, hắn không cần quan tâm đến mấy viên “Phục thần đan”. Cái mà hắn để ý chính là sau khi hắn rời khỏi, Vọng Nguyệt tông có tận tâm tận lực giúp hắn hay không. Nếu như hắn đã làm như vậy, Vọng Nguyệt tông còn không giúp đỡ, vậy thì vong ân bội nghĩa quá rồi.

- Anh quả nhiên là Đan vương…

Tô Kiến Hồ lập tức lại càng chấn động nhìn Diệp Mặc, Đan vương trẻ tuổi như vậy, quả thật y lần đầu tiên gặp. Ngày trước Thành Dạ Quần đứng đầu Luyện đan danh nhân đường cũng chỉ là Đan vương nhất phẩm mà thôi, Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy lại có thể luyện chế ra “Phục thần đan” thiên cấp tam phẩm, chẳng lẽ lại là Đan vương tam phẩm?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Phục thần đan, mặc dù là đan dược thiên cấp tam phẩm, nhưng vì thêm “Vạn niên thạch duẩn tủy”, thực ra một Đan vương nhất phẩm cũng có thể luyện chế ra được.

Hắn cũng không nói mình là Đan vương cấp mấy, cho dù là Vọng Nguyệt tông và hắn có quan hệ tốt đi nữa thì sao? Đó là vì người ta có chuyện mới tìm đến hắn mà thôi. Nếu chẳng may người khác biết được hắn là Đan vương tam phẩm thậm chí tứ phẩm, kết quả cũng rất khó đoán trước.

- Hóa ra là như vậy…

Tô Kiến Hồ thở dài, trong lòng đã làm chủ từ trước, đã cho rằng Diệp Mặc là Đan vương nhất phẩm. Chuyện này so với chuyện y nghĩ trước cũng không chênh lệch lắm, y trước đó cũng cho rằng Diệp Mặc nhiều nhất cũng chỉ là Đan vương nhất phẩm, sau đó có một thủ pháp luyện đan đặc biệt mà thôi. Dù sao trẻ tuổi giống như Diệp Mặc, cho dù là Đan vương tam phẩm, thì cũng đã rất kinh thế hãi tục rồi.

Nhưng trẻ tuổi như vậy đã là Đan vương nhất phẩm rồi, chuyện này cũng có nghĩa là sớm đã là thiên tài rồi. Vọng Nguyệt tông cho dù không có chuyện thần thức phu nhân Tông chủ bị thương, Diệp Mặc cũng đáng được kết giao

Sau sự kiện thương hội Dương Hải, Mặc Nguyệt hoàn toàn sống yên ổn ở thành Phỉ Hải. Một số Tán tu có tu vi không tệ lại tiến đến tìm nơi nương tựa, còn việc kinh doanh của Mặc Nguyệt cũng bắt đầu từ thành Phỉ Hải mà mở rộng ra ngoài.

Hơn nữa Mặc Nguyệt và thành chủ thành Phỉ Hải kết phường tổ chức hai lần đấu giá, trong hội đấu giá lại xuất hiện mấy loại đan dược như Chức Thần đan, Thanh Uẩn đan. Những đan dược này vừa mới đưa ra, lập tức liền chấn động toàn bộ Phỉ Hải, thậm chí dần dần mở rộng ra ngoài. Nếu như không phải thương hội Ngạo Thành thâm căn cố đế ở duyên hải, Mặc Nguyệt nói không chừng cũng có thể thay thế được bọn họ.

Nhưng Diệp Mặc không cho Mặc Nguyệt đến duyên hải kinh doanh, hắn cũng không muốn cùng với thương hội Ngạo Thành gây ra mâu thuẫn không thể giải quyết được.

Mặc Nguyệt chỉ cần lấy ra Chức Thần đan và Thanh Uẩn đan, thì cũng đủ vững chân ở thành Phỉ Hải rồi, hơn nữa Chức Thần đan cũng chỉ có Diệp Mặc mới có thể luyện chế ra được, Diệp Mặc bây giờ cũng không muốn Mặc Nguyệt trở thành thương hội lớn nhất Bắc Vọng châu.

Nếu như hắn nghĩ như vậy thật, vậy hắn bán ra cũng không phải Chức Thần đan và Thanh Uẩn đan rồi, mà là Trúc Cơ đan, Bồi Thực đan thậm chí là Ngưng Anh đan. Diệp Mặc biết rằng, không cần nói hắn muốn rời khỏi thành Phỉ Hải ngay lập tức, cho dù hắn vẫn còn ở thành Phỉ Hải, những loại đan dược này, nếu như thực lực không mạnh đến một mức độ nào đó, vẫn không thể tùy tiện bán ra ngoài thì vẫn tốt hơn.

Cho dù là vì “Phục thần đan”, Diệp Mặc cũng muốn tạo ra một thế lực, lấy ra năm giọt “Vạn niên thạch duẩn tủy” kia, nói cách khác tai họa về sau vô cùng vô tận.

Bây giờ Mặc Nguyệt trên cơ bản đã vào nề nếp, còn mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đều không thể xuất đầu lộ diện, đều đem hầu hết toàn bộ thời gian để tu luyện.

Các cô biết, Diệp Mặc nhanh chóng sẽ đến Nam An châu, lại càng biết Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đều ở bên kia.

Tống Ánh Trúc mặc dù không muốn, nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Mặc, bên này đã ổn định lại rồi. Mà Diệp Mặc càng lo lắng tình hình mấy người Lạc Ảnh ở Nam An châu, nếu như cô muốn đến Nam An châu sớm một chút, chỉ có thể cố gắng tu luyện. Chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất thăng cấp Hư Thần thì mới có thể được.

Tống Ánh Trúc nghĩ như vậy, Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng lại càng nghĩ như vậy. Đến cả Ngu Vũ Thiên và Chân Tiểu San cũng nghĩ như thế, nguồn tài nguyên tu luyện ở Nam An châu rõ ràng là tốt hơn những nơi khác rất nhiều. Hơn nữa bây giờ bọn họ có sự ủng hộ của Đan vương tứ phẩm như Diệp Mặc, đan dược đầy đủ, thậm chí còn “Duẩn ích đan” có thể giải được đan độc và Tụ Linh trận cấp năm, tu luyện lại càng dễ thành công hơn.

Tu Linh trận cấp năm nếu như không tính đến tiêu hao linh thạch, thì mức độ tụ kết linh khí quả thực không gì sánh kịp.

Cho nên xung quanh Mặc Nguyệt đều là linh khí dày đặc, một số tu sĩ thậm chí không mua thứ gì, cũng thích đến thương hội của Mặc Nguyệt tham quan

Tô Tĩnh Văn vốn dĩ sau khi Trúc Cơ đi ra, đã muốn ở cùng với Diệp Mặc rồi. Nhưng sau khi biết Diệp Mặc muốn đến Nam An châu, cô lại bỏ ý nghĩ này đi.

Tư chất của cô khác người, lại kích phát ẩn linh căn. Nếu như duy trì thân thể thuần âm, tốc độ tu luyện của cô sẽ nhanh hơn gấp mấy lần. Cô không biết Diệp Mặc lúc nào mới có thể trở về được, cho nên chỉ có cách cô thăng cấp Hư Thần sớm một chút, mới có thể đến Nam An châu tụ họp cùng Diệp Mặc.

Tô Tĩnh Văn tin rằng, với tư chất của cô, thăng cấp Hư Thần hẳn là tốn không có bao nhiêu năm. Ngày trước vì tìm kiếm Diệp Mặc, cô cũng tốn mất mười mấy năm, chỉ có vài năm như này, cô vẫn có thể chịu đựng được.

Mặc Nguyệt bây giờ hình thành lên một phong trào tu luyện, dường như người trong Mặc Nguyệt đều cố gắng tu luyện, không muốn trì hoãn chút thời gian nào.

Còn Diệp Mặc thì lại bế quan lần nữa, cho dù hắn muốn đến Nam An châu, cũng phải đợi sau khi Kim Đan viên mãn rồi mới đi được.

Cho nên sau khi Diệp Mặc bế quan, trực tiếp bước vào thế giới Trang vàng, trên linh mạch dùng “Thiên Hoa đan” thăng cấp.

Thành Phỉ Hải sau khi trải qua cuộc tranh đấu của Mặc Nguyệt và thương hội Dương Hải, lại khôi phục diện mạo vốn có của nó. Chỉ có điều Mặc Nguyệt vốn vắng vẻ ngày trước dần dần trở thành mảnh đất phồn hoa của thành Phỉ Hải.

Mà nhân khẩu của thành Phỉ Hải lại gia tăng nhanh chóng, nguyên nhân chủ yếu chính là vì thành Phỉ Hải có một Châu Tế Truyền Tống trận, một số tu sĩ đều thích đến đây để thử vận may. Thứ hai là vì giữ gìn sự vận hành bình thường của Châu Tế Truyền Tống trận, bên cạnh Châu Tế Truyền Tống trận có một Tụ Linh trận cấp tám. Loại Tụ Linh trận này cho dù là tông môn tám sao cũng chưa chắc đã có, cho nên điều này cũng là một nguyên nhân thu hút người khác tới.

Tụ Linh trận cấp tám, cho dù là không bước vào, tu luyện ở một nơi cách đó rất xa, cũng rất có lợi.

Vì sự nổi lên của Mặc Nguyệt, thành Phỉ Hải không ngờ lại yên ổn đi rất nhiều. Mặc Nguyệt làm kinh doanh không lừa người, cũng không ỷ thế mà ức hiếp người khác, càng không toát ra vẻ Nhị thế tổ. Cho nên những người kinh doanh với Mặc Nguyệt, cũng không cần lo lắng ép mua ép bán.

Mà thế lực của Mặc Nguyệt, không khiêu khích người khác, đương nhiên sẽ không có người chủ động đến khiêu khích bọn họ. Nếu muốn làm khó Mặc Nguyệt, thương hội Dương Hải là một ví dụ rõ ràng nhất.

Nửa năm sau, Diệp Mặc hoàn toàn luyện hóa được viên “Thiên Hoa đan” thứ ba, thăng cấp thành công lên Kim Đan tầng thứ tám hậu kỳ. Vốn dĩ Diệp Mặc nghĩ ba tháng sau, hắn có thể thăng cấp Kim Đan viên mãn. Dù sao hắn ngoài trừ có loại đan dược nghịch thiên như “Thiên Hoa đan” ra, còn có một linh mạch.

Nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp yêu cầu của hắn với linh khí, dưới đan dược nghịch thiên này, còn ngồi trên linh mạch tu luyện, hắn từ Kim Đan tầng thứ sáu thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ chín hậu kỳ, cũng tốn mất nửa năm.

Diệp Mặc sau khi ra ngoài, phát hiện ra ngoài Tống Ánh Trúc không bế quan mà vẫn chờ hắn, Tô Tĩnh Văn và cả Diệp Lăng thì đều đang bế quan tu luyện. Ngu Vũ Thiên thì lại càng không ra ngoài, Mặc Nguyệt bây giờ, đại bộ phận người Diệp Mặc cũng không quen biết. Ngoại trừ Chân Tiểu San, Tô Việt, Thịnh Dực Trung, những người còn lại đa số về sau gia nhập Mặc Nguyệt, còn Dư Kỳ Dương lại là Trúc Cơ viên mãn rồi, bây giờ đã bắt đầu bế quan kết Đan rồi.

Dư Kỳ Dương là thuần mộc linh căn, tu luyện nhanh, Diệp Mặc cũng không ngạc nhiên.

- Anh muốn đi sao?

Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc bước ra, trong mắt có chút u oán, lại có chút lo lắng và không thoải mái. Tiến độ của cô không phải nhanh, thời gian dài như vậy, cũng chỉ tới Kim Đan tầng thứ hai mà thôi.

Diệp Mặc gật gật đầu nói, kéo tay Tống Ánh Trúc:

- Cùng anh ra ngoài một chút đi.

Thành Phỉ Hải so với hơn một năm trước khi mấy người Diệp Mặc vừa mới đến, cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. Tu sĩ Hư Thần lại nhiều hơn rất nhiều. Bởi vì thương hội Mặc Nguyệt chủ yếu nhằm vào những khách hàng là tu sĩ Kim Đan, thỉnh thoảng còn có một số đan dược tu sĩ Nguyên Anh, cho nên tu sĩ Hư Thần rất ít khi đến Mặc Nguyệt.

Diệp Mặc và Tống Ánh Trúc đi trên đường cái náo nhiệt phồn hoa ở thành Phỉ Hải, Tống Ánh Trúc lại có phần ưu tư.

- Tĩnh Văn và Diệp Lăng đang bế quan tu luyện, tại sao em lại không bế quan?

Diệp Mặc chủ động phá vỡ không khí trầm mặc này hỏi.

Tống Ánh Trúc hạ giọng nói:

- Em sợ sau khi em bế quan, anh ra rồi, em lại không gặp được anh. Lần sau gặp lại, thì cũng không biết là lúc nào rồi…

Diệp Mặc trầm mặc một lát, sau đó khẳng định nói:

- Ánh Trúc, em yên tâm anh sẽ không ở lại Nam An châu lâu đâu, khi trở về thì lại về đây, sau đó dẫn mọi người đi hết. Rất nhiều thứ ở Bắc Vọng châu không có, nhưng ai có thể chắc chắn Nam An châu không có? Có lẽ có một ngày, anh ở Nam An châu có thể trực tiếp bay qua Vô Tâm hải cũng không chừng. Nếu như như vậy thật, chúng ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Dừng một chút, Diệp Mặc còn nói thêm:

- Thành Phỉ Hải không phải là nơi mà chúng ta thường trú, nơi này hoặc có một bộ phận của chúng ta, nhưng tuyệt đối không phải thành phố của chúng ta, có lẽ có một ngày sẽ có một Mặc Nguyệt Chi Thành riêng của chúng ta

Diệp Mặc không phải tùy tiện nói, hắn có một dược liệu “Cửu vũ kim bằng” cấp mười, loại nguyên liệu này nếu như luyện chế thành pháp bảo phi hành, ai có thể chắc chắn không thể từ Nam An châu bay đến Bắc Vọng châu? Nhưng Diệp Mặc cũng biết chỉ có một nguyên liệu cấp mười thì không được, hắn còn cần những nguyên liệu cao cấp khác, thậm chí còn cần sự giúp đỡ của Tông sư luyện khí cấp cao, những thứ này có lẽ ở Nam An châu có thể tìm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.