Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 774: Tung tích Diệp Mặc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Đôi mắt Lạc Ảnh bỗng nhiên đỏ lên, tiếp nhận lời nói Ninh Khinh Tuyết:
- Chị cũng cảm thấy hơi thở của anh ấy...
Đường Bắc Vi xoa xoa ánh mắt, cô biết chị Lạc ảnh tuy rằng không nhắc tới, nhưng trong nội tâm nàng thương nhớ anh trai mình cũng không ít hơn so với chị Khinh Tuyết.
Lạc Phi bỗng nhiên ngắt lời nói:
- Nơi này cách Đàn Thành hơn một trăm dặm đấy, chúng ta đi Đàn Thành hỏi thăm tung tích anh Diệp đi. Đàn Thành là trung tâm ẩn môn, chỉ cần anh Diệp lộ mặt qua, khẳng định có thể nghe ngóng được tin tức đấy.
Trong bốn người, bây giờ Lạc Ảnh là người cầm đầu. Nghe xong lời Lạc Phi nói, Lạc Ảnh gật gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta đi Đàn Thành trước.
Rời khỏi phạm vi núi Thần Châu, Lạc Ảnh dẫn theo Lạc Phi, bốn người rất nhanh liền đi tới ngoài thành Đàn Thành.
Bốn người ngoại trừ Lạc Phi ra, còn lại ba người cũng có thể đạp kiếm bay, điều này làm cho Lạc Phi thấy rất buồn.
Lạc Ảnh đã nhìn ra tâm trạng của Lạc Phi, cô đi đến trước mặt Lạc Phi nói:
- Lạc Phi, về sau cô hãy cùng tôi tu luyện, sư đệ sẽ không nói gì đâu.
Ở thế giới ẩn môn, thực lực là vua, Lạc Ảnh không muốn Lạc Phi bởi vì thực lực không đủ bị người khác ức hiếp.
- A, ...
Lạc Phi trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng cô lập tức liền kịp phản ứng, lập tức nói:
- Cảm ơn chị, chị Lạc ảnh chị, tôi, về sau tôi...
Lạc Ảnh dường như hiểu được Lạc Phi muốn nói gì, cô khoát tay áo nói:
- Chúng ta vẫn là chị em, phải xưng hô sư phụ, tôi ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cũng may Lạc Phi và mấy người Lạc Ảnh cũng rất quen thuộc rồi, nghe xong Lạc Ảnh nói, cũng không nói thêm gì.
- Chị Khinh Tuyết, chị có phát hiện thấy thành phố này thật lớn hay không, nhưng nếu như Lạc Nguyệt Thành chúng ta cũng kiến tạo tường thành, có phải sẽ lớn hơn rất nhiều so với nơi này hay không?
Đường Bắc Vi nhìn Đàn Thành hùng vĩ cao lớn, không khỏi ngạc nhiên thán phục ra tiếng.
Lạc Phi lại gật gật đầu, ngắt lời nói:
- Đúng vậy, Đàn Thành ở ẩn môn là thành thị lớn nhất, ở thế tục giới bên kia biển rộng, còn có một thành thị cũng rất lớn tên là Hàng Thủy Thành. Về sau tôi có thể dẫn mọi người đi xem, tuy nhiên, Hàng Thủy Thành tôi cũng chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng đi tới đó.
- Được, tuy nhiên phải tìm được anh trai mới được.
Đường Bắc Vi trong lòng lo lắng cho anh trai mình cũng không ít hơn so với hai bà chị dâu, anh trai là người thân duy nhất của cô rồi, hơn nữa anh trai cũng đối xử tốt với cô như vậy.
Bốn người vừa mới đi vào Đàn Thành, lập tức liền hấp dẫn gần như mọi ánh mắt, bốn mỹ nữ hiện ra ở nơi phồn hoa thực lực là vua này, muốn không làm ọi người chú ý là rất khó. Huống chi bốn người đi cùng nhau.
Nhưng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết tuyệt đại tao nhã, khiến rất nhiều người cũng không dám tiến lên. Bởi vì ở Đàn Thành này, một khi anh đắc tội nhân vật lớn, chết như thế nào anh sẽ không biết.
Cho tới khi bốn người đi vào một khách sạn, người trên đường phố mới dần dần rời đi. Đường Bắc Vi gọi người phục vụ khách sạn tới hỏi:
- Tôi muốn hỏi thăm một người...
Lạc Phi biết Đường Bắc Vi muốn nghe ngóng chuyện gì, cô vội vàng nói:
- Bắc Vi, làm như vậy không được đâu, Đàn Thành mỗi ngày đều có rất nhiều người ra ra vào vào. Hơn nữa ở đây người ít, em hỏi như vậy cũng vô dụng thôi, trừ phi là người rất nổi tiếng. Đợi lát nữa chúng ta đi phủ thành chủ tìm thành chủ tuyên bố một thông cáo, chị nghĩ như vậy mới có thể tìm được anh Diệp.
Đường Bắc Vi gật gật đầu nói:
- Chị nói cũng đúng, tuy nhiên anh trai tới chỗ nào cũng sẽ rất nổi tiếng đấy.
- Vị tiểu thư này, tôi ở khách sạn coi như là một mật thám, cô nói một chút coi, người cô muốn hỏi tên là gì? Có lẽ tôi có thể biết cũng nên.
Tên này trời sinh thích lắm miệng, hơn nữa đến khách sạn ăn cơm là bốn cô gái xinh đẹp, cho nên chủ động dò hỏi.
Ninh Khinh Tuyết lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp hỏi
- Anh ấy tên là Diệp Mặc, anh biết không?
Tên này nghe được hai chữ Diệp Mặc, sắc mặt lập tức thay đổi, thậm chí ngay cả nói cũng không nói gì, xoay người rời đi. Khách sạn mới vừa rồi còn vô cùng huyên náo, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bốn mỹ nữ, nhưng sau khi nghe được Ninh Khinh Tuyết hỏi như vậy, đều tựa đầu xoay đi, mọi người đều chuyên tâm ăn cơm, mà ngay cả tiếng nói đều nhỏ hơn rất nhiều.
- Sao lại thế này?
Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn bốn phía thay đổi, có chút không hiểu hỏi.
Tuy nhiên cô hỏi xong, không đợi đám người Lạc Ảnh trả lời, lập tức bước tới phía trước mặt tên phục vụ vừa rồi, cản đường đi của cậu ta.
- Vì sao nghe thấy tên anh trai tôi, cậu lại bỏ đi? Mau nói đi, còn không nói thì đừng trách tôi không khách khí.
Dính đến vấn đề Diệp Mặc, Đường Bắc Vi rốt cuộc bình tĩnh không nổi.
- Cô… cô hai, tôi chưa bao giờ nói xấu Diệp tiền bối, chị bỏ qua cho tôi đi.
Tên này hận chết vừa rồi chính mình lắm mồm. Y nếu sớm biết rằng người bọn họ muốn hỏi là Diệp Mặc, y chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.
Đường Bắc Vi lạnh lùng nói:
- Chỉ cần đem cậu nói ra chuyện về Diệp Mặc, tôi sẽ tha cho cậu. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Lúc này những người còn lại trong khách sạn đều đứng lên, tựa hồ cũng muốn rời đi. Đường Bắc Vi bỗng nhiên quay đầu lại tức giận nói:
- Hôm nay tôi không hỏi được tin tức gì, ai cũng không được phép rời khỏi đây, trừ phi trong các ngươi ai có thể nói cho tôi biết tung tích của anh trai tôi, nếu không...
Nghe xong lời Đường Bắc Vi nói, người muốn đứng lên rời đi đều ngồi xuống, bọn họ dường như sợ hãi cô gái đẹp này đột nhiên nổi bão.
- Tôi nói, tôi nói ... Diệp tiền bối đã đã nhiều năm không xuất hiện ở đây rồi.
Tên phục vụ nơm nớp lo sợ nói.
Đường Bắc Vi giận dữ
- Nếu anh trai tôi vài năm không tới đây, các ngươi tại sao phải biểu hiện như vậy?
Tên phục vụ này nơm nớp lo sợ, căn bản cũng không dám trả lời.
Lúc này một gã thanh niên ôm quyền ngồi cạnh cửa sổ, đi tới nói:
- Các vị tiểu thư, tôi là Lỗ Hà Khôn của phái Đô Thiên, nhờ phúc của Diệp tiền bối, phái Đô Thiên tôi hiện tại đã là ẩn môn hạng nhất. Về sự tình của Diệp tiền bối, người thường là không dám nói, nhưng tôi có thể nói ọi người biết.
Đường Bắc Vi đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này một chút, buông tên phục vụ ra nói:
- Ồ, anh đã biết, vậy thì mời nói anh cho tôi biết Diệp Mặc rốt cuộc làm sao vậy?
Lỗ Hà Khôn mặt như quan ngọc, dáng người thon dài, lớn lên rất anh tuấn, hơn nữa tóc dài ở phía sau kéo thành một búi, phối hợp với một thanh trường kiếm sau lưng, không ngờ là người đàn ông ngọc thụ đón gió.
Lỗ Hà Khôn ôm quyền làm lễ với mấy người Lạc Ảnh, sau đó mới nói:
- Bốn năm trước, bởi vì vợ của Diệp Mặc là Mục Tiểu Vận bị Thái Ất Môn cướp...
Nghe được câu này Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết tay run một chút, Diệp Mặc ở trong này không ngờ lại lấy vợ? Đường Bắc Vi cúi đầu, cô có chút hổ thẹn với chị Lạc ảnh và chị Khinh Tuyết. Mặc dù đối với cô mà nói, mỹ nữ của anh càng nhiều càng tốt, nhưng không công bằng đối với Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Tuy nhiên Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thần thái rất nhanh liền khôi phục bình thường, dường như không có chuyện gì phát sinh cả.
Lỗ Hà Khôn lại không cảm giác được, mà tự lo nói:
- Vốn Thái Ất Môn muốn có được Mục Tiểu Vận, nhưng hoàn toàn vào lúc đó Diệp tiền bối chạy đến. Diệp tiền bối ở bên trong đại hội thi đấu cấp bậc ẩn môn ở núi Thần Châu, đại phát thần uy, giết hơn mười cao thủ Tiên Thiên và Địa cấp. Sau đó anh ta lại liên tục tiêu diệt hơn mười môn phái đối nghịch với hắn như Thái Ất, Song tử Kiếm Tông, Đoán khí đường ..v.. v
Lạc Phi vốn đang nghe lại run lên, làm đổ một ly trà trước mặt mà không biết. Trong nội tâm nàng đã vô cùng kinh hãi, Diệp Mặc một người không ngờ giết nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy, hơn nữa còn tiêu diệt Thái Ất Môn là một loại môn phái hạng nhất, đây quả thực nghe rợn cả người.
Diệp Mặc lợi hại đến loại trình độ này, đây chẳng phải là hắn tùy tiện cũng có thể tiêu diệt môn phái Từ Hàng Tĩnh Trai của mình sao? Hơn nữa phái Đô Thiên vốn chỉ là một ẩn môn nhất đẳng, bây giờ lại biến thành ẩn môn hạng nhất rồi, không ngờ mới mấy năm, ẩn môn đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, không biết sư tỷ và sư muội mình hiện tại như thế nào.
Đám người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nghe đến đó, còn tưởng rằng bởi vì Diệp Mặc giết người nhiều như vậy, mới khiến người khác sợ hãi như vậy.
Nhưng Lỗ Hà Khôn lại nói tiếp:
- Với uy thế của Diệp tiền bối, người bình thường không dám bất kính. Nhưng Diệp tiền bối năm đó sau khi hoàn thành việc này, liền đi khắp nơi tìm người vợ Mục Tiểu Vận. Mấy năm gần đây lại mai danh ẩn tích. Mà mấy năm trước đệ tử Thái Ất Môn chạy trốn đều trở về rồi, dưới sự dẫn dắt của một người tên là Mạc Hữu Thâm, một lần nữa thành lập Thái Ất Môn. Tuy rằng hiện giờ địa vị môn phái hạng nhất của Thái Ất Môn bị phái Đô Thiên chúng tôi chiếm mất, nhưng bọn họ vẫn là môn phái nhất đẳng như cũ.
- Anh nói Diệp Mặc đã vài năm không có tin tức rồi hả?
Ninh Khinh Tuyết run giọng hỏi, hiển nhiên trong lòng rất kích động.
Thấy Ninh Khinh Tuyết tuyệt sắc mỹ nữ chủ động hỏi như vậy, Lỗ Hà Khôn trong lòng lại nhiệt thiết, y lập tức gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Diệp tiền bối nếu không phải vài năm không xuất hiện, Thái Ất Môn cũng không dám tạo dựng lên một lần nữa.
- Nếu Diệp Mặc vài năm không có tin tức rồi, vì sao vừa rồi tên phục vụ kia nghe được câu hỏi của chúng tôi lại không dám trả lời?
Ninh Khinh Tuyết lạnh giọng hỏi.
Lỗ Hà Khôn một chút cũng không cảm thấy thanh âm lạnh như băng của Ninh Khinh Tuyết, mà lại cẩn thận trả lời:
- Đó là bởi vì một tháng trước, có một tên thiếu niên đi tới Đàn Thành. Cậu ta cũng giống như các cô, đầu tiên là hỏi thăm tung tích Diệp tiền bối. Nhưng cậu ta trên đường hỏi thăm tung tích Diệp tiền bối lại bị một gã trưởng lão nửa bước Tiên Thiên Thái Ất Môn biết được. Thái Ất Môn nghe nói là hỏi thăm Diệp tiền bối, liền châm chọc Diệp tiền bối tại chỗ. Để tên thiếu niên kia sớm cút đi, lại mắng Diệp tiền bối là rùa đen rụt đầu, không dám ra đây, nếu hắn dám ra đây, Thái Ất Môn sẽ tìm hắn báo thù.
- Muốn chết, dám nói anh trai tôi như vậy.
Đường Bắc Vi giận dữ.
Quả nhiên người trong khách sạn nghe thấy Đường Bắc Vi nói vậy, lại một đám cúi đầu thấp xuống.
Lỗ Hà Khôn khẽ mỉm cười nói:
- Lúc ấy tên thiếu niên kia cũng nói như thế đấy, nhưng cậu ta gọi Diệp Mặc là sư phụ, Thái Ất Môn người nọ nghe nói vị thiếu niên kia là đệ tử của Diệp Mặc, lập tức liền muốn giết cậu ta. Kết quả hai người động thủ ở Đàn Thành, thiếu niên kia chỉ dùng hai chiêu đã giết chết cao thủ Thái Ất Môn, cái này cũng chưa tính, cậu ta còn truy giết nơi dừng chân của Thái Ất Môn ở Đàn Thành, sau đó liền giết vài tên cao thủ Địa cấp, thậm chí đuổi toàn bộ đệ tử Thái Ất Môn ra khỏi Đàn Thành.
Đám người Lạc Ảnh nghe đến đó mới hiểu được, hoá ra người khác không dám trả lời, một là sợ người Thái Ất Môn tìm bọn họ gây phiền phức, hai là sợ mấy người phía mình cũng làm khó bọn họ, không muốn liên quan gì với Diệp Mặc.
Diệt Hồng Trần