Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 689: Chương 689: Ức Mặc đừng khóc.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 689: Ức Mặc đừng khóc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tuy cô chưa nghe được nội dung quan trọng gì nhưng cũng biết Diệp Mặc chính là người của dược phẩm Lạc Nguyệt, hơn nữa lại là nhân vật rất quan trọng của dược phẩm Lạc Nguyệt.

Tống Ánh Trúc biết việc của dược phẩm Lạc Nguyệt khi ở Lưu Xà nhưng điều mà cô không biết chính là tin tức đó của cô đã từ lâu rồi. Còn tin dược phẩm Lạc Nguyệt chuyển tới Lạc Nguyệt, cô chưa từng nghe qua.

Thế nên, nơi mà đầu tiên cô tới chính là Lưu Xà. Lưu Xà bây giờ và trước kia không giống nhau nhiều lắm. Hơn nữa, ở Lưu Xà cũng có một phần sản nghiệp của dược phẩm Lạc Nguyệt nên tuy chưa tìm được Diệp Mặc nhưng cô cũng nghe nói đến việc dược phẩm Lạc Nguyệt chuyển tới Lạc Nguyệt, như vậy, Diệp Mặc nhất định sẽ tới Lạc Nguyệt.

May mà Lạc Nguyệt vừa trải qua chiến tranh, đang chuẩn bị thu hút một số lượng lớn di dân nên các bến cảng đều mở cửa, Tống Ánh Trúc cũng có thể tới Lạc Nguyệt.

Nhưng điều làm cho cô không ngờ tới là, tin tức đầu tiên cô nhận được chính là Diệp Mặc sắp kết hôn. Tin này là do Diệp Lăng, em gái của Diệp Mặc cho cô biết, thế nên, trong phút chốc, cô gần như bối rối.

Ngay cả khi cô biết Ninh Khinh Tuyết là vị hôn phu của Diệp Mặc, lúc này cô vẫn có chút mờ mịt. Cô bỗng nhiên cảm thấy mình là một người thừa, bởi vì tư chất của cô xuất chúng nên mục đích Tống gia đưa cô tới Thiên Tổ đương nhiên là vì sau này góp sức cho Tống gia, nói xác thực ra, cô chỉ là một quân cờ. Nhưng sư phụ cô sau này chẳng hỏi chẳng rằng với cô, sau đó ra đi cũng không từ biệt.

Sản nghiệp của Tống gia to như vậy đã bị người của chính Tống gia chia cắt, không ai nhớ còn có một Tống Ánh Trúc nữa, cũng chẳng có ai nghĩ tới phải chia cho cô thứ gì, thậm chí, chẳng có ai hỏi thăm cô, nhưng những việc này cô cũng không để ý nhiều.

Tống gia không ai nhớ đến việc đi báo thù, chỉ có mình cô không nhịn được liền tham dự đại hội ẩn môn. Cô là vì việc báo thù cho Tống gia nên ban đêm đã xông vào cổ mộ, thiếu chút nữa thì mất mạng.

Nhưng điều bi kịch chính là, thân thể của cô đã bị kẻ thù của cô - Diệp Mặc chiếm được. Đến khi mang thai đứa con của Diệp Mặc, sau đó Mặc Mặc ra đời. Vì Mặc Mặc mà trong lòng cô dần dần tràn đầy khát vọng.

Cô hoàn toàn đã quên đi ân oán giữa Tống gia và Diệp Mặc. Có Mặc Mặc rồi, trong lòng Tống Ánh Trúc chỉ nghĩ tới Diệp Mặc. Đôi khi có những lúc, cô thậm chí hồi tưởng đến khoảng thời gian ngắn ngủi khi cô ở cùng với Diệp Mặc, lúc còn trong hầm mộ, Diệp Mặc đã đưa dạ minh châu cho cô, sau đó còn mắng cô vẫn không đi đi, còn ở đó làm gì. Khi nghĩ tới mấy việc này, cô đều thất thần rất lâu. Sau đó trong lòng cô tràn đầy khát vọng có thể gặp được Diệp Mặc.

Nhưng tất cả những thứ này đều hư vô mờ mịt hết, chưa nói Diệp Mặc có thể nhận ra cô không mà khi cô tới thì Diệp Mặc lại sắp kết hôn.

Vốn Diệp Lăng nhìn đứa bé nhưng đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt cô dường như có chút đứng không vững, cô vội vàng bước tới đỡ người phụ nữ, hỏi:

- Chị à, chị sao vậy? Có sao không?

Tống Ánh Trúc lắc đầu:

- Không sao, có thể tôi bị thiếu máu, một lúc nữa sẽ ổn thôi, cảm ơn cô, tôi phải đi rồi.

- A, tiểu Lăng, cô nhìn xem, ánh mắt của đứa bé này không phải rất giống anh trai sao, thật sự rất giống, chậc, chậc…

Đường Bắc Vi cũng bước tới, cái đầu tiên cô nhìn chính là ánh mắt của đứa bé trong lòng Tống Ánh Trúc. Ánh mắt đó giống Diệp Mặc y đúc.

Diệp Lăng cũng nhìn thấy, cô cũng vui sướng kêu lên:

- Đúng đấy, nếu đứa bé này mà được anh hai bế thì chị khẳng định, người ta sẽ cho rằng đây là con của anh ấy.

- Anh cũng nhanh có thôi, nói không chừng sang năm là có rồi…

Đường Bắc Vi nói xong cúi đầu, không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì.

- Em nhỏ thật đáng yêu, để chị cho em cái này nhé…

Nói xong, Diệp Lăng liền cởi vòng tay trên tay mình rồi đặt trên người đứa trẻ.

Tống Ánh Trúc vội vàng ngăn lại:

- Cái này không được đâu, lần đầu gặp mặt sao có thể nhận món quà quý giá như vậy chứ…

Diệp Lăng lại đưa lại và nói:

- Kìa chị, tôi thực sự thích đứa bé này mà, ánh mắt của nó rất giống với ánh mắt của anh trai tôi. Chiếc vòng tay này là do anh tôi tặng tôi, tôi tặng cho nó cũng là duyên phận.

Nghe nói chiếc vòng là Diệp Mặc tặng Diệp Lăng nên Tống Ánh Trúc cũng không đẩy trở lại lần nữa, cô chỉ nói vài câu cảm ơn.

Đường Bắc Vi vừa muốn hỏi cô bé tên gì thì điện thoại của cô vang lên. Nghe xong điện thoại, hai người vội vã từ biệt Tống Ánh Trúc.

Tống Ánh Trúc nhìn Diệp Lăng và Đường Bắc Vi đang vội vã bước đi, cô im lặng lúc lâu, sau mới ôm đứa bé ngồi xuống bên đường.

Đã tìm mấy tháng, đến khi tìm được Diệp Mặc thì lại là lúc hắn kết hôn. Vậy giờ cô bế đứa nhỏ đến tìm Diệp Mặc để làm gì? Phá hỏng cuộc hôn nhân của hắn ư?

Diệp Mặc có lỗi gì với cô đâu chứ? Không nói đến ân oán giữa Tống gia và Diệp Mặc, ngay cả Diệp gia động tới người bên cạnh hắn, chẳng phải hắn cũng vậy không khách khí với Diệp gia sao? Cô đã không muốn nghĩ tới mấy việc này, ngay cả là bản thân Diệp Mặc, cũng không chỉ cứu Tống Ánh Trúc cô một lần.

Đến khi màn đêm buông xuống, Tống Ánh Trúc mới thở dài một tiếng. Cô sờ vào viên dạ minh châu trong túi áo, đây chính là vật duy nhất mà Diệp Mặc đã để lại cho cô. Tuy cô rất muốn dù là đêm khuya cũng muốn rời Lạc Nguyệt, nhưng tự đáy lòng, cô vẫn muốn gặp Diệp Mặc một lần, hoặc là muốn con gái hắn có thể nhìn thấy cha của nó.

- Có lẽ, đến bây giờ hắn cũng không ngờ hắn đã có một đứa con gái…

Tống Ánh Trúc tự cười mình, cô đứng lên đi về nhà trọ gần đó.



Ngày đầu tiên của năm mới, toàn thành Lạc Nguyệt ngập tràn không khí vui tươi, hoan hỉ. Chỉ có người ở Lạc Nguyệt thành mới biết, hôm nay là ngày đại hôn của Diệp Mặc, người đã tạo dựng lên dược phẩm Lạc Nguyệt. Để cảm tạ những cống hiến mà dược phẩm Lạc Nguyệt đã làm cho Lạc Nguyệt thành, thành chủ Hư Nguyệt Hoa sẽ ở lại đây một hôm làm phù dâu, đưa hai vị tân nương xinh đẹp đi qua đường phố chính của Lạc Nguyệt thành.

Muốn cùng Diệp Mặc nhìn thấy sự phát triển của Lạc Nguyệt thành trong ngày tân hôn này vẫn là tâm nguyện của Ninh Khinh Tuyết. Cô muốn Diệp Mặc biết rằng, tất cả thành tích mà hắn đã làm, không có Diệp Mặc, cũng không có Lạc Nguyệt thành, mà cô chỉ muốn biểu đạt là trong lòng cô hạnh phúc và vui vẻ. Cô vẫn luôn mong có một ngày cô sẽ được mặc váy cưới, cùng người mình yêu thương đi dạo một vòng quanh thành trì, cuối cùng, hôm nay ước nguyện của cô cũng trở thành sự thật.

Do thành chủ và phó thành chủ cùng đi nên đại hôn này vừa mới bắt đầu đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Những con phố chính ở Lạc Nguyệt hôm nay đã chật kín người, nghe nói, đoàn xe hôm nay không những có hai cô dâu xinh đẹp mà còn có một chú rể đẹp trai, phong độ, thậm chí cả thành chủ cũng đi cùng họ, nên sáng sớm mà người ta đã đến con phố chính rồi, họ đều muốn xem cô dâu xinh đẹp và chú rể đẹp trai, phong độ kia.

Nghe thấy tiếng chúc mừng, vỗ tay náo nhiệt xung quanh, cho dù Diệp Mặc không thích những người ồn ào như vậy nhưng cũng cảm thấy một chút tự hào. Thành phố này là do hắn tạo dựng lên, tên của nó là vì Lạc Ảnh mà thành, mục đích xây dựng là vì Khinh Tuyết.

Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nép vào người Diệp Mặc, theo đoàn xe chầm chậm tiến vào hồ Lạc Nguyệt của họ. Lúc này không có một từ nào có thể diễn đạt cảm giác hạnh phúc trong lòng các cô, không có một ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi niềm vui trong lòng họ.

Các cô cũng không phải là người phô trương, nhưng trước mặt chồng mình, lúc đang ở trong thành trì của chồng mình thì phô trương một lần có sao? Huống hồ các cô chỉ muốn nhìn thành trì của mình, muốn thấy thành phố mà sau này sẽ thuộc về cuộc sống của họ, muốn thấy nơi hòa bình, yên tĩnh, hạnh phúc này.

Tống Ánh Trúc ôm con đứng trong đám đông. Khi cô nhìn thấy xa xa, Diệp Mặc đang đứng trên cỗ xe xa hoa cùng với hai cô dâu bên cạnh, bỗng cô cảm thấy một chút chua xót trong lòng. Không ngờ hắn đã cưới một lúc hai cô gái xinh đẹp, nhưng ở đó không có cô.

Cô đã từng gặp Ninh Khinh Tuyết, chỉ là bây giờ cô ấy càng đẹp hơn. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, nhìn từ xa giống như một nàng tiên xinh đẹp ở cửu thiên chi ngoại. Gương mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc và hãnh diện, trên người cô ngập tràn niềm vui. Tay cô lại nắm chặt lấy tay Diệp Mặc không muốn buông rời một khắc.

Cô gái khác ở bên cạnh Diệp Mặc cũng chẳng khác gì một tiên tử, thậm chí chẳng có tiên tử nào có thể so sánh với cô được. Váy cưới của cô cũng là màu trắng. Tống Ánh Trúc tin, cô chưa gặp một cô gái nào xinh đẹp như thế. Nụ cười của cô thực sự rất nhẹ nhàng, nó mang theo chút dịu dàng, điềm tĩnh. Cho dù không chú ý đến ánh mắt của cô cũng biết được toàn bộ tinh thần và thể xác của cô đều đặt hết vào Diệp Mặc.

Dường như Diệp Mặc là tất cả của cô, loại cảm giác này không hề có bất cứ lý do nào.

Hình như cảm nhận thấy ánh mắt của Tống Ánh Trúc, cô gái đó cũng đột nhiên nhìn lại. Tống Ánh Trúc vội cúi đầu, một chút tự ti sâu thẳm trong lòng trào lên, cô cảm thấy so với hai cô gái xinh đẹp bên cạnh Diệp Mặc kia thì cô chỉ là một con vịt xấu xí.

Một cảm giác chua xót, tái tê không cản được. Sống mũi cay cay, nước mắt cô trào ra, nhỏ xuống trên mặt đứa bé, sau đó lăn xuống đến miệng nó. Có khả năng vì cảm nhận được vị đắng của giọt nước mắt đã vào trong miệng nên đứa bé lập tức khóc ré lên. Cuộc hôn nhân vui vẻ, náo nhiệt ấy lại có tiếng khóc của trẻ con có vẻ không hợp nhau. Tống Ánh Trúc vội vàng lui khỏi đám người, lau nước mắt, bắt đầu dỗ dành đứa con trong lòng.

Nhưng đứa bé càng khóc to hơn, trong lòng Tống Ánh Trúc buồn bã, cô vừa vỗ vỗ vào đứa bé, vừa dỗ dành:

- Mặc Mặc đừng khóc nữa, Mặc Mặc đừng khóc…

Nhưng đứa bé không hề nghe lời, vẫn khóc như thế.

- Mặc Mặc…Ức Mặc…Con mà còn khóc mẹ sẽ bỏ lại con ở đây đấy.

Bởi vì tiếng khóc của đứa bé đã ảnh hưởng tới người khác nên Tống Ánh Trúc bắt đầu dọa nạt.

Chỉ là cô càng dọa nó thì nó càng khóc to hơn. Tống Ánh Trúc khổ sở đứng lên, cô không dọa đứa bé nữa mà dịu dàng dỗ dành:

- Ức Mặc đừng khóc, Ức Mặc đừng khóc nữa, mẹ sẽ bế con về nhà…

Nhưng nước mắt của cô lại lã chã rơi xuống trên mặt đứa nhỏ khiến đứa bé càng khóc to hơn.

Có người xung quanh đã bắt đầu không vui, yêu cầu Tống Ánh Trúc bế con xa hơn một chút, đừng làm ảnh hưởng tới việc người khác xem hôn lễ.

Tống Ánh Trúc vội vàng vừa dỗ đứa bé, vừa ôm nó rời khỏi đường phố phồn hoa, náo nhiệt. Cô không dám tiếp tục ở lại nơi này, vì cô cảm thấy một loại cảm giác dày vò!!!

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.