Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 625: Vay tiền đấu giá
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi giao địch trùng độc xong, lại có một cô gái chỉ mặc bikini bưng một cái mâm vàng đi ra. Trên cái mâm vàng chỉ có một hộp ngọc không lớn lắm.
Người phụ nữ đoan trang đứng trên đài cầm chiếc hộp ngọc ở trong mâm lên. Sau khi mở hộp ngọc ra liền giơ lên nói:
- Đây là một hòn đá mầu trắng ngà, là một hòn đá nắm trong tay có thể cảm nhận được linh tính. Ở Hoa Hạ cũng có người gọi nó là Khí Cơ Thạch. Nghe nói đối với người tu luyện dị năng và người tu luyện Cổ Võ khi cầm nó đều có lợi rất lớn. Nếu là người không tu luyện, đập vỡ hòn đá này làm thành vòng đeo trên người, có thể vô cùng khỏe mạnh.
Hòn đá kia tản ra ánh sáng màu trắng nhạt. Từ xa nhìn lại có thể khiến người ta cảm giác không tầm thường. Người không biết tác dụng của hòn đá này, cũng muốn mua về xem. Ít nhất vẻ ngoài của nó còn đẹp hơn bạch ngọc. Cho nên mặc kệ lời của người phụ nữ đứng trên đài bán đấu giá nói là thật hay là giả, rất nhiều người đều không quan tâm.
- Giá ban đầu của hòn đá này là năm mươi triệu đôla. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu. Mời mọi người báo giá...
Sau khi người phụ nữ chủ trì bán đấu giá nói xong, hiện trường rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Thoạt nhìn mọi người đều rất thích hòn đá này. Vẻ ngoài trông rất đẹp, nhưng giá như vậy có hơi đắt. Những người đang ngồi đều là phú hào trên toàn cầu. Năm mươi triệu đôla đối rất nhiều người đang ngồi mà nói không được tính là nhiều, nhưng tuyệt đối không phải số ít. Quan trọng nhất là tốn nhiều tiền như vậy để mua một hòn đá, có phải không có lợi hay không.
Tuy rằng năm mươi triệu không ít, nhưng vẫn có người không thèm để ý. Mua một hòn đá đeo ở trên người có thể khỏe mạnh, dù sao cũng là chuyện tốt.
- Một trăm triệu đôla...
Hiện trường đã có người báo giá. Hơn nữa còn là thêm gấp đôi. Trực tiếp báo ra giá một trăm triệu. Nếu nói mấy triệu còn có người chơi cùng một chút cho vui, nhưng giá một trăm triệu, đã không người nào chơi cùng.
Ánh mắt của hầu hết mọi người đều nhìn chăm chú về phía người đã đưa ra giá một trăm triệu. Rõ ràng chính là người đàn ông che mặt bằng khăn đen vừa bỏ ra hơn năm mươi triệu mua trùng độc. Chỉ cần nhìn bộ dạng âm u lạnh lẽo của gã, mọi ngừơi xung quanh dù muốn ra giá cũng không dám nữa.
Người này lần đầu tiên ra giá đã là một trăm triệu, nhất định là tình thế bắt buộc, hơn nữa ngụ ý chính là nếu ai dám tranh với gã sẽ trở thành kẻ thù. Người trong hội đấu giá này đều là người kinh doanh. Cũng có những kẻ là kiệt xuất trong giới xã hội đen. Nhưng bất kể là ai, cũng không muốn chỉ bởi vì một hòn đá không mấy quan trọng mà gây thù hận gì với người đàn ông có bộ dạng âm u lạnh lẽo đáng sợ này.
Trên hội đấu giá không có người nào dám động tới anh, nhưng ra khỏi hội đấu giá nữa thì không biết được.
- Một trăm triệu đôla lần thứ nhất..
- Một trăm triệu đôla lần thứ hai. Còn người nào muốn tăng giá nữa không?
Người phụ nữ chủ trì bán đấu giá có chút bất đắc dĩ. Người cầm hòn đá kia khi tới đã nói rõ ràng cho bọn họ biết nếu hòn đá này đưa ra hội đấu giá sẽ bán với một giá trên trời. Nhưng chỉ có một trăm triệu đã dừng lại. Điều này khiến cô ta có chút buồn bực.
Tuy rằng buồn bực, lại không thể nói người đàn ông hung ác kia có chỗ nào không đúng. Tuy rằng tất cả mọi người biết gã đang uy hiếp người khác, nhưng gã lại chưa hề mở miệng.
- Mỗi lần tăng giá là bao nhiêu?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong hội trường.
Lúc này Thẩm Thiên Thiên mới phát hiện bên cạnh mình bỗng nhiên xuất hiện thêm một người. Đó là một người đàn ông râu quai nón, hơn nữa trên mặt còn có một vết sẹo. Cô không biết người đàn ông này đến đây lúc nào, nhưng cô lại nghe thấy tiếng hắn nói chuyện.
Người nói chuyện đương nhiên là Diệp Mặc. Nếu không phải khối linh thạch này phát ra linh khí nhàn nhạt, hắn muốn tìm đến nơi này cũng phải mất một thời gian rất dài. Nhưng nơi có linh khí loãng như vậy, đột nhiên có một chỗ linh khí có chút nồng đậm hơn, Diệp Mặc lập tức liền cảm giác được. Hắn không ngờ được nơi này chính là hiện trường của hội đấu giá.
Hắn vừa đến đã thấy khối linh thạch trên bàn bán đấu giá. Ban đầu hắn định đi tìm đá ngũ hành. Nhưng đây đã là lần báo giá thứ hai. Hắn không chút do dự liền chen vào. Bất kể thế nào, hắn nhất định phải lấy được linh thạch này trước.
Giọng nói Diệp Mặc đột ngột vang lên, chẳng những Thẩm Thiên Thiên nghe thấy được, mà mọi người trong hội trường đều nghe thấy được. Nhưng không ai nghĩ Diệp Mặc vừa vào. Bởi vì hội đấu giá không có vé vào cửa không có khả năng tiến vào.
- Một triệu..
Thẩm Thiên Thiên thấy Diệp Mặc ở ngay bên cạnh cô, cô vẫn chủ động nói một câu.
- A, vậy báo giá 110 triệu...
Diệp Mặc ngay lập tức nói.
Nghe thấy có người tăng giá, người phụ nữ trên đài lập tức vui vẻ ra mặt vội vàng nói:
- Vị tiên sinh này, mời ngài ngồi xuống, dùng thiết bị báo giá.
Thấy Diệp Mặc dường như không thông thạo tiếng Anh cho lắm, Thẩm Thiên Thiên vội vàng nói:
- Ở đây có một chỗ ngồi còn trống. Vậy anh cứ ngồi xuống trước, sau đó dùng thiết bị báo giá phía trước chỗ ngồi là được rồi.
Cô không biết người đàn ông râu quai nón này vào bằng cách nào, nhưng cô biết vừa nãy người này tuyệt đối không có ở trong hội trường. Cô có một loại năng lực có thể nhớ kỹ từng người đã vào hội trường. Thậm chí chỉ cần người nào cô đã từng thoáng nhìn thấy, cô liền không quên. Nhưng cô lại chưa từng thấy người đàn ông râu quai nón này lần nào.
Diệp Mặc sờ sờ mũi có chút xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Thiên. Vừa rồi hắn thật sự quá kích động. Lần này hắn tới để tìm đá ngũ hành, không ngờ gặp được linh thạch. May mắn này cũng quá tuyệt vời.
Lại có người đem linh thạch ra bán. Cho đến tận bây giờ Diệp Mặc còn chưa bình tĩnh trở lại. Phải biết rằng ở trên địa cầu, tìm một khối linh thạch đó quả thực rất khó khăn. Cho nên hắn lập tức đặt chuyện tìm đá ngũ hành sang một bên, phải lấy được linh thạch này trước.
Ở Tu Chân Giới, một khối đá ngũ hành chính là cho anh sờ một chút cũng không ít hơn một trăm khối linh thạch. Nhưng nơi này không phải là Tu Chân Giới. Nơi này là địa cầu, là địa cầu cằn cỗi.
Ở trong này, tuy rằng đá ngũ hành quý hiếm, cũng không thể quý hơn so với linh thạch là mấy. Hơn nữa hiện tại Diệp Mặc đang cần chính là cái này.
Diệp Mặc ngồi xuống, nhanh chóng dùng thiết bị báo giá báo giá 110 triệu ở trên màn hình lớn. Cái giá này được báo ra, chính là tranh đoạt một thứ tốt với người đàn ông thoạt nhìn rất âm u lạnh lẽo kia. Hành động của Diệp Mặc lập tức thu hút toàn bộ những người đang có mặt tại hiện trường hội đấu giá.
Người đàn ông mang khăn che mặt màu đen nhìn lướt về phía Diệp Mặc, hừ một tiếng, không chút do dự báo giá 120 triệu.
Diệp Mặc vừa định tiếp tục tăng giá, Thẩm Thiên Thiên ngồi ở bên cạnh hắn lại nói:
- Nếu hòn đá kia không quan trọng với anh, tôi đề nghị tốt nhất anh không nên tăng giá nữa. Người kia thực sự không đơn giản.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên đang ngồi bên cạnh. Cô cũng mang một cái khăn lụa che mặt. Tuy nhiên Diệp Mặc không dùng thần thức để xem diện mạo của cô thế nào. Đối với hắn mà nói nhất định phải lấy được linh thạch này. Cho dù người kia không đơn giản đến mấy, hắn vẫn muốn lấy được.
- 130 triệu...
Diệp Mặc báo giá ra lập tức khiến mọi người tại hiện trường đều hiểu được, hòn đá Khí Cơ Thạch này chắc chắn có chỗ không tầm thường, bằng không hai người kia chắc chắn sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để đoạt được nó.
Người đàn ông hung ác không tiếp tục tăng giá. Không biết vì gã không đủ tiền, hay bởi vì nguyên nhân gì khác. Gã chỉ lạnh lùng nhìn về phía Diệp Mặc, không ngờ lại duy trì sự trầm mặc.
Cô gái bưng mâm vàng đi đến trước mặt Diệp Mặc, mời Diệp Mặc trả tiền ngay tại chỗ. Vừa rồi Diệp Mặc chỉ biết báo giá, lại quên thẻ trên người hắn đã đưa cho Ân Khuynh Nhan rồi. Trong nhẫn trữ vật của hắn thật ra chỉ có sáu bảy trăm triệu tiền mặt. Nhưng chung quy hắn lại không thể lấy ra một đống tiền mặt lớn như vậy. Điều cũng có chút thái quá.
Mọi người lập tức nhìn thấy biểu cảm trên nét mặt của Diệp Mặc. Người đàn ông hung ác nham hiểm cười lạnh nói.
- Không phải anh đến quấy rối chứ? Báo giá lại không có tiền trả, hừ...
Gã biết chỉ nói một câu là được rồi. Chuyện bán đấu giá lúc nãy sẽ tìm Diệp Mặc tính sổ sau.
Ngay cả Thẩm Thiên Thiên cũng lo lắng nhìn về phía Diệp Mặc. Quấy rối hội đấu giá Hoàn Không không phải là chuyện có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Đó là chuyện lập tức phải chết. Bốn phía xung quanh hội đấu giá đều có những người súng vác trên vai, đạn đã lên nòng. Chỉ cần có bất cứ kẻ nào dám quấy rối ở trong này, những người đó liền chĩa súng vào người đó.
Diệp Mặc xấu hổ nhìn mấy người bên cạnh Thẩm Thiên Thiên nói:
- Có ai có thể tôi mượn 130 triệu, tôi cam đoan sẽ nhanh chóng trả lại ọi người.
Diệp Mặc không phải không nghĩ tới tìm Hư Nguyệt Hoa. Nhưng hắn phỏng đoán quốc gia có tâm khẳng định đều biết tài khoản của Lạc Nguyệt. Hơn nữa nếu chuyển tiền từ Hư Nguyệt Hoa tới, tin tức linh thạch bị người Lạc Nguyệt mua sẽ lập tức bị tiết lộ.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất, hiện tại Lạc Nguyệt không phải như trước kia nữa. Tiền Lạc Nguyệt đều thuộc về quốc khố. Bản thân hắn luôn lấy tiền từ quốc khố, cũng không tốt cho lắm. Không có quy củ. Cho dù đòi tiền, cũng nhất định phải chờ Hư Nguyệt Hoa mở riêng cho hắn một tài khoản.
Diệp Mặc vừa nói khiến bốn phía trầm mặc một hồi lâu. Lúc này mới truyền tiếng nghị luận. Một người vừa tới tham gia hội đấu giá, sau khi giành được quyền mua thứ đó, không ngờ lại không lấy được tiền ra, còn hỏi những người không quen biết ở xung quanh cho vay tiền. Chuyện như vậy phát sinh ở hội đấu giá khác có lẽ rất buồn cười, nhưng ở Hoàn Không thì không còn buồn cười nữa. Đó là muốn chết.
Rất rõ ràng, sau khi Diệp Mặc nói xong, lập tức có nhiều người lính có vũ trang tiến vào trong hiện trường hội đấu giá. Xem ra phía hội đấu giá đã liệt Diệp Mặc vào phần tử quấy rối rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc hoàn toàn có thể cầm lấy rồi bước đi, nhưng chuyện như vậy quá mất mặt. Làm vậy chẳng khác nào ỷ vào khí lực của mình lớn mà cướp đồ của người khác. Nếu đối phương là nước Mỹ đang dòm ngó tới hắn thì không sao, nhưng hiện tại đối với lúc này thật sự là việc buôn bán thôi.
Tất cả mọi người bao gồm cả Thẩm Thiên Thiên ở trong đó, không ai bằng lòng cho Diệp Mặc vay tiền. Nói đùa gì vậy. Đây không phải là một xu hai xu, mà là hơn một trăm triệu đấy, còn là đôla Mỹ.
Diệp Mặc thực sự không tính đánh nhau. Đến bây giờ còn chưa phát hiện ra đá ngũ hành. Đá ngũ hành mới là mục đích chính của hắn hôm nay.
Dường như cảm giác được Thẩm Thiên Thiên khá dễ nói chuyện, hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn Thẩm Thiên Thiên nói:
- Cô gái, nếu cô cho tôi mượn 130 triệu, tôi cam đoan sẽ trả lại cho cô thêm 20 triệu. Tôi nói được thì làm được.
Dường như thấy được sự chân thành trong mắt Diệp Mặc, ánh mắt hắn không hung dữ như mặt hắn, Thẩm Thiên Thiên không thể làm gì khác hơn là tỏ thiện ý giải thích:
- Rất xin lỗi, không phải tôi không muốn cho anh mượn. Chúng ta vốn không quen biết. Hơn nữa tôi cũng không có nhiều tiền lắm. Chút tiền ấy tôi chuẩn bị mua đan dược để dùng. Thậm chí hiện tại tiền của tôi còn chưa đủ. Cho nên tôi không thể cho anh mượn được.
Thẩm Thiên Thiên trải qua nhiều năm cố gắng tích góp từng tí một mới được khoảng hai trăm triệu đôla mà thôi, sao có thể tùy tiện cho người đàn ông râu rậm không ai quen biết mượn số tiền này chứ?
Hơn nữa lời của cô nói đã rất rõ ràng. Chỉ cần là người có chút biết điều sẽ không nhắc lại chuyện vay tiền. Nhưng Diệp Mặc cũng là người luyện đan giỏi, cho nên hắn không suy nghĩ lại hỏi:
- Cô muốn mua đan dược gì? Nói không chừng tôi có đấy.