Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1050: Chương 1050: Xen vào việc của người khác




Thanh Nghi cũng mấy đạo cô kia đã đi. Diệp Mặc lúc này đương nhiên không còn gì cố kỵ. Lấy ra 'Tử Đao', một chiêu 'Huyễn Vân phân liệt đao' mang theo vố số đao quang cuồn cuộn lao đi.

Tên tu sĩ Nguyên Anh vừa bố trí trận pháp phát hiện Diệp Mặc ở giữa khốn trận của y mà không hề bị ràng buộc, trong lòng còn đang kinh ngạc, thì vô số đao quang màu tím đã lao đến rồi.

Y vội vàng xuất ra pháp bảo chỉ cản lại vài đường đao quang màu tím, thì bị vô cùng vô tận đao khí màu tím làm cho nát bấy.

Thấy Diệp Mặc trong chớp mắt đã giết chết một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia chỉ nháy mắt đã hiểu rõ Diệp Mặc ẩn dấu tu vi, lập tức nói với đồng bọn của y:

- Toàn lực xuất thủ, tên này ẩn dấu tu vi, chí ít là tu sĩ Nguyên Anh hậu kì…

Không đợi cho y nói hết lời, 'Tử Đao' của Diệp Mặc đã bổ tới y, đồng thời 'Vô Ảnh' cũng bị Diệp Mặc gọi ra.

Chân nguyên và thần thức của Diệp Mặc đích thực thâm hậu hơn so với tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia, hơn nữa có 'Vô Ảnh' đánh lén, thế nên tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm chỉ kịp ngăn một đao của Diệp Mặc, đã bị 'Vô Ảnh' bao lấy Nguyên Anh rồi, sau một khắc y liền cảm giác được thần thức tê dại, sau đó bị đao thứ hai của Diệp Mặc giết chết.

Diệp Mặc muốn tốc chiến tốc thắng, đương nhiên toàn lực ra tay. Còn tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba kia nhìn thấy Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt giết hai người đồng bọn có tu vi lợi hại hơn y, nhất thời tâm thần choáng váng, đâu còn dám tiếp tục cùng Diệp Mặc động thủ, lấy ra pháp bảo xoay người đào tẩu.

Chỉ là Diệp Mặc đâu thể để cho y có cơ hội chạy thoát, 'Tử Đao' còn chưa thu hồi lại, 'Huyễn Vân Phi toàn đao' đã được xuất ra.

Vốn không có tâm tư chiến đấu, khi chân nguyên của tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba bị ràng buộc, y chỉ biết rằng không xong rồi, sau một khắc y đã bị đao khí của Diệp Mặc cắt thành những mảnh nhỏ.

Diệp Mặc thu hồi 'Tử Đao' và 'Vô Ảnh', rất nhanh nhặt lấy ba chiếc nhẫn trữ vật, phóng ra một ngọn lửa thiêu hủy mấy thi thể, sau đó đào luôn gốc 'Quý Dương Vô Đàn' kia, xoay người đi, chỉ trong khoảng khắc đã không còn thấy bóng dáng.

- Sư tỷ, Tiếu Ma sư huynh sẽ không có việc gì chứ? Sao mà đến bây giờ còn chưa đến hội hợp cùng chúng ta?

Bốn đạo cô Thanh Mộng Trai một đường chạy trốn, khi đã được mấy vạn dặm, lúc này Thanh Nghi nhịn không được liền hỏi.

Thanh Hàn trầm mặc trong chốc lát rồi nói:

- Hắn có Tiểu Na Di Phù, theo lý thuyết thì coi như là hắn đánh không lại mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kia, thì hắn muốn đào tẩu cũng không phải là vấn đề khó.

Tuy rằng nói trên lý thuyết là như thế, nhưng Thanh Hàn trong lòng đã rất áy náy. Cô biết khi bọn họ đi đối phương đã bố trí khốn trận rồi, về phần Tiểu Na Di Phù có thể lao ra khỏi khốn trận cấp ba không thì cô cũng không rõ, chỉ có thể gặp sư tỷ bên trong nội môn hỏi một chút mới biết được.

Nếu như cô chỉ có một mình, cô khẳng định sẽ không rời đi, thế nhưng cô lại mang theo ba sư muội. Đại sư tỷ và sư phụ đều nói qua, cô là sư tỷ, nhất định phải chăm sóc mấy sư muội. Cho nên cô rất cảm kích Ninh Tiếu Ma kia, để cho cô và mấy vị sư muội không phải chịu nhục.

Kế tiếp mọi người đều trầm mặc, lúc trước cùng Diệp Mặc một chỗ cảm thấy thật là vui vẻ.

Lúc này tại tầng hai Vẫn Chân Điện, bên cạnh một hồ nước bình thường, Diệp Mặc đã tiến nhập Thế giới trang vàng, đầu tiên là hắn lấy ra nhẫn trữ vật của ba tên tu sĩ Nguyên Anh.

Bên trong cũng không có nhiều linh thạch, ba chiếc nhẫn trữ vật cũng chỉ có khoảng chưa đến năm triệu. Thế nhưng linh thảo các loại cũng không ít, đa số là linh thảo cấp bốn và cấp năm, linh thảo ngoài cấp năm cũng có, tương đối mà nói cũng là rất nhiều.

Diệp Mặc lập tức từ trong đống linh thảo tìm được 'Quý Dương Vô Đàn', hắn lập tức liền đem hai gốc 'Quý Dương Vô Đàn' đặt cùng nhau một cách thận trọng trong Thế giới trang vàng.

Nhẫn trữ vật của ba người cũng không khiến Diệp Mặc thất vọng, hắn cũng đã tìm được ba bản đồ giống nhau, là bản đồ Vẫn Chân Điện từ tầng một đến tầng sáu đều có, thế nhưng trên tầng sáu thì không có. Hơn nữa bản đồ này lại rất tỉ mỉ, ngay cả địa hình cũng đều có.

Diệp Mặc muốn tìm nhất chính là 'Khổ Trúc' ở tầng kia, mấy tấm bản đồ này đều không khiến hắn thất vọng. Tại tầng ba thì có một bãi đá tảng hết sức bình thường, nhưng lại giống với bức vẽ trên bản đồ bằng da mà cô gái kia đưa cho hắn.

Diệp Mặc cố gắng kìm lại nội tâm hưng phấn của mình, cái bãi đá tảng bình thường này chính là vô cùng phù hợp để tiền bối Du Bạch Sinh bố trí trận pháp ẩn dấu quen thuộc. Ngày trước ở chỗ hắn phát hiện Du Bạch Sinh ngã xuống, cũng là một hải đảo bình thường, cũng không có gì có thể gây chú ý đối với người khác.

Thu hồi lại bản đồ, Diệp Mặc hận không thể đi đến tầng ba ngay lập tức.

Về phần những thứ còn lại, hắn chỉ tùy ý sắp xếp lại, còn có hai linh khí cực phẩm, mấy cái ngọc bài của tông môn. Trên ngọc bài viết chính là môn phái thuộc Tây Ích Châu, Diệp Mặc trực tiếp hủy đi luôn. Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh này thật ra cũng không nghĩ sai. Xác thực là ở chỗ này đánh cướp để làm giàu là cách làm rất tốt, thế nhưng gặp phải Diệp Mặc, không chỉ bị cướp ngược, mà còn đánh mất cả cái mạng nhỏ của mình.

Biết được địa điểm của 'Khổ Trúc', Diệp Mặc căn bản là không có tâm tư tiếp tục ở lại Thế giới trang vàng, hắn lập tức ra khỏi Thế giới trang vàng, nhắm chuẩn phương hướng rồi trực tiếp hướng đến tầng ba Vẫn Chân Điện.

Vẫn Chân Điện bậc thang đá từ tầng thứ hai đi thông đến tầng thứ ba có ba trăm ba mươi bậc, Diệp Mặc đến có chút sớm, ở đây chỉ có rất ít người. Thế nhưng trong lòng Diệp Mặc luôn nghĩ đến 'Khổ Trúc', căn bản là không để ý đến những người đó, liền vội vã leo lên thang đá.

Những người chờ ở taầng hai còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh của Diệp Mặc đã biến mất trên thang đá.

Không ngờ là có một mình, hơn nữa vừa mới tới đây đã đi lên tiếp rồi, thậm chí ngay cả kiểm tra một chút cũng không. Vài tên ở bên cạnh thang đá lập tức nhìn nhau một chút, rồi không hẹn mà cùng leo lên trên.

Trong suy nghĩ của bọn họ, cái tên tu sĩ vừa rồi vội vã muốn lên tầng ba như vậy, vậy thì Vẫn Chân Điện tầng ba khẳng định là có thứ tốt.

Chỉ trong chốc lát, ở lối vào thông giữa tầng hai và tầng ba đã không còn một gã tu sĩ nào. Tu sĩ có thể nhanh như vậy đã tiến tới cửa thang đá tầng ba, đều là tinh anh của một số môn phái, nên ba trăm bậc của thềm đá cũng không làm khó được bọn họ.

Diệp Mặc đi không xa, đã phát hiện những chấn động của một trận dao động thực nguyên đang chiến đấu. Diệp Mặc không không buồn nhìn, chỉ dùng thần thức quét qua một chút.

Khi hắn phát hiện là hai tu sĩ một nam một nữ đang tranh đấu, lập tức thay đổi phương hướng, chuyển hướng về nơi đang tranh đấu của hai người kia.

Tuy rằng đang đánh nhau chỉ có một nam một nữ, thế nhưng bên cạnh còn có hai gã tu sĩ ở bên quan sát. Mà ở vào thế hạ phong chính là nam tu tu vi Kim Đan tầng chín, hai gã bàng quang đứng xem hẳn là đứng về phía nữ tu kia. Bọn họ hai người, vừa đứng xem, vừa chỉ vào nam tu Kim Đan tầng chín kia nghị luận, với ngữ khí rất xem thường.

Sở dĩ Diệp Mặc vội vã qua đây, là vì nam tu trong trận đánh kia là người hắn đã quen trong 'Sa nguyên dược cốc' ngày trước, tên là Quách Kỳ Phàm. Ngày trước Quách Kỳ Phàm cùng sư đệ sư muội hắn đã dẫn đường cho Diệp Mặc, Diệp Mặc tặng cho bọn họ mấy bình đan dược. Hôm nay Quách Kỳ Phàm đã là tu vi Kim Đan tầng chín, hiển nhiên là có liên quan đến đan dược hắn tặng cho.

Diệp Mặc đã là tu vi Nguyên Anh, tuy rằng hắn đem tu vi của mình ép xuống còn ở Nguyên Anh tầng một, thế nhưng phải mất một thời gian hai người đang tranh đấu cùng hai gã đứng xem mới phát hiện ra.

Hai người đang đánh nhau liền ngừng lại, Quách Kỳ Phàm ôm quyền hướng tới Diệp Mặc, biểu hiện tôn kính đối với tiền bối Nguyên Anh. Bởi vì tại Vẫn Chân Điện mà gặp phải một tu sĩ Nguyên Anh tính tình không tốt, nói không chừng có thể bị người ta tiện tay giết chết rồi.

Sau khi Quách Kỳ Phàm thi lễ đối với Diệp Mặc, lập tức lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, hiển nhiên vừa rồi anh ta đã bị thương.

Thế nhưng cô gái kia cùng hai dồng bạn của cô cũng không có biểu hiện tôn kính đối với Diệp Mặc, chỉ là thoáng lui về phía sau một chút. Ý tứ cũng rất rõ ràng, đợi Diệp Mặc đi trước rồi bọn họ sẽ tiếp tục xử lý Quách Kỳ Phàm.

Chỉ là bọn họ không ngờ là một tu sĩ Nguyên Anh như Diệp Mặc lại không có ý định rời đi.

Diệp Mặc thấy Quách Kỳ Phàm chỉ là chân nguyên bị hao tổn, ảnh hưởng cũng không lớn, lập tức lạnh giọng hỏi:

- Vì sao lại đánh nhau?

Cô gái tu vi Kim Đan viên mãn kia và hai đồng bạn của cô nghe xong Diệp Mặc nói nhất thời sửng sốt một chút, bọn họ nghĩ không ra Diệp Mặc là một tu sĩ Nguyên Anh còn xen vào việc của người khác như vậy, điều này thật quá ít thấy.

Ngay cả Quách Kỳ Phàm cũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc hỏi câu này cũng khiến anh ta khó hiểu, nhưng tựa hồ là hướng ý tốt về anh ta.

- Vị tiền bối này, chúng ta và hắn có chút ân oán cá nhân…

Nữ tu kia nói với Diệp Mặc, cũng có một chút kính ý.

Lời cô nói tuy rằng không có rõ ràng, thế nhưng ý tứ đã cho thấy rõ rồi. Việc của chúng tôi và gã không có quan hệ gì tới anh

Diệp Mặc giống như là không nghe thấy nữ tu kia nói, đem ánh mắt chuyển hướng về phía Quách Kỳ Phàm hỏi một câu:

- Nguyên nhân đánh nhau là gì?

Ngữ khí của Quách Kỳ Phàm so ra tôn kính Diệp Mặc hơn so với mấy người kia, anh ta nói:

- Tôi cùng với hai đồng bạn của mình phát hiện ra nơi này có hai gốc 'Ngưng thúy đằng', mấy người bọn họ tới đây sau, cũng phát hiện ra 'Ngưng thúy đằng'. Thế nhưng bởi vì có Xích Bối Giác Lang cấp sáu thủ hộ, cho nên chúng tôi cùng nhau hợp tác công kích Xích Bối Giác Lang, sau đó sẽ chia mỗi bên một gốc 'Ngưng thúy đằng'.

- Thế nhưng thật không ngờ Xích Bối Giác Lang này lại phi thường lợi hại, hai người đồng bạn của tôi bị giết, bên họ cũng chết một người, cũng may cuối cùng chúng tôi đồng tâm hiệp lực đem Xích Bối Giác Lang giết chết.

Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng cũng rất nghi hoặc, nếu giết Xích Bối Giác Lang rồi, tuy rằng đã chết ba người, thế nhưng hai gốc 'Ngưng thúy đằng' chia đều ỗi bên một góc là tốt rồi, vì sao lại phải đánh nhau?

Thấy Diệp Mặc tựa hồ có chút nghi hoặc, Quách Kỳ Phàm chỉ vào nữ tu kia nói:

- Cô ta nói bạn của mình chết trong tay của Xích Bối Giác Lang, nên phải lấy cả hai gốc 'Ngưng thúy đằng'. Bạn của cô ta chết, bạn của tôi không lẽ còn sống sao? Tôi nói lý lẽ với bọn họ, thế nhưng bọn họ không chút do dự liền đánh lén tôi.

Diệp Mặc lúc này mới chú ý quan sát, nữ tu kia cùng với hai đồng bạn của cô đều có chung một ký hiệu hình sao trên y phục.

Thấy Diệp Mặc đem ánh mắt hướng về phía ký hiệu môn phái của ba người kia, Quách Kỳ Phàm liền nói thêm một câu:

- Bọn họ đều là người của môn phái tám sao Thiên Tinh tông, nhưng như vậy thì có thể tùy tiện cướp giật của người khác sao?

- Thiên Tinh tông?

Diệp Mặc bỗng nhiên nhìn cô gái kia hỏi một câu:

- Duẫn Phán Điệp một trong mười mỹ nữ của Nam An Châu là cũng là người của môn phái cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.