Khâu Hàn khóc trong mơ, từ biệt bà ngoại cậu, khi nước mắt cậu chảy từ khóe mắt chảy xuống, Diệp Huyên Thành đã ôm cậu suốt một đêm không dám buông ra, y cúi đầu nhìn giọt nước mắt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt và gương mặt.
Sau khi Khâu Hàn từ biệt bà ngoại, hình ảnh Khâu gia bị cháy cũng chậm rãi biến mất, mà những hình ảnh đó chính là những sự tiếc nuối vì cậu đã không có thể cứu bà ngoại ra.
Sau khi hình ảnh đám cháy biến mất, lại chậm rãi hiện ra một hình ảnh của một vụ tai nạn xe, trong hình ảnh ấy cậu đang ngồi trên xe của Diệp Huyên Thành, chiếc xe đang chạy ở trên đường, bỗng một chiếc xe vận tải lớn nghiêng sang bên phải muốn đụng phải xe của bọn họ, vốn dĩ là xe đâm từ phía cậu nhưng có lẽ Diệp Huyên Thành thấy tránh né không kịp, nên đột nhiên thay đổi hướng xe, bảo vệ cậu dưới thân mình, sau đó chiếc xe vận tải lớn kia liền đụng mạnh vào.
Khâu Hàn bừng tỉnh dậy, trên trán cậu tràn đầy mồ hôi, từ trên giường ngồi dậy, cậu nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng kêu lên: “Chú ơi, chú đâu rồi!”
Khâu Hàn thấy không có ai trả lời mình, cậu nhanh chóng bước xuống giường, giày còn chưa kịp mang, chạy vội ra ngoài.
“Chú, chú đâu rồi!” Khâu Hàn hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng Diệp Huyên Thành.
“Khâu Hàn?” Hứa Vân Kỳ thấy Khâu Hàn chạy vội lại đây, kinh ngạc ngây ngẩn cả người, gã còn chưa kịp bình tĩnh lại, Khâu Hàn đã chạy ngang qua người gã, giống như là không thấy gã đứng đó.
“Thiếu gia Khâu Hàn, cậu làm sao vậy?” Giúp việc thấy Khâu Hàn đang hoảng loạn tìm kiếm gì đó, đều lập tức vây quanh lại.
“Thiếu gia Khâu Hàn, cậu muốn tìm cái gì? Chúng tôi giúp cậu tìm, cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Thiếu gia Khâu Hàn, sao cậu không mang giày, các người mau đem giày lại đây.”
“Chú ơi, chú đâu rồi.” Khâu Hàn muốn tránh thoát khỏi những người giúp việc, muốn đi tìm Diệp Huyên Thành nhưng thân thể cậu đã không còn sức nữa.
“Khâu Hàn.”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Khâu Hàn mới bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía y. Nhìn thấy mặt Diệp Huyên Thành, nước mắt Khâu Hàn khống chế không được mà chảy xuống, cậu muốn chạy về phía y, nhào vào trong lòng y, nhưng cậu không còn sức nữa, cậu giơ tay về phía Diệp Huyên Thành: “Chú…….”
Diệp Huyên Thành bước nhanh đi về phía Khâu Hàn, một tay bế lên đem về phòng.
Trở lại phòng, Khâu Hàn ngồi ở trên người Diệp Huyên Thành, dùng sức ôm y, lớn tiếng khóc lên, phảng phất muốn đem hết những ủy khuất, những hoảng sợ đều phát tiết ra ngoài.
Diệp Huyên Thành không nói gì, cứ như vậy ôm cậu, để cậu khóc cho thỏa hết những cảm xúc lòng trong lòng.
Khâu Hàn khóc thương tâm như vậy là bởi vì cậu đã nhớ hết toàn bộ những ký ức kiếp trước. Kiếp trước, sở dĩ Diệp Huyên Thành qua đời ngoài ý muốn trong tai nạn xe là vì y đã bảo vệ cậu.
Kỳ thật, Khâu Hàn cũng không phải sợ hãi Diệp Huyên Thành từ lúc đầu, khoảng thời gian cậu sống ở Khâu gia, cậu thường xuyên gặp Diệp Huyên Thành, ở bên cạnh y rất vui.
Có một đoạn thời gian, Khâu Hàn có hứng thú với rất nhiều thứ, sau đó lại rất nhanh mất đi hứng thú. Tỷ như cậu đột nhiên muốn học dương cầm cùng đàn violon, Diệp Huyên Thành liền dẫn cậu đi nghe diễn tấu, cậu muốn học vẽ tranh, Diệp Huyên Thành liền dẫn cậu đi xem triển lãm tranh, cậu muốn học nhiếp ảnh, Diệp Huyên Thành liền tặng cậu rất nhiều thiết bị chụp ảnh, còn dẫn cậu đi xem triển lãm nữa, đoạn thời gian đó Khâu Hàn thật sự rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Nhưng bởi vì nhận cú sốc bà ngoại qua đời, cậu đã quên mất nội dung Khâu gia sáu phương bà ngoại cậu đã dạy cho cậu, còn quên mất khoảng thời gian hạnh phúc với Diệp Huyên Thành.
Sau khi Khâu Hàn quên đi ký ức đó, về sống ở Lâm gia, sự hiểu biết đối với Diệp Huyên Thành sau này đều là nghe từ trong các lời đồn đại, cảm thấy Diệp Huyên Thành khẳng định rất dữ cho nên mỗi lần nhìn thấy Diệp Huyên Thành, cậu đều cảm thấy rất sợ hãi.
Kiếp trước, khi cậu còn chưa ly hôn với Diệp Bác Lỗi, có một ngày kia lái xe ra ngoài, xe bị hỏng ở trên đường, bởi vì nơi đó vô cùng hẻo lánh nên không thể gọi xe, đang lúc cậu không biết nên làm gì thì thấy Diệp Huyên Thành vừa lúc lái xe đi ngang qua, thấy cậu đứng đó liền bảo cậu lên xe.
Sau khi Khâu Hàn lên xe, xe vừa đi không bao lâu, một chiếc xe vận tải lớn đâm về phía bọn họ, vốn là đâm về phía cậu nhưng Diệp Huyên Thành vì bảo vệ cho cậu nên thay đổi hướng xư. Lúc ấy bọn người kia dùng đủ loại thủ đoạn ép Khâu Hàn ly hôn, không thèm quan tâm cậu có đau đớn hay không, bọn họ chỉ muốn cậu cô độc và tuyệt vọng sống ở trên đời này thôi.
Cậu không nghĩ tới, trên đời này sẽ có người nguyện ý vì bảo về cậu mà trả giá bằng cả mạng sống, hơn nữa người này lại là Diệp Huyên Thành. Lúc ấy Khâu Hàn đột nhiên nhớ lại, đủ loại chuyện cũ khi cậu ở chung với Diệp Huyên Thành lúc còn nhỏ, mà thời điểm cậu nhớ hết tất cả, Diệp Huyên Thành đã vì cứu cậu mà chết.
Khâu Hàn điên mất, cậu không thể nhận nổi cú sốc lớn như vậy, cho nên lúc đó cậu bởi vì không thể chấp nhận được sự thật mà tự sửa ký ức mình lại. Tự sửa ký ức lại thành cậu đang lái xe ở trên đường, thì thấy xe Diệp Huyên Thành, sau đó Diệp Huyên Thành xảy ra tai nạn xe cộ.
Hiện tại Khâu Hàn đã nhớ lại hết mọi việc, những thứ bị quên đi, những ký ức bị sửa, toàn bộ đã nhớ lại rồi.
Hiện tại thì Khâu Hàn đã biết vì sao sau khi trọng sinh, cậu đã vô cùng kiên định muốn ở bên cạnh Diệp Huyên Thành rồi, cũng kiên trì một đời này phải cứu Diệp Huyên Thành. Tuy rằng cậu cho mình thật nhiều lý do, tuy rằng sau khi trọng sinh cậu đã không còn nhớ gì nữa nhưng sâu trong nội tâm cậu, luôn theo bản năng muốn bảo hộ y, muốn làm cho y hạnh phúc.
Khâu Hàn ôm Diệp Huyên Thành khóc thật lâu, khóc đến giọng nói đều khàn, cậu mới ngừng lại, vô lực dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành.
- ---------------------------------------------
Editor: Chòi oi chương nó dài