Nếu như hình mẫu của thiếu gia là hoàn mỹ không sứt mẻ, thì cô chính là ngược lại.
Hà Lộ đứng trước gương lớn cạnh phòng tắm, cửa phòng tắm rộng mở không ngừng toát ra hơi nước dày đặc bám vào mặt gương giống như phủ thêm cho nó một tầng lụa trắng mờ mịt.
Nếu như hơi nước tản hết đi, trong gương sẽ phản xạ hình ảnh khắp người đều là những vết sẹo xấu xí của cô, đúng không? Xương sườn của cô đã từng nứt một lần, lúc đó mẹ chỉ cho cô nằm ở nhà nghỉ ngơi, không ngừng uống thuốc giảm đau, cô không chết đúng là kỳ tích. Cho nên sau khi thân thể tốt lên một chút, cô xăm ngay chỗ nứt xương sườn một bông hồng có gai, còn ở gần cùi chỏ thì xăm hai con rắn đan xen vào nhau; ngay tại xương quai xanh cũng có một hình xăm con ngựa, hình xăm này lúc đó rất lưu hành, vì nó mà thiếu chút nữa cô bị cha bóp cổ đến chết, cô không có xăm trên cổ là bởi vì lúc ấy cổ họng cô còn rất đau.
Bắp đùi bên phải của cô có một con rồng lửa, cha thường thường uy hiếp sẽ đánh gãy chân cô giết chết con rồng đó, có một lần lúc ông say rượu bị cô cản chân làm té xuống đất, đụng vào cạnh bàn, lại còn ngã gãy chân, nằm trên giường ba tháng, không thể động thủ đánh cô lần nữa, cô vì lưu lại được huy chương trên người ông ta mà dương dương tự đắc; người thường giúp cô xăm mấy cái thứ linh tinh này chính là bạn tốt Tiểu Lan, con rồng này là do cô thiết kế, xong xuôi rồi đưa cho cô ấy xăm, cô ấy còn xăm nó miễn phí cho cô nữa, ha ha.
“Rồng lửa, rất uy phong.” Hơn nữa cô cảm thấy rất thoải mái, nếu lần đó ông trời làm cho người cha mê rượu của cô bị té chết, thì có lẽ mẹ con các cô đã có cuộc sống yên bình.
Hình Tiểu Lan xăm cũng không khoa trương cho lắm, dù sao thì Hà Lộ cũng là con gái, cho nên rồng lửa chỉ chiếm một phần bắp đùi phải mà thôi.
Trên cánh tay trái của cô cũng có một hình xăm nho nhỏ, một chữ tiếng Anh————FUCK————đó cũng là hình xăm đầu tiên của cô, là sự kháng nghị im lặng của cô đối với thế giới này. Năm đó khi cô quật Bạch An Kỳ ngã xuống đất, cô nhìn thẳng mặt anh đưa ra một ngón tay giữa – ngón tay thối, đại thiếu gia nằm trên mặt đất lấy vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô, thật lâu cũng không có tinh thần.
Hình xăm cuối cùng trên người cô là hoa sen. Vì chị hai mà xăm, trên vai phải, đó là lần duy nhất cô khóc khi Tiểu Lan xăm dùm cô, bởi vì cô phát hiện mình đối với sự đau khổ của chị hai không thể làm được gì.
Mỗi một năm trôi qua, những hình xăm này luôn nhắc nhở cô, cô chảy trong người dòng máu dơ bẩn hạ lưu, mỗi khi cô nghe người ta nói thân thể của mình là của bọn họ thì chỉ muốn cười lạnh, vì vậy cô thà huỷ hại bản thân mình còn hơn phải ô nhiễm giống họ.. . .
Cô đứng trước gương ngẩn người, ánh mắt lạnh lùng, hình ảnh trong gương ngày càng rõ ràng, cô mới phát hiện đã lâu rồi chưa có nhìn mình thật kỹ.
Hình xăm trên người cô vẫn như cũ không đổi, nhưng thân hình trở nên đẫy đà hơn, những năm gần đây trên người không còn vết thương nào nữa, có phải là do cô có một cuộc sống ấm no nên tâm hồn trở nên thoải mái hơn không? Trong gương chỉ có một. . . .cô gái như đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Cô có thể như vậy phải không? Bởi vì chị hai cự tuyệt lời cầu hôn của người đàn ông mình yêu nên đã trở thành bóng ma ám ảnh trong lòng cô sao?
Vẻ mặt Hà Lộ nghiêm túc suy nghĩ. Không sao, trong lòng cô nói. Cô đã có kế hoạch cho tương lai tốt lắm rồi, cả đời này cũng sẽ không lập gia đình, nếu như thiếu gia cần cô, cô liền ở lại bên cạnh anh, nếu không, cô cũng sẽ ở nhà họ Bạch tận trung cho đến chết, mà chị hai nếu như không lấy chồng, cô sẽ nuôi chị ấy cả đời, chị em các cô có thể sống nương tựa vào nhau, không nhất định phải cần đàn ông.
Suy nghĩ của cô dừng lại khi Bạch An Kỳ từ phòng tắm đi ra.
Khác với cô, toàn thân cao thấp của thiếu gia không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Hà Lộ mang theo chấp nhận và tự ti ở bên cạnh chăm sóc Bạch An Kỳ, có lẽ tinh thần của cô có xu hướng S và M đi.
Bạch An Kỳ lấy ánh mắt thưởng thức đứng trước gương nhìn cô, loại cảm giác đó thật có chút buồn cười, mặc dù cô không có ý muốn coi thường tiểu đệ giữa hai chân thiếu gia, nhưng giờ phút này, ánh mắt của thiếu gia thật đơn thuần, lại tràn đầy ý muốn đùa giỡn. Có lúc Hà Lộ thật cảm thán, chỉ cần người đàn ông nào muốn chọc vào cô, là có thể cảm nhận được sức mạnh của Đại Lực, thiếu gia không cần phải nhúng tay vào, cũng có thể huỷ diệt được người đó, đúng không?
Hà Lộ nhìn vào gương, mà Bạch An Kỳ thì nhìn Hà Lộ, trong mắt và khoé miệng nóng bỏng đến nỗi có thể thiêu chết người, còn thuận tiện nắm tay cô. Một người đàn ông đứng bên cạnh một người phụ nữ, mỉm cười, nắm tay, sau đó. . . . .hình ảnh đỏ mặt làm cho người cô trong nháy mắt như nước bị bốc hơi, lúc thiếu gia muốn hôn cô cô liền lui lại, xoay người viện cớ đi lấy khăn lông lau khô thân thể cho thiếu gia, nhưng. . .
. . . . . . . .
Kích tình qua đi, Bạch An Kỳ vẫn còn giận dỗi, bày ra gương mặt mất hứng để cho Hà Lộ giúp anh mặc quần áo————chỉ cần anh muốn chơi xấu thì sẽ bắt Hà Lộ làm dùm mình. Bây giờ là thời gian nên lên giường nghĩ ngơi, nhưng mà đại thiếu gia như anh lại giở thói xấu ngồi lì trên ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm túc, nhàm chán chuyển kênh truyền hình liên tục.
Thật ra thì anh cũng không muốn giận cô đâu, anh chỉ sợ tối hôm nay cô lại không chịu bồi anh ngủ.
Mà anh biết chỉ cần anh tức giận, Hà Lộ sẽ làm theo ý anh.
Suy nghĩ một chút mới thấy anh đúng là đáng thương, chưa bao giờ dụ dỗ Hà Lộ thành công, đều là cô dụ dỗ anh, có lúc vì muốn nắm chặt Hà Lộ, anh lại giở chiêu trò cũ rít ra dùng. Anh cũng muốn hò hét với cô gái của mình mà. . .
Chẳng qua là, khách quan mà nói, trừ vai trò chủ tớ, EQ của Hà Lộ cao hơn anh nhiều, chỉ sợ cho dù anh tuyệt vọng cả đời cũng không đạt thành nguyện vọng.
“Thiếu gia.” Qủa nhiên, Hà Lộ chủ động làm lành, “Về phòng được không?”
Mí mắt của anh cũng sắp khép lại rồi, chỉ là phát cáu không chịu trở về phòng thôi.
Bạch An Kỳ buồn buồn xoay người nhìn cô, bóng lưng vừa cố chấp lại đau thương, thấy vậy Hà Lộ vừa buồn cười vừa đau lòng.
Được rồi, giống như lúc này, thiếu gia còn có tử huyệt, cô cũng không cần do dự nữa, dứt khoát luôn đi! Hà Lộ ngồi bên cạnh Bạch An Kỳ, anh không có tránh ra.
Anh dĩ nhiên sẽ không tránh ra, nếu không sao anh chỉ ngồi một nửa ghế sa lon, bên cạnh để trống một khoảng như vậy làm gì, trưng bày sao?
Hà Lộ vươn tay, ở trên người Bạch An Kỳ sờ soạng hai cái, anh vẫn không có né tránh, Hà Lộ tiếp tục nhẹ nhàng sờ sau lưng và trên cổ của anh, liền cảm nhận được bắp thịt dưới lòng bàn tay đang dần dần buông lỏng.
Đã nói thiếu gia rất thích cô sờ mà! Đơn giản giống như sủng vật nhỏ ngoan ngoãn.
Trong chốc lát, đại thiếu gia hay giận dỗi liền đem đùi mỹ nhân làm gối đầu.
“Thiếu gia trở về phòng ngủ đi, được không?” Cô nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai và cổ của thiếu gia.
“Giường thật lớn.”
“Lớn mới ngủ ngon.”
“Đêm thật tối.”
“Tối ngủ mới quen.”
“Anh lạnh quá.”
“Em giúp anh bật lò sưởi.”
Mẹ nó! Anh muốn ngủ với cô! Cô nhất định phải đem anh ném ra khỏi địa cầu, giết sạch không tha như vậy sao?
“Anh cảm thấy trống rỗng, cảm thấy tịch mịch, cảm thấy lạnh. . . .”
Hà Lộ liền bật cười, trầm mặc thật lâu, sau đó mới thở dài nói, “Em ngủ chung với thiếu gia được không?”
Bạch An Kỳ lập tức ngồi dậy, “Được! Chúng ta trở về phòng.” Anh lập tức lôi kéo cô lên lầu.
Lại một lần nữa, Hà Lộ không thể không dời trái tim đang nằm trong vùng cảnh giới của mình lui về phía sau, cho dù mỗi lần dời về phía sau một chút, đều làm cho cô càng xích lại gần vách đá.
Cô chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ công cụ ấm giường của mình.
Đêm này, bọn họ khó có dịp “đốt chăn bông nói chuyện phiếm”. Bạch An Kỳ đang phân vân, anh nằm nghiêng, đối mặt với Hà Lộ.
“Thiếu gia ngủ ngon.” Cô nói.
Bạch An Kỳ không có đáp lại, chẳng qua là đột nhiên nghiêng người về phía trước, in một nụ hôn trên môi cô.
Nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ, kể từ khi bọn họ quen biết cho đến nay, nụ hôn này là thuần khiết nhất, lại làm cho tim Hà Lộ đập mất khống chế.
“Ngủ ngon.” Anh nói, sau đó ôm cô, nhắm mắt lại.
Anh muốn ở trong vòng chiến của cô, hạ bom nguyên tử.
Hà Lộ thật sự rất ít khi ngã bệnh, từ nhỏ đến lớn cô khoẻ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, ô ghi bệnh trong sổ khám sức khoẻ hàng năm đều trống không, trước khi vào nhà họ Bạch bệnh trên người Hà Lộ không quá quan trọng, trừ khi là cô không chịu nổi nữa, nếu không sẽ không vào bệnh viện.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là từ trước đến nay cô không bị cảm. Trên thực tế, cô không bị cảm thì thôi, một khi bị cảm liền nửa sống nửa chết.
Thiếu chút nữa là Hà Lộ ngã cầu thang, Bạch An Kỳ nhanh chóng ôm cô vào lòng, phát hiện nhiệt độ cơ thể cô thật là doạ người! Hôm nay anh đã cảm thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, bước đi cũng ngã tới ngã lui, cho nên có chết cũng không cho cô dời khỏi tầm mắt của mình.
“Hôm nay em cái gì cũng không được làm, nghĩ ngơi thật tốt cho anh!” Bạch An Kỳ thấy cô sốt cao, liền quan tâm cái này, quan tâm cái kia, lập tức đe doạ nói.
Hà Lộ hiểu rõ tính tình của thiếu gia, lời đe doạ của anh đối với cô mà nói thật không có giá trị, nhưng nếu không nghe lời anh, anh sẽ cả ngày giận dỗi, cô không thể bỏ mặt thiếu gia vì tức giận mà tổn hại thân thể.
Nói qua cũng phải nói lại, đôi lúc Hà Lộ cũng nên làm bộ vô cùng sợ thiếu gia đe doạ, như vậy thiếu gia mới cảm thấy mình còn có mặt mũi.
Bạch An Kỳ ôm trở về phòng, nhưng không phải phòng của cô, mà là trực tiếp để cô nghĩ ngơi trong phòng của anh, sau đó Bạch An Kỳ liền lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng ở nhà họ Bạch.
“Chú Nhan sẽ tới liền, em ngủ một giấc đi, lúc chú ấy khám bệnh em không thức cũng được.” Bạch An Kỳ cẩn thận thay cô vén phẳng bốn góc chăn bông.
“Không được. . . . .” Điểm này cô tuyệt đối không thể nghe theo anh! Hà Lộ nổ lực ngồi dậy đi xuống giường, “Em về phòng của mình.”
“Em làm gì vậy?” Bạch An Kỳ không ngờ Hà Lộ lại dám làm trái ý mình, mỗi ngày mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do anh định đoạt.
“Em không thể ở trong phòng anh cho bác sĩ Nhan khám bệnh, nếu không vừa rồi anh nên tìm bác sĩ không quen với nhà họ Bạch; hoặc là để em nghĩ ngơi thật tốt là được, căn bản không cần bác sĩ.”
Mới là lạ! Cô ngay cả đứng cũng không vững, còn dám nói không cần bác sĩ sao?
Nhưng lời nói của cô lại làm cho anh hiểu lầm, “Em nằm xuống cho anh, dài dòng nữa anh liền trói em lại!” Cô chính là sợ chú Nhan biết quan hệ của hai người bọn họ, hoặc là nói sợ quan hệ của họ ra ngoài ánh sáng.
Vậy thì như thế nào? Bạch An Kỳ căn bản không có ý muốn lừa gạt, cha mẹ anh đã biết từ lâu rồi, một đống người thân và tâm phúc bên người cũng biết, chỉ có cô gái đáng giận này vẫn như con rùa rút đầu. Những người khác chẳng qua là có ý tốt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà thôi, cô chẳng lẽ không biết giấy sẽ không gói được lửa sao? Anh lại không phải là người khiêm tốn, làm sao có thể giữ bí mật của bọn họ lâu dài như vậy?
“Thiếu gia.” Vẻ mặt cô cầu khẩn.
Gương mặt hung thần ác sát của Bạch An Kỳ dán vào trán cô, “Không có cửa đâu, tốt nhất là em ngoan ngoãn nằm xuống không được lộn xộn.” Anh đè cô nằm lại trên giường, một bàn tay dò vào trong ngăn kéo trước giường tìm kiếm, lấy ra còng tay lúc trước hoá trang thành nữ cảnh sát và tên cướp, đem một tay cô trói ở đầu giường.
Hà Lộ sững sờ, Bạch An Kỳ cuối cùng cũng buông cô ra, không kiềm chế nữa, ngồi ở mép giường.
“Em thật dài dòng và phiền toái, ở nhà họ Bạch ai không biết em là người phụ nữ của anh? Em ở đây nhăn nhó cằn nhằn làm được cái gì?” Anh đứng dậy, “Đừng ồn nữa, nếu không anh dán miệng em lại. . . .” Anh nói tới đây, đột nhiên nhớ ra cái gì, cười đến cực kỳ tà ác, “Đúng rồi, hôm trước anh nghĩ đến một trò chơi cũng cần phải dán miệng lại, tự nhiên lại nghĩ ra. . . .” Hắc hắc hắc, anh đắc ý nhìn Hà Lộ trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc xanh, “Còn có rất nhiều trò vui, đợi em khoẻ lại chúng ta từ từ chơi.” Bàn tay của anh lưu luyến vuốt ve gò má cô không rời, sau đó ở môi cô ấn xuống một nụ hôn, xoay người rời đi.
Chơi cái r*m đó! Hà Lộ đỏ mặt trừng anh, nghĩ đến ngày hôm qua cô giúp anh ký nhận một thùng hàng, thì ra bên trong đều là trò chơi không đứng đắn của anh.
“Anh đi nấu cháo, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Rốt cuộc cũng đến phiên anh nấu cháo cho cô, thể hiện tình cảm mãnh liệt! Anh nhất định phải biểu hiện thật tốt, nấu ra một nồi cháo khác biệt so với người khác, đầy đủ mùi vị tràn đầy yêu thương ấm áp! Bạch An Kỳ chà xát bàn tay.
Nhưng Hà Lộ muốn nói là————cháo thiếu gia nấu, có thể ăn sao?
Quang minh chánh đại tuyên bố với bác sĩ là cô với thiếu gia có gian tình, còn ăn cháo thiếu gia nấu, tình huống này thật là đáng sợ đúng không? Cô đột nhiên không biết có nên cầu nguyện bác sĩ Nhan tới nhanh một chút giải cứu cô hay không, ít nhất cô không muốn làm vật thí nghiệm món ăn của thiếu gia đâu!
Một đầu tóc trắng xám mặt đầy râu ria như quảng cáo KFC xuất hiện, hơn nữa dáng người còn tròn vo như lu nước, bác sĩ Nhan khám bệnh cho Hà Lộ, cô đã ăn cháo xong, ngủ thiếp đi.
Xem ra ông đã muộn một bước, ai.
“Con cho con bé ăn cái gì?” Chú Nhan đem mắt kiếng kéo lên trên tóc, giống như một thanh nhiên trẻ tuổi xinh đẹp bị nhốt trong thân hình một ông già. Không chỉ có như vậy, ông còn mặc áo sơ mi hoa, quần đi biển, chân mang dép lê màu xanh trắng, chạy VINO, chậm rãi đi vào chỗ ở của Bạch An Kỳ làm người ta tưởng ông tới nghĩ phép.
Còn ai hiểu được vẻ xinh đẹp của ông chú KFC, ông khi xưa là bác sĩ nổi tiếng trăm dậm uy phong một cõi hắc đạo!
Chú Nhan nhìn cái chén còn dư lại một ít chất lỏng có màu sắc kỳ lạ, ông vắt hết óc cũng không nghĩ ra loại rau dưa hay thịt cá nào có thể nấu thành màu như vậy. . . .màu phấn hồng. . . .đây rốt cuộc là cái quỷ quái gì?
“Cháo ô mai tương đào.” Anh đã rất cố gắng đem ô mai và tương đào làm thành một món ăn, hơn nữa còn cho thêm bột cá, táo xay nhuyễn và rau xanh, tất cả trộn lại nấu ra món cháo tràn đầy tình cảm, còn lấy chà bông trang trí cho thật đẹp, đáng tiếc lại thất bại.
“Con không nên bắt con bé ăn món ăn kỳ quái như thế này nữa được không?” Bác sĩ bạo lực trực tiếp nắm lên cổ áo của cái người chế biến ra món anh kinh khủng lay động mãnh liệt, hy vọng có thể đem đinh ốc trong đầu anh trở về vị trí cũ.
“Có sao đâu? Cô ấy rất thích ăn ô mai!” Anh còn cho thêm tương đào, cho nên màu sắc mới đẹp như vậy đó. Căn cứ vào gia huấn kính trên nhường dưới, Bạch An Kỳ cố gắng nhẫn nhịn không đè bẹp ông chú KFC đang trong thời kỳ xúc động.
Gương mặt chú Nhan cứng rắn như gỗ mục không thể điêu khắc, ông từ trong hộp thuốc lấy ra mấy viên thuốc màu trắng sữa, bỏ vào bọc đưa cho thiếu gia, “Cái này, con nói với con bé nếu như cảm thấy khó chịu liền uống vào.”
“Cái gì?”
Đương nhiên là thuốc đau dạ dày, “Không được ép con bé ăn mấy thứ bậy bạ” Ông lại cảnh cáo.
“Cô ấy ăn rất vui vẻ mà.”
“Nếu như con lấy đồ ăn thiêu ép buộc con bé ăn, chú tin nó cũng sẽ ăn rất vui vẻ.” Ông từ nhỏ đã thay bọn họ chữa bệnh nên rất hiểu.
“Con sẽ không ép cô ấy ăn đồ ăn thiêu.”
“Con đã đút.”
Lão già chết tiệt!
“Nếu tên tiểu tử thúi như con còn có đầu óc, thì nên biết phụ nữ có thai không nên ăn thức ăn bậy bạ. . . .Không, người bình thường cũng không được ăn, chú không muốn lão gia thật vất vả mới chờ được cháu nội xuất hiện lại bởi vì hành động ngu xuẩn của con mà thất bại, con nếu hi vọng mẹ con con bé đều bình an, tốt nhất là cách phòng bếp xa một chút.”