Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé đang cầm cây lau nhà kéo ngang kéo dọc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Nhân duyên của Lão Tử thật là kém mà, cầu hôn lần thứ một trăm lẻ một còn bị cự tuyệt, mình thấy mình làm hoà thượng là được rồi, nếu không bị tạp chí Bát Quái viết là không ham mê nữ sắc thật là uổng phí. . . .Chắc là mình sẽ độc thân cho đến già luôn cho coi, anh em trong nhà ai cũng có vợ có chồng nhìn thật hạnh phúc còn mình lại cô đơn lạnh lẽo như vậy, vậy là rõ rồi. . . .rêu xanh còn mạnh hơn mình. . . .”
Hà Lộ than thở để chén cháo gà xuống bàn.
“Thiếu gia, anh có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Đừng nói chuyện với anh, anh chỉ nghe Yes, những cái khác anh nghe không hiểu.” Anh kích động bắt đầu hát bài “Say Yes” của Zak và nhóm Phi Điểu, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông xấu xí trong mv cũng cầu hôn thành công, còn anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền lại bị thua một trăm lẻ một lần, không khỏi đau buồn cho thân phận của mình. . . .
Hà Lộ vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được nhớ đến tình huống lúc trước Bạch phu nhân đến tìm cô.
“Không xứng?” Bạch phu nhân có chút kinh ngạc, nhưng mà chỉ có ba giây, bà nhanh chóng từ trong túi sách lấy ra một bản hợp đồng. “Trên đời mọi người đều có tội, vậy thì làm việc thiện đi! Con bây giờ đang mang thai, quyên tiền làm công ích cũng tốt lắm, quyên một trăm vạn là được rồi. . . .Mẹ biết con không có tiền, cho nên còn có cái này. . . .Sinh con trai cha cho con một trăm vạn, sinh con gái mẹ cho con hai ngàn vạn, đương nhiên là chồng con bỏ tiền, ha ha, như vậy là con có tiền rồi phải không? Nhớ khuyên nhủ con trai của mẹ quyên tiền nhiều nhiều một chút, những người phụ nữ kia rất là cực khổ, nằm viện phải cần rất nhiều tiền, nếu không có tiền thì con có thể làm một ít việc với mẹ vào ngày nghỉ, dĩ nhiên phải đợi sau khi con sinh xong mới được. . . .đúng rồi, làm nhiều việc thiện, nhân cách của con liền cao lên, như vậy là xứng, không thành vấn đề nữa. Ha ha ha. . . .”
Lời nói tuy dài dòng nhưng đầy ý nghĩa lại đơn giản, Hà Lộ đã từng thấy lão gia và phu nhân đi ăn cơm với những gia đình nhà giàu mới nổi nhờ họ ủng hộ quyên góp tiền, cũng không cảm thấy kỳ quái cho lắm. Chẳng qua là trong lúc bất chợt cô muốn thay đổi ý kiến một chút.
Chấp nhất với xuất thân của chính mình, căn bản không giúp được gì. Bạch phu nhân lại giúp cô hiểu chỉ cần để xuống khúc mắc trong lòng, thật ra thì cô có thể bỏ qua cho xã hội này, nếu không là tự chuốc lấy đau khổ.
“Ông xã.”
Đang đau buồn hát bài “Em không thương anh” Bạch An Kỳ liền ngơ ngẩn.
“Em. . . .em gọi cái gì? Gọi lại lần nữa?” Anh chạy đến bên cô, đẩy bả vai cô ngồi xuống, bắp đùi dán bắp đùi, đầu gối dán đầu gối, vẻ mặt mong đợi nhìn cô.
Hà Lộ dỏ mặt, “Anh đồng ý lấy em sao? Ông xã.”
“Yes! Yes yes yes!” Bạch An Kỳ ôm cô hôn mãnh liệt, “Đến, kêu một tiếng nữa cho anh nghe.” Lòng anh vui như nở hoa.
“Ông xã.”
“Anh còn muốn nghe.” Một tiếng ông xã làm cho cả người anh mềm nhũn, toàn thân thoải mái!
“Ông xã.”
“One more time!” (Thêm một lần nữa)
“. . . .em ghi âm lại cho anh nghe được không?”
“Không có thành ý. . . .”
“Được rồi!” Cô không có biện pháp với anh mà, “Ông xã.”
Như đã nói, cô chính là của anh!
Bông hoa mang tên hạnh phúc nho nhỏ, nho nhỏ của bọn họ, cuối cùng cũng đơm hoa kết quả.
HOÀN