Đường Cảnh Đồng hơi chớp mắt, một lần nữa nhặt cái nĩa lên. Trong lòng anh rối bời. Anh đương nhiên hiểu ý tứ của Giang Dĩ Trạch.
Không thích phụ nữ = thích đàn ông = Giang Dĩ Trạch là gay!
Tuy rằng giới giải trí có không ít người đồng tính nhưng ảnh đế không quá để tâm. Việc này không liên quan đến anh, anh cũng chưa bao giờ tò mò muốn tìm hiểu, chỉ là không ngờ nó lại phát sinh gần ngay trước mặt mình như vậy.
“Ừm.”
Một lúc lâu sau Đường Cảnh Đồng mới thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục xiên 3 miếng hoa quả còn lại bỏ vào miệng, đĩa salad chính thức bị kết liễu.
Biểu tình lúc này của anh rất bình tĩnh, tựa hồ không để ý đến lời của Giang Dĩ Trạch, hoặc là nói, việc Giang Dĩ Trạch là gay cũng không khiến anh thay đổi cách nhìn về cậu. Đường Cảnh Đồng cho rằng yêu thích người đồng giới là quyền tự do của mỗi người, anh tôn trọng lựa chọn của bất kỳ ai. Mặc dù thời điểm Giang Dĩ Trạch comeout anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có vậy chứ không hề kỳ thị.
Thực ra điểm khác biệt giữa hai người bọn họ chính là ảnh đế vốn không biết rốt cuộc mình thích phụ nữ hay thích đàn ông. Anh độc thân nhiều năm, chưa bao giờ nảy sinh cảm xúc khác thường với bất kỳ ai, đối với người quen anh không tỏ ra quá thân cận, đối với người ngoài anh cũng chỉ giới hạn ở mức xã giao vừa đủ.
Giang Dĩ Trạch nhẹ nhõm thở phào một hơi, Đường Cảnh Đồng không dùng ánh mắt khác lạ để soi mói cậu, ít nhất anh cũng không tỏ ra phản cảm. Cậu không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ tiếp tục ăn hoa quả.
Đường Cảnh Đồng ăn xong, tự giác đứng lên chuẩn bị ra về.
Đúng lúc Giang Dĩ Trạch cũng vừa xử lý sạch sẽ đĩa hoa quả, thấy Đường Cảnh Đồng đã ra tới phòng khách cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đột nhiên cậu nhớ ra gì đó bèn gọi một tiếng.
Ảnh đế quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
“Tiền bối, áo khoác lần trước anh cho tôi mượn, tôi đã giặt sạch rồi nhưng cứ quên mang trả. Anh đợi một lát tôi lên lấy cho anh, lái xe buổi đêm có thể sẽ hơi lạnh.” Giang Dĩ Trạch thân thiện nói.
“Được.”
Đường Cảnh Đồng mím môi nhìn theo bóng lưng Giang Dĩ Trạch lên cầu thang, trong lòng chợt bừng tỉnh. Có lẽ tiểu thiếu gia sợ mình xấu hổ khi mặc loại quần áo này ra đường, cho nên mới tế nhị trả lại áo khoác cho anh.
Xem ra cậu nhóc cũng có lương tâm.
edit bihyuner. beta jinhua259
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười nhẹ, sau đó rất nhanh lại biến mất.
Giang Dĩ Trạch lên lầu lấy áo vest trả cho Đường Cảnh Đồng, sau đó còn tri kỷ tiễn anh ra tận xe, cậu cảm thấy không khí tối nay không tệ, ngoại trừ việc ảnh đế cho chút chậm tiêu, không hiểu được ẩn ý bên trong lời bộc bạch của cậu.
Nhưng mà ít nhất thì cậu đã nắm được một chút hy vọng, Đường Cảnh Đồng không phản cảm với tình yêu đồng tính, tạm thời coi như cũng có thu hoạch.
Giang Dĩ Trạch quay đầu nhìn Lục Lục một bộ dáng đáng thương ngồi thu mình trong lồng sắt, ánh mắt trông mong nhìn theo chủ nhân, thỉnh thoảng lại rên rỉ tội nghiệp. Cậu quyết định mang nó đi tắm một cái.
Giang Dĩ Trạch đang xả nước vào bồn tắm chó thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu thả Lục Lục xuống chạy ra mở cửa, người đến là Hà Thi Văn.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Giang phu nhân đặt túi xách lên sofa, trừng mắt lườm tiểu thiếu gia:
“Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy, mẹ là mẹ con, không có việc gì thì không thể đến sao?”
“Đương nhiên là được chứ ạ, mẹ à con ăn nói vụng về mẹ biết mà! Mẹ đi đường có mệt không, có khát không, để con rót cho mẹ cốc nước nhé.” Giang Dĩ Trạch cười nịnh.
Hà Thi Văn gật đầu: “Ừ, khát khô cả cổ đây.”
Giang Dĩ Trạch chạy vào bếp rót một cốc nước ấm. Lại quên mất vừa rồi định ôm Lục Lục đi tắm nhưng lại vội ra đón mẹ, bỏ lại nó một mình trong phòng tắm.
Từ phòng bếp đi ra cậu nghe thấy tiếng chó sủa loạn lên, hóa ra Lục Lục đã lách qua khe cửa phòng tắm chạy ra phòng khách, lúc này nó đang chạy vòng quanh “người lạ”, sủa nhặng lên nhưng không hề có chút lực uy hiếp nào. Cún con vốn đang chạy nhảy trong phòng tắm cho nên bốn cái chân đều ướt đẫm, bây giờ thì trên mặt sàn đầy vết chân chó.
Hà Thi Văn nhìn cún con dưới đất, trên mặt lộ ra biểu tình khó tin. Bà ngồi xổm xuống vươn tay ôm lấy Lục Lục, dịu dàng vuốt ve cái đầu lông xù của nó.
“Con mới nuôi à?”
Thấy Giang Dĩ Trạch bưng cốc nước ra, Hà Thi Văn ôm Lục Lục ngồi xuống sofa.
“Vâng.” Giang Dĩ Trạch gật đầu cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Sao để nó ướt mem thế này?” Hà Thi Văn bế cún con lên mới phát hiện cả người nó đều ngấm nước.
Giang Dĩ Trạch: “Vừa rồi đang định tắm cho nó, mới xả được nửa bồn nước thì mẹ đến. Con để nó ở trong đó một chốc mà nó quẫy nước thành cái bộ dạng này đây.”
“Mẹ giúp con xử lý.” Hà Thi Văn trực tiếp ôm Lục Lục vào phòng tắm.
Bà vừa nhìn thấy cún con trắng tinh này là trái tim mềm nhũn ngay tức khắc, vô cùng yêu thích, cưng nựng nó mãi mà quên luôn cả mục đích chính của mình khi tới đây. Mẹ Hà tự tay tắm cho chó nhỏ, Giang Dĩ Trạch đứng một bên dựa vào cửa quan sát.
“Nhóc con này tên là Lục Lục à?”
“Vâng.”
“Nghe dễ thương đấy, nhóc đáng yêu quá đi mất! Tiểu Trạch, sao tự dưng con lại muốn nuôi chó?”
“Mấy hôm trước con nhặt được nó trên đường, nghĩ là duyên số nên quyết định mang về nuôi luôn.”
Giang Dĩ Trạch trả lời mẹ. Cậu nghĩ thầm trong bụng, hôm nay Giang phu nhân tới đây là để xem mình sinh hoạt như thế nào à? Thế mà vừa thấy Lục Lục thì vui mừng còn hơn cả gặp con trai, tiểu thiếu gia nheo mắt, vẻ mặt khó nói thành lời xem Hà Thi Văn dịu dàng tắm cho chó cưng.
Tắm rửa xong xuôi, mẹ Hà còn cẩn thận sấy khô bộ lông của nó, thời tiết đang lạnh dần, chỉ lau bằng khăn bông vẫn sẽ ẩm ướt, bà không muốn cún con đáng yêu này sinh bệnh.
Mẹ Hà vừa ôm Lục Lục sấy lông vừa giảng giải cho con trai, kỳ thực những điểm này bác sỹ thú y đều đã dặn dò kỹ lưỡng, nhưng Giang Dĩ Trạch vẫn ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu. Sấy một hồi thì cún con đã thơm tho khô ráo, Hà Thi Văn yêu thích không rời cứ ôm chặt nó vào lòng hôn hít vuốt ve một lúc mới nhớ ra mình tới đây để làm gì.
“Tiểu Trạch à, cuối tuần này là đại lễ mừng thọ ông nội, cả Giang thị đều sẽ tổ chức yến tiệc, con nhất định phải về đấy. Cho dù không muốn gặp ba thì con cũng phải về chúc mừng ông nội!”
Giang Dĩ Trạch nhớ lại một chút mối quan hệ của Giang chủ tịch và Giang thiếu gia trong tiểu thuyết, hai cha con không quá thân thiết chủ yếu là do tính cách ngang ngược ương bướng của nguyên chủ, lúc nào hắn cũng khiến cho Giang chủ tịch bực mình tức giận. Nhưng chung quy cũng không phải là xích mích gay gắt gì.
Đã xuyên thư được một thời gian, Giang Dĩ Trạch dần dần quen thuộc với thân phận của mình, đương nhiên cậu không thể từ chối yêu cầu của mẹ. Tuy rằng vợ chồng Giang chủ tịch trên thực tế không có quan hệ gì với cậu, nhưng bọn họ là cha mẹ ruột của Đường Cảnh Đồng, Giang Dĩ Trạch tự nhiên cũng nảy sinh lòng tôn kính đối với bọn họ.
Chỉ là không biết bao giờ thì cái thân phận pha ke này của cậu sẽ bị khui ra đây.
“Vâng, con nhớ rồi.” Giang Dĩ Trạch gật đầu đáp ứng.
Con trai đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời khiến Hà Thi Văn có chút vui vẻ, tiếp tục dặn dò thêm vài chuyện.
“Mẹ nghe Hoắc Dương nói dạo này con còn quay cái gì mà nấu ăn với mukbang, thậm chí còn gây sốt hả?”
“Vâng, là livestream mẹ ạ.”
Nghe mẹ Hà nhắc đến việc này, tiểu thiếu gia có chút căng thẳng. Cậu chỉ cười cười gật đầu không giải thích rõ.
“Được đấy, không ngờ con còn có thiên phú nấu nướng, đúng là con trai của mẹ.”
Hà Thi Văn có vẻ không hoài nghi gì, Giang Dĩ Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngẫm lại lời của bà, nhớ rõ Hà Thi Văn căn bản không bao giờ động tay vào chuyện bếp núc, cơm nước trong nhà đều do người giúp việc phụ trách. Ngẫu nhiên một ngày đẹp trời, mẹ Hà phấn khởi vào bếp thì sẽ cho ra lò một loạt các món ăn “bóng đêm“.
Hai người trò chuyện thêm một lát, Giang Dĩ Trạch mắt thấy đã muộn mới đứng lên tiễn mẹ ra về. Lúc này Hà Thi Văn lại có chút luyến tiếc không nỡ buông Lục Lục ra, đôi mắt xinh đẹp của bà nhìn thẳng vào Giang Dĩ Trạch, mở miệng nói:
“Gần đây không phải con rất bận rộn đóng phim sao? Giữa trưa cũng không về nhà, Lục Lục sẽ bị bỏ đói mất, hơn nữa nó còn nhỏ thế này để một mình trong nhà thì nguy hiểm biết bao.”
Giang Dĩ Trạch ngầm hiểu ý mẹ, cậu chắc chắn Giang phu nhân đang đợi một câu nói của con trai “nếu mẹ thích thì mang về nuôi cũng được“.
Nhưng mà cậu cũng chỉ vừa mới được trải nghiệm cảm giác nuôi thú cưng lần đầu tiên trong đời, còn chưa thỏa mãn đâu, sao có thể đưa cún con cho người khác được.
Hơn nữa Lục Lục cũng thuộc một nửa quyền sở hữu của Đường Cảnh Đồng, trong lòng cậu luôn coi nó là “cún cưng của hai người”, không thể tự tiện quyết định việc đem tặng người khác được.
“Không sao đâu ạ, bình thường vẫn có trợ lý mà Hoắc Dương sắp xếp đi theo con, con sẽ giao cho cậu ấy nhiệm vụ mỗi buổi trưa về cho Lục Lục ăn.” Giang Dĩ Trạch nói.
Lâm Tiểu Lộ đang nằm sải lai ở nhà không hề biết giây phút này mình vừa có thêm một thân phận mới - người chăm chó hộ nghệ sỹ!
Hà Thi Văn chớp đôi mắt phượng, xem ra con trai mình rất thích chú chó này. Bà cũng yêu thích Lục Lục, thế nhưng tất nhiên cũng không thể giành giật với tiểu thiếu gia, đành thở dài trả cún cưng lại vào tay Giang Dĩ Trạch.
edit bihyuner. beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch ôm Lục Lục trên tay nhìn xe của Hà Thi Văn chậm rãi lăn bánh, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xúc cảm mềm mại từ bộ lông Lục Lục truyền đến các đầu ngón tay của tiểu thiếu gia, vừa thơm vừa mềm vừa mượt, bảo sao nhiều người lại mê chó đến vậy.
Buổi sáng ngày kế tiếp, sau khi tới phim trường, Giang Dĩ Trạch nhắc tới Lục Lục rồi giao cho Lâm Tiểu Lộ nhiệm vụ chạy qua chạy lại chăm chó giúp mình. Thân là trợ lý phụ trách sinh hoạt của Giang Dĩ Trạch, đương nhiên cậu ta không có ý kiến gì.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tranh thủ lúc đạo diễn còn chưa đến, tiểu thiếu gia dự định xem kịch bản ôn lại lời thoại, bỗng phát hiện Đặng Dĩnh Giai đứng phía xa vẫy tay gọi cậu.