Nhưng mà sự thực chứng minh, Giang Dĩ Trạch đã nghĩ nhiều rồi!
"Cháu là Đường Cảnh Đồng đúng không? Trên TV cô đã nhìn thấy cháu, diễn rất đạt!"
Hà Thi Văn nghĩ ngợi nửa ngày mới nhớ ra thanh niên trẻ tuổi này là ai, hơn nữa trong trí nhớ của bà, dường như quan hệ giữa con trai mình và người tên Đường Cảnh Đồng này khá phức tạp, sao lại mời người ta đến nhà thế này? Bà rất hiểu tính con trai, ngang ngược ương bướng, sau khi lên trung học kết giao bạn bè rất ít, ngày thường nếu khách đến chơi cũng chỉ là Hoắc Dương.
"Vâng, là cháu ạ, chào cô." Đường Cảnh Đồng đành ngồi xuống lần nữa, anh quan sát vị phu nhân Giang gia trước mặt.
Hà Thi Văn nhan sắc mặn mà, tuy rằng đã xuất hiện dấu vết của thời gian nhưng cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp cao quý cùng khí chất ôn hòa của bà, trên mặt luôn mang theo nụ cười hiền hậu khiến cho người đối diện rất thoải mái. Hóa ra mẹ của Giang Dĩ Trạch trông như thế này, nhìn bộ dạng tiểu thiếu gia tinh xảo như thế, xem ra là thừa hưởng gien trội của mẹ.
"Con đứng đấy làm gì, nhanh ngồi xuống nói chuyện nào... À Tiểu Trạch, con lấy đĩa bày hoa quả mẹ mới mua đi."
Theo lời mẹ sai bảo, Giang Dĩ Trạch hồ hởi đứng lên chuẩn bị vào bếp. Đây là lần đầu tiên hai mẹ con họ gặp mặt, cho dù chưa biết thân phận của nhau nhưng cậu tuyệt đối tin tưởng sức mạnh huyết thống có thể khiến bọn họ vô cùng hòa hợp với nhau. Giang Dĩ Trạch dạ một tiếng sau đó xách túi hoa quả rời khỏi phòng khách.
Điều này khiến cho Đường Cảnh Đồng vốn đang mất tự nhiên lại càng cảm thấy căng thẳng hơn, anh ngồi thẳng lưng, chân tay cứng ngắc không biết đặt ở đâu, cũng không rõ mình nên làm gì tiếp theo.
Hà Thi Văn thì ngược lại, bà vô cùng hài lòng với thanh niên trẻ tuổi này, tuổi tác cậu ta xấp xỉ Tiểu Trạch, thoạt nhìn lại rất đẹp mắt, thậm chí còn xuất sắc hơn cả trên TV. Quan trọng nhất chính là, bà luôn có cảm giác mình đã quen biết đứa trẻ này từ rất lâu, một loại cảm giác thân thiết trỗi dậy trong lòng. Hà Thi Văn cười cười, cảm thấy có lẽ do cậu ta có cùng ngày tháng năm sinh với con trai mình cho nên trong lòng thấy quen thuộc.
"Tiểu Đường à, Tiểu Trạch nhà cô gần đây có gây ra phiền toái gì cho cháu ở đoàn phim không?" Hà Thi Văn hỏi.
Đường Cảnh Đồng sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Không đâu cô ạ."
edit bihyuner. beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch trước đây quả thật rất phiền. Nhưng hiện tại dường như cậu ấy đã thay đổi rồi, không chỉ bớt phiền mà còn rất chuyên tâm đóng phim, ham học hỏi, nấu cơm ngon, chính là kiểu người ai gặp cũng thích. Đường Cảnh Đồng nghĩ tới đây bỗng cúi đầu mỉm cười một mình.
Xem ra con trai mình và Đường Cảnh Đồng cũng đâu đến nỗi khắc nhau như tin đồn trên mạng. Hà Thi Văn cũng biết báo chí lá cải không đáng tin, nhưng không ngờ tới bọn họ lại trắng trợn nói không thành có như vậy, rõ ràng hai đứa rất thân thiết lại bị đưa tin thành mâu thuẫn sâu sắc.
"Vậy tốt rồi, cái đứa nhỏ Tiểu Trạch này ấy mà, từ nhỏ đã nghịch ngợm phản nghịch rồi, nó không hiểu chuyện đâu... Về sau ở đoàn phim nó có làm sai cái gì cháu cứ thẳng thắn phê bình, nếu không được thì trực tiếp gọi cho cô để cô giáo huấn nó."
Đường Cảnh Đồng gật đầu: "Vâng thưa cô. Thực ra... cháu cảm thấy Giang... Dĩ Trạch đã trưởng thành hơn rất nhiều, hẳn sẽ không gây ra phiền phức gì nữa đâu ạ."
Hai người mải mê nói chuyện, Giang Dĩ Trạch vừa lúc đi ra. Thấy không khí trong phòng khách rất hòa hợp, trong lòng cậu có chút vui mừng.
"Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Giang Dĩ Trạch đặt hai đĩa hoa quả lên mặt bàn, ngồi xuống cạnh mẹ Hà.
Hà Thi Văn liếc mắt nhìn cậu: "Con đoán xem."
Tiểu thiếu gia nhíu mày lắc đầu: "Con chịu, cứ phải đoán này đoán nọ rất mệt đầu, con chẳng thích kiểu đấy."
Hà Thi Văn cười lớn: "Động não nhiều mới tốt, con còn trẻ thế này đã lười dùng đầu óc, sau này sẽ càng vô dụng đấy, đúng không Tiểu Đường?"
Có thể thấy hai mẹ con Giang gia rất hợp nhau, lúc nói chuyện có thể thoải mái cười đùa như bạn bè, vô cùng thư thái không chút câu nệ. Đường Cảnh Đồng xuất thân từ cô nhi viện, từ nhỏ chưa từng hưởng thụ tình cảm mẫu tử, lúc này trong lòng anh có chút ấm áp cảm động, phụ họa cười nói: "Vâng ạ, cô nói rất đúng."
"Mau, mau ăn hoa quả đi... Đây đều là quả mà Tiểu Trạch thích ăn, không biết có hợp khẩu vị cháu không?"
Hà Thi Văn vô cùng nhiệt tình tiếp đãi Đường Cảnh Đồng, bỗng dưng ánh mắt lướt qua cuốn kịch bản dày cộp bên cạnh, bà vươn tay cầm tới lật xem một chút, phát hiện trên giấy có rất nhiều ghi chú và đánh dấu.
"Vừa rồi hai đứa thảo luận kịch bản sao?"
"Vâng, con mời Đường tiến bối tới nhà để thỉnh giáo chút kinh nghiệm diễn xuất."
Giang Dĩ Trạch đáp lời mẹ, với tay nhón lấy một quả vải đưa lên miệng bóc vỏ. Trái cây trên đĩa rất phong phú, có vải thiều, nhãn lồng, dứa ngọt,... tất cả đều là các loại quả yêu thích của cậu.
Nghe đến đây Hà Thi Văn càng thêm thổn thức, vốn nghĩ Giang Dĩ Trạch chỉ là nhất thời hứng thú muốn làm người nổi tiếng chơi đùa mà thôi. Ai ngờ con trai mình lại nghiêm túc đến vậy, buổi tối về nhà còn mang theo kịch bản để nghiên cứu, trách không được gần đây tiểu thiếu gia luôn than bận rộn không có thời gian về thăm nhà.
"Con vào đoàn phim phải tập trung làm việc, nghe lời Tiểu Đường chỉ bảo, tuy rằng cậu ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với con, có lẽ còn kém giờ, nhưng nhìn người ta trưởng thành hơn con biết bao nhiêu. Hơn nữa cậu ấy vào nghề trước con, hiểu biết cũng rộng hơn, con đi theo người ta học tập đương nhiên là có lợi."
Hà Thi Văn có chút cảm động, rốt cuộc Tiểu Trạch cũng có thể toàn tâm toàn ý với một công việc.
Trong nhà ngoại trừ Giang phu nhân, ai cũng phản đối việc tiểu thiếu gia đi đóng phim. Nhưng chỉ cần Giang Dĩ Trạch quyết tâm làm việc đàng hoàng, bà sẽ luôn đứng sau ủng hộ con trai.
Giang Dĩ Trạch bóc một quả vải to tròn mọng nước, thịt vải dày chắc gần như trong suốt, loáng thoáng nhìn thấy màu hạt đỏ sậm bên trong. Cậu bỏ quả vải vào miệng, mùi vải thanh khiết ngọt ngào xâm chiếm khoang miệng. Vừa ăn vải vừa nghe mẹ giảng dạy, cậu không ngờ mẹ Hà lại biết được ngày tháng năm sinh của Đường Cảnh Đồng, nhưng Giang Dĩ Trạch cũng không quá để bụng.
Nhằn hạt bỏ vào thùng rác xong, tiểu thiếu gia cười nhăn nhở nói với mẹ: "Mẹ, mẹ không cần nói con cũng biết! Đường tiến bối tốt lắm, anh ấy thường chỉ bảo diễn xuất cho con, trong đoàn phim cũng rất quan tâm đến con."
Đường Cảnh Đồng nghe vậy nhướng mày, chỉ bảo diễn xuất thì có, nhưng anh quan tâm tiểu thiếu gia lúc nào? Hơn nữa Giang Dĩ Trạch khoa trương như vậy, trong lòng ảnh đế có chút phức tạp.
"Con biết thì tốt rồi, Tiểu Đường cháu ăn thử mấy quả vải đi, cô mua hoa quả nhập khẩu đấy, ngon lắm, rất ngọt!"
...
Đường Cảnh Đồng bị mẹ Hà thúc giục bèn với mấy quả vải, quả thật đúng như lời mẹ Hà nói, vải rất ngọt và mọng nước. Sau đó anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động, nói đã không còn sớm, muốn xin phép đi về.
Sau khi Đường Cảnh Đồng đi khỏi, Hà Thi Văn cũng lục tục rời đi. Giang Dĩ Trạch sắp xếp lại phòng khách, chuẩn bị đem hoa quả mẹ mua cất vào tủ lạnh. Kết quả cậu phát hiện, túi hoa quả mà Đường Cảnh Đồng mua trong siêu thị vẫn còn nguyên trong tủ lạnh. Vì thế tiểu thiếu gia nhanh chóng nhắn một tin.
[Tiền bối, anh để quên hoa quả rồi.]
Hồi lâu sau, Đường Cảnh Đồng mới gửi tin nhắn trả lời.
[Tặng cho cậu đấy, hôm nay tôi làm khách, cũng nên chuẩn bị chút quà.]