Hôm nay thu được rất nhiều vật phẩm, nhưng Giang Dĩ Trạch nhìn mãi mà không phát hiện tài khoản quen thuộc kia. Thượng Thiện Nhược Thủy, không biết vị đại gia này có theo dõi livestream hôm nay của cậu không.
Còn lại hai món chay là đậu cô-ve xào và nộm ba màu, chế biến đơn giản không mất nhiều thời gian cho nên Giang Dĩ Trạch chỉ một loáng đã làm xong.
Đường Cảnh Đồng bưng hai đĩa thức ăn đi ra bàn trước, Giang Dĩ Trạch nối đuôi phía sau. Cậu sắp xếp bát đũa, xới cơm, bày biện lại mâm cơm cho đẹp mắt sau đó đặt máy quay vào đúng vị trí, chuẩn bị mukbang.
Chè nấm tuyết hạt sen táo đỏ vẫn đang đun trong nồi, món này có thể dùng tráng miệng sau bữa cơm.
Giang Dĩ Trạch mời Đường Cảnh Đồng ngồi xuống một bên, bắt đầu vừa trò chuyện với fan vừa dùng cơm tối.
Ảnh đế chú ý đến món cá chiên xù sốt chua ngọt đầu tiên, bởi vì đĩa cá thật sự đẹp mắt và mùi thơm rất hấp dẫn. Đầu tiên anh cẩn thận gắp một miếng thịt cá, phần da bên ngoài giòn tan, nước sốt chua cay đỏ rực ướt đẫm bên ngoài, lúc dùng đũa xé miếng cá còn phát ra âm thanh mê hoặc.
Thịt cá ăn cùng sốt chua cay, vừa bỏ vào miệng ngay lập tức nghe thấy tiếng rồm rộp, bên trong trắng mịn tươi mềm, bên ngoài thì giòn giòn chua cay, vô cùng đặc sắc. "Giòn rụm" kết hợp với "chua cay" chuẩn vị đến bất ngờ, ăn kèm với cơm lại càng kích thích vị giác.
Đường Cảnh Đồng không nhịn được lộ ra nụ cười thỏa mãn, mắt híp lại sung sướng.
Tiếp theo, ảnh đế gắp một miếng thịt bò trong bát canh chua, nước canh có màu vàng đặc trưng, bên trên rắc ớt xanh đỏ rất bắt mắt.
Bề mặt miếng thịt bò bám một lớp dầu vàng lấp lánh nhỏ giọt tí tách xuống mặt nước canh trong bát, Đường Cảnh Đồng hứng bát cơm ở phía dưới sau đó cho thẳng miếng thịt vào miệng.
Một cỗ hương vị chua cay lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, ăn kèm nấm kim châm dai giòn sần sật phía dưới quả thực không thể nào ngon hơn được nữa. Món thịt bò này ăn cùng với cơm thì nhức nách, Đường Cảnh Đồng mới ăn hai miếng thịt mà đã lùa vài đũa cơm rồi.
Đậu cô-ve xào là món chay mà Đường Cảnh Đồng yêu thích nhất, đi bất cứ nhà hàng nào anh cũng gọi món này, tuy rằng cách chế biến không phức tạp nhưng phải biết điều chỉnh độ lửa khéo léo sao cho đậu chín vừa tới mới đúng vị.
Ảnh để gắp một đũa cho vào miệng, không ngoài ý muốn, món này được xào đủ độ, mùi hương thanh nhẹ, mặn mà vừa phải, khúc đậu còn nguyên vị tươi ngon mà không bị sống sượng, tuy là món chay nhưng vẫn rất đưa cơm.
edit bihyuner. beta jinhua259
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Nộm ba màu thực chất chỉ là một đĩa rau trộn tươi ngon mát mẻ, ăn xong những món cay nóng đậm vị rồi thì ăn thêm một đũa nộm để trung hòa vị giác, vô cùng sảng khoái.
Đường Cảnh Đồng rút ra kết luận, cứ là đồ do Giang Dĩ Trạch nấu thì anh sẽ ăn rất khỏe, không cần vội vã mà cứ chậm rãi nhã nhặn, không phải ăn cho xong bữa mà chính là thưởng thức mỹ thực.
Có điều, thỉnh thoảng anh ngước lên nhìn lén Giang Dĩ Trạch một cái, phát hiện tư thái ăn cơm của cậu rất khác biệt, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt và hấp dẫn nhưng nhìn lâu sẽ càng cảm thấy đói bụng thèm ăn. Có lẽ đây chính là năng lực đặc biệt của những người làm nghề livestream ăn uống.
Ảnh đế âm thầm thu hồi ánh mắt, vươn tay muốn gắp thêm một miếng thịt bò chua cay. Bỗng nhiên anh nghe thấy Giang Dĩ Trạch nhắc đến cái tên quen thuộc, toàn thân ảnh đế cứng ngắc, động tác tay cũng khựng lại.
"Thượng Thiện Nhược Thủy á, các bạn hỏi hôm nay không thấy đại lão gửi quà hả? Ừm tôi cũng không biết nữa, chắc là hôm nay đại gia nhà mình bận nên không xem livestream rồi."
Có người thắc mắc, Giang Dĩ Trạch trả lời rất thân thiện.
Đường Cảnh Đồng thở dài nhẹ nhõm, hơi giật giật khóe mắt sau đó tiếp tục gắp thịt bò vào bát, vùi đầu ăn cơm để che đi sự xấu hổ.
Vừa rồi anh còn tưởng Giang Dĩ Trạch phát hiện ra tài khoản Thượng Thiện kia chính là mình. May là cậu không nhìn ra điểm bất thường.
Hai người dùng xong bữa liền đứng dậy thu dọn, Giang Dĩ Trạch còn tiện tay lau sạch sàn bếp, cảm thấy đỡ no rồi mới múc chè bê ra phòng khách chậm rãi thưởng thức.
Cậu đã tắt livestream, hiện giờ mở TV xem một tiết mục hài kịch. Hai người ngồi trên sofa ăn chè nấm tuyết hạt sen táo đỏ.
Món chè được ninh khá lâu, sau khi tắt bếp vẫn để nguyên trong nồi nên còn nóng hổi, phải múc từng thìa nhỏ, thổi phù phù rồi mới có thể ăn.
Hương vị ngọt thanh ấm nồng, thấm vào khoang miệng có tác dụng làm dịu vết nhiệt phá, các nguyên liệu đều rất bổ dưỡng, buổi tối trước khi ngủ uống hai bát chè khiến cho toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Thấy Đường Cảnh Đồng chưa động tới bát chè của mình, Giang Dĩ Trạch vội nói: "Tiền bối, anh nếm thử món chè này đi, ngon lắm đấy."
Đường Cảnh Đồng ngồi cạnh Giang Dĩ Trạch, nhìn bát chè đặt trước mặt có hơi do dự, sau đó dưới sự thúc giục của đầu bếp anh mới cẩn thận bưng lên. Anh múc một thìa chè, thổi nguội sau đó nếm thử, đúng như Giang Dĩ Trạch nói, hương vị ngọt ngào trong veo, cổ họng thanh nhuận.
Lại múc thêm một miếng lê, sau khi ninh miếng lê đã trở nên mềm nhuyễn, cắn vào thấy vị ngọt dịu, không còn giòn cứng như ban đầu.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng nuốt miếng lê, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trong bếp vừa nãy, Giang Dĩ Trạch dùng ngón tay đút lê cho mình.
Bàn tay của tiểu thiếu gia nhỏ nhắn nhưng các ngón tay lại thon dài, nhiều thịt nộn nộn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đường Cảnh Đồng nghĩ đến đây trong lòng rục rịch, không khỏi tưởng tượng ra đôi chân trắng nõn nuột nà đêm qua, anh hơi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời vẫn cảm giác dư vị ngọt ngào của món chè trong cổ họng.
Giang Dĩ Trạch thấy biểu tình kỳ quái của đối phương, tưởng anh không thích ăn ngọt bèn hỏi: "Ngọt quá à?"
Đường Cảnh Đồng nhìn tiểu thiếu gia có chút thấp thỏm bất an, anh lắc đầu: "Không, rất vừa miệng, món chè nấu ngon lắm."
"Vậy tốt rồi."
Giang Dĩ Trạch thở phào nhẹ nhõm, quay lại tiếp tục xem TV, trên màn hình đã chuyển sang phát một bộ phim điện ảnh khá hot, bởi vì là phim hài nên có rất nhiều tình tiết gây cười, Giang Dĩ Trạch chuyên tâm xem đến mức thỉnh thoảng lại ôm bụng cười run rẩy.
Hai người vốn ngồi sát nhau, mỗi khi Giang Dĩ Trạch cười lăn lộn sẽ không tránh khỏi việc động chạm thân thể người bên cạnh.
Đường Cảnh Đồng không nói gì nhưng mỗi khi cánh tay bị người bên cạnh chạm vào anh lại cảm thấy toàn thân căng thẳng, có chút cứng đờ không biết phản ứng ra sao.
Giang Dĩ Trạch nấu hẳn một nồi chè, cậu chỉ ăn được ba bát nhỏ, Đường Cảnh Đồng ăn hai bát, trong nồi vẫn còn lại một ít nên cất vào tủ lạnh để sáng mai ăn.
Đường Cảnh Đồng cùng Giang Dĩ Trạch xem hết bộ phim điện ảnh trên TV, anh không cười sằng sặc như tiểu thiếu gia mà chỉ lịch sự che miệng cười mỉm, trên mặt vẫn duy trì biểu tình bình thản.
Chờ phim chiếu xong trời cũng đã khuya, Đường Cảnh Đồng đứng lên chuẩn bị ra về, trước khi đi anh còn bế Lục Lục lên vuốt ve một chút.
Lúc đóng cửa, Giang Dĩ Trạch đột nhiên nhớ ra một việc nên gọi một tiếng.
"Làm sao vậy?" Đường Cảnh Đồng quay đầu nhìn tiểu thiếu gia đang ôm cún đứng ở ngưỡng cửa.
"Tôi quên nói với anh, ngày mai trong nhà có yến tiệc mừng thọ ông nội, tối mai tôi phải về nhà tham dự mất rồi cho nên không thể ăn tối cùng tiền bối." Giang Dĩ Trạch rầu rĩ nói.
Đường Cảnh Đồng cũng không khá hơn, nghe xong bỗng cảm thấy hơi mất mát, nhưng thấy Giang Dĩ Trạch có vẻ còn buồn bã hơn cả mình anh lại hơi mềm lòng.
Anh bình tĩnh nở một nụ cười nhẹ: "Không sao, vậy thì hẹn thứ 2."
Giang Dĩ Trạch gật đầu: "Ừm, tạm biệt tiền bối, anh lái xe cẩn thận nhé."
"Ừ."
Đường Cảnh Đồng nhẹ nhàng đáp, xoay người rời đi.
Giang Dĩ Trạch nhìn theo bóng lưng ảnh đế dần biến mất mới đóng cửa ôm Lục Lục quay về sofa, trong đầu suy nghĩ về việc chuẩn bị quà tặng cho đại lễ mừng thọ của Giang Văn Chương.
Cậu cố gắng nhớ lại sở thích của nhân vật ông nội này, hình như ông rất thích thưởng rượu. Nghĩ đến đây cậu liền gọi một cú điện thoại cho Hoắc Dương, bảo anh ta ngày mai thu xếp thời gian mua giúp cậu một chai rượu quý làm quà.
"Tiểu thiếu gia, năm nay lại tặng rượu nữa hả, hơi qua loa đấy!" Hoắc Dương cười ha hả nói vọng tới.
Giang Dĩ Trạch hơi sửng sốt, lúc này cậu mới nhớ ra, mỗi năm đến đại lễ này thì vị nguyên chủ kia đều tặng rượu cho ông nội.
Cậu hỏi ngược lại: "Hoắc Dương, vậy anh có biết ông thích cái gì khác ngoài rượu không?"
Hoắc Dương: "Không biết được, tôi định tặng ông một món đồ cổ vừa túi tiền mà thôi. Tôi biết nhất định cậu sẽ tặng rượu nên không tranh với cậu. Kỳ thật ông nội thích cậu nhất nhà, cậu chỉ cần về thôi ông cũng đã vui rồi."
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Giang Dĩ Trạch nhớ lại một chút, trước khi thân phận bị bại lộ, ông nội Giang đích thật rất cưng chiều tên nguyên chủ này, cách giáo dục lại không nghiêm khắc như ba Giang, là kiểu yêu thương phổ biến của đa số người già dành cho lớp trẻ.
"Thế anh cứ giúp tôi chọn một chai rượu đi, chọn loại nào đắt tiền nhất ấy, lười nghĩ quá."
Giang Dĩ Trạch đầu hàng không tiếp tục suy đoán nữa, trừ một phần ký ức của nguyên chủ ra, cậu không có bất kỳ ấn tượng gì với Giang Văn Chương trong nguyên tác.
Hơn nữa sau khi đại lễ này diễn ra, thân phận của cậu cũng sắp bị bóc trần rồi.
Hoắc Dương: "Được, ngày mai tôi giúp cậu gói quà nhé, buổi tối chúng ta cùng nhau về."
Giang Dĩ Trạch cúp điện thoại, thả Lục Lục xuống đất, lên lầu chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Bước ra khỏi phòng tắm, cậu thấy có một tin nhắn của Đường Cảnh Đồng. Mới liếc mắt nhìn qua, tiểu thiếu gia đã nở nụ cười sung sướng. Đường Cảnh Đồng vậy mà gửi cho cậu sticker chúc ngủ ngon, là một con mèo cuộn tròn ngáy khò khò, bên trên có hai chữ "Ngủ Ngon".
Đường Cảnh Đồng không thích dùng nhãn dán ngộ nghĩnh, từ trước đến giờ tin nhắn mà anh gửi đến chỉ là nội dung văn bản thuần túy.
Thế mà hôm nay ảnh đế lại gửi cho cậu chú mèo đáng yêu này, khác hẳn so với hình ảnh lạnh lùng cứng nhắc trước đây, thậm chí còn sinh ra một sự tương phản khá hài hước. Mà Đường Cảnh Đồng đột nhiên chủ động chúc cậu ngủ ngon khiến cho tiểu thiếu gia có chút ngạc nhiên.
Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Trạch cũng chọn một sticker chú mèo lông xù cọ cọ làm nũng, lại nhắn thêm một tin [Ngủ ngon.]