Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 66: Chương 66: Tiểu thiếu gia chuẩn bị đi tìm lương thực




Giang Dĩ Trạch phát ra tiếng rên khe khẽ khiến Đường Cảnh Đồng bừng tỉnh, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng trẻo mịn màng, bấy giờ anh mới nhớ ra lúc tối mình đã ôm người ta ngủ như thế nào. Còn chưa kịp chột dạ thì anh lại cảm nhận được hai ngón tay phải của mình đang mân mê tiểu đậu của Giang Dĩ Trạch, điều này càng khiến cho ảnh đế kích động không thôi.

Đường Cảnh Đồng bỗng hiểu ra vì sao Giang Dĩ Trạch lại phát ra âm thanh kỳ lạ như vậy, anh hơi biến sắc, chậm rãi rút tay về nhưng ngay lúc này người trong lòng lại một lần nữa rên lên.

Hai người lâm vào trầm tư, một lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy, không khí có chút xấu hổ. Gương mặt Giang Dĩ Trạch vốn dĩ trắng nõn nhưng hiện giờ gò má lại ửng lên hai mạt hồng, đôi mắt hoa đào hơi ướt át trông rất xinh đẹp.

Đường Cảnh Đồng nhìn hình ảnh ấy trong lòng lại khẽ rung động, nhưng rất nhanh anh ý thức được hành động vừa rồi của mình rất bất lịch sự cho nên vội vàng nhận sai: “Thực xin lỗi, tôi...”

Kết quả anh còn chưa nói hết câu đã bị Giang Dĩ Trạch ngắt lời, kỳ thực cậu cũng không muốn nghe anh giải thích bởi vì dù sao đêm qua cũng là cậu ngầm đồng ý cho người ta ôm.

“Dậy thôi, camera man có thể xông vào phòng bất kỳ lúc nào, chúng ta thay đồ trước đã.” Giang Dĩ Trạch đứng dậy nói.

“Ừ.”

Đường Cảnh Đồng gật đầu.

Nhưng mà lúc lấy quần áo trong vali ra, Giang Dĩ Trạch bỗng nhiên ý thức được một việc, cậu và Đường Cảnh Đồng ở chung một phòng, hai người cùng một lúc thay đồ như thế nào đây. Chỉ vì thay quần áo mà bắt Đường Cảnh Đồng ra ngoài chờ thì không ổn lắm, Giang Dĩ Trạch do dự phân vân một chút sau đó nghiến răng định lột đồ trực tiếp thay trước mặt anh luôn. Rất may Đường Cảnh Đồng đã lên tiếng:

“Em thay ở đây đi, tôi vào WC.”

Lời vừa nói ra còn chưa đợi cậu đáp lại, Đường Cảnh Đồng đã tự giác ôm đồ đi vào phòng tắm. Giang Dĩ Trạch cũng bởi vậy mà thở phào một hơi.

*ủa em lo lắng hơi bị thừa luôn á bé Giang =)))

Cậu cởi đồ ngủ ra sau đó mặc quần áo mới vào, bộ đồ cậu chọn khá thoải mái và dễ vận động bởi vì cậu biết hôm nay bắt đầu chuyến dã ngoại, ăn mặc cầu kỳ quá thì không phù hợp.

Giang Dĩ Trạch đổi xong một thân quần áo mới thì nghe có tiếng mở cửa phát ra từ phía nhà tắm, thế nhưng cửa chỉ hé ra một khe nhỏ sau đó có tiếng gõ nhè nhẹ vang lên từ bên trong. Đường Cảnh Đồng định hỏi cậu đã thay đồ xong chưa.

Tiểu thiếu gia còn đang cảm thán vị ảnh đế nào đó thật là lịch thiệp quá đi mất, bỗng dưng cậu nhớ lại chuyện phát sinh sáng nay thì lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ đành cười bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi thay xong rồi, tiền bối anh ra đi.”

Giang Dĩ Trạch dứt lời thì ảnh đế bước ra, so với hôm qua thì bộ đồ hôm nay anh mặc không khác mấy, vẫn là tây trang màu đen nhã nhặn, chỉ có kiểu dáng là hơi thay đổi một chút.

edit bihyuner. beta jinhua259

Quả nhiên Đường Cảnh Đồng thực sự không có kinh nghiệm gì trong mấy vụ dã ngoại sinh tồn này.

“Mấy giờ rồi?”

Thấy Giang Dĩ Trạch đang cúi đầu xem di động, ảnh đế đột nhiên hỏi một câu.

“Sắp 7h, mọi người hẳn là dậy hết rồi nhỉ?

Giang Dĩ Trạch cất điện thoại đứng lên xỏ giày, vừa xong xuôi đâu ra đấy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa pha lẫn với âm thanh huyên náo, hẳn là mấy nhân viên công tác của chương trình.

Đường Cảnh Đồng cũng đã đi giày xong, thuận tiện đứng gần cửa cho nên bước tới mở khóa.

“Đường tiên sinh, Giang tiên sinh, hai người hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”

Đứng ở cửa có 2 người, một người lên tiếng hỏi thăm, một người còn lại khiêng camera ghi hình trực tiếp.

Đường Cảnh Đồng không chút do dự gật đầu: “Rất thoải mái!”

Giang Dĩ Trạch nghe anh trả lời lại nhớ đến chuyện khó nói sáng nay, vẻ mặt nhăn nhó một chút nhưng sau đó cậu vẫn gật đầu phụ họa.

Bởi vì đây là video livestream sáng sớm cho nên rất nhiều fan đã online hóng hớt:

- Trời ơi, tôi vừa nhận ra một điều, phòng này chỉ có 1 cái giường đôi cho nên đêm qua Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch nằm chung với nhau???

- Hai người đàn ông nằm một giường lớn thì có sao? Với cả đây là tổ sản xuất sắp xếp mà.

- Fan của “Siro” sắp hôn mê, không ngờ cặp đôi mà tôi ship đã “lên giường” với nhau rồi, này là miếng bánh của tổ sản xuất phát cho sao?

- Đm, bà fan cp lầu trên tỉnh táo lại giùm tôi cái, tối hôm qua bọn họ chỉ nằm chung giường mà thôi, đã phát sinh chuyện gì đâu?

- Tôi chắc chắn là có chuyện! Nhìn thái độ vừa rồi của Giang Dĩ Trạch mà xem, rất gượng gạo, hay là tối hôm qua bọn họ lao vào đánh nhau nhỉ? Sau đó Giang Dĩ Trạch bị hạ đo ván?

- Yêu tinh đánh nhau.

...

Hai vị khách mời được đưa xuống lầu tập trung cùng cả đoàn.

Giang Dĩ Trạch vốn nghĩ sáng nay sẽ được ăn điểm tâm, ai ngờ tổ sản xuất lại thông báo với bọn họ không có bữa sáng cho ngày hôm nay, hiện giờ bắt đầu di chuyển lên núi, ai đói thì tự vào rừng tìm đồ ăn.

Mọi người nhất thời ca thán oán giận, tựa hồ vô cùng bất bình vì tổ sản xuất không nói điều này sớm hơn một chút.

Các khách mời hối hận cũng đã muộn, đêm qua bọn họ ăn quá ít, sáng nay thức dậy bụng đói cồn cào lại còn bị bắt vào rừng kiếm ăn, thể lực cạn kiệt, quả thực quá gian nan.

Người phụ trách chương trình chỉ cười cười, xin lỗi cho có lệ rồi bắt đầu phổ biến luật chơi của chuyến dã ngoại lần này. Tiếp theo cả đoàn lên xe xuất phát.

Lúc này bọn họ phải tiến vào một cánh rừng trên đồi, nơi này khá hẻo lánh hoang sơ, mang theo vali là điều bất khả thi cho nên tổ sản xuất phát cho mỗi người một chiếc ba lô việt dã, yêu cầu các cô nương sang nhà beta đọc chương 70, những người chơi chỉ được mang theo đồ dùng sinh hoạt cần thiết, hành lý còn lại sẽ gửi tại nhà trọ.

Đoàn người ngồi xe đi về phía ngọn núi gần sơn thôn, cũng không cần ghé qua thôn mà trực tiếp đỗ xe ở bãi đất dưới chân đồi, người chơi phải tự đeo balo hành lý của mình bắt đầu tiến vào rừng dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác.

Tổ sản xuất đã chuẩn bị sân bãi ổn thỏa, trước tiên bọn họ phải thăm dò địa lý sau đó mới chọn một vị trí hợp lý trong rừng, nơi này có một con suối chảy qua, dựng lều dọc theo bờ suối rất thuận tiện.

Toàn bộ trang thiết bị cũng được nhân viên vận chuyển đến từ trước, đợi sau khi các khách mời tới thì tiến hành phân phát.

Giang Dĩ Trạch nhận được một cái đèn pin, một cục đá đánh lửa, một con dao rựa, một cái chảo gang cỡ vừa và một ít thuốc men cần thiết.

Riêng lều vải thì tổ sản xuất trang bị 2 người 1 chiếc. Đương nhiên các khách mời vẫn được chia về các lều theo đúng thứ tự phân phòng tối qua. Quyết định lần này khá bất ngờ, ai cũng không nghĩ bạn cùng phòng của mình sẽ trở thành bạn cùng lều trong 3 ngày tiếp theo.

- Hahaha, cười chết tôi rồi, thế là Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch vẫn phải ngủ cùng nhau sao, cái chương trình này cũng biết câu view đấy!

- Đừng có quá đáng như vậy, chương trình rác rưởi này, sao cứ cố ép Đường Đường chung một chỗ với Giang Dĩ Trạch vậy, muốn ăn gạch à?

- Lầu trên căng thế, đêm hôm qua bọn họ ngủ cùng phòng cũng có xảy ra chuyện gì đâu!

- “Siro” chúng tôi sắp điên rồi, tổ sản xuất vạn tuế!!!

- Tôi có lý do để hoài nghi cái người phụ trách sản xuất chương trình lần này, hơn nữa còn có chứng cớ đàng hoàng.

- Nhìn khung cảnh xung quanh thơ mộng phết, có núi non có sông suối, có lẽ phải tìm cơ hội lên đây ngắm cảnh một chuyến.

...

Kỳ thật lần dã ngoại này, tổ sản xuất quyết định không phân khách mời thành các đội chơi để tăng tính hấp dẫn. Bọn họ có thể tự tạo thành các nhóm để hỗ trợ cho nhau, đương nhiên nếu có người thích chơi lẻ cũng không thành vấn đề.

Bởi vì trước đây Đường Cảnh Đồng, Giang Dĩ Trạch, Đặng Dĩnh Giai và Bạch Triết đã từng hợp tác nên rất thân thiết với nhau. Bọn họ tổ đội thành một nhóm 5 người, Đặng Dĩnh Giai dẫn thêm một cô gái gia nhập.

Cô tên là Đào Thanh Nguyệt, một diễn viên mới nổi gần đây, tuổi tác còn rất trẻ, chỉ lớn hơn Bạch Triết một hai tuổi nhưng rất có khí chất, tham gia đóng phim vô cùng nghiêm túc và kính nghiệp. Dù sao có thêm một nhân tố trẻ trung trong nhóm cũng giúp không khí sôi nổi hơn.

Đào Thanh Nguyệt được phân cùng phòng với Đặng Dĩnh Giai đêm qua cho nên hôm nay bọn họ sẽ ngủ chung lều. Ảnh hậu rất thích cô gái trẻ này, đương nhiên phải rủ cô gia nhập nhóm của mình.

Bọn họ bắt đầu bàn bạc và lên kế hoạch sinh hoạt trong mấy ngày tới, trước mắt vấn đề quan trọng nhất đó là thức ăn và nước uống. Giang Dĩ Trạch cảm thấy mình là người có kinh nghiệm nhất trong việc kiếm ăn giữa rừng, vì vậy cậu xung phong đi trước, mà Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết dĩ nhiên đòi đi cùng.

Đặng Dĩnh Giai biết mình không có năng lực này bèn chủ động nhận lấy công việc dựng lều, ngoài ra cô và Đào Thanh Nguyệt còn kiêm luôn trọng trách kiếm củi, dựng lò, nhóm lửa nấu cơm.

Nhóm ba thanh niên sau một hồi đi bộ đã vào sâu trong rừng.

“Chúng ta đi cùng nhau hay là tách ra đây?”

Lúc này bọn họ đã cách khá xa con suối ở bãi đất trung tâm, Giang Dĩ Trạch quay đầu hỏi ý kiến hai người còn lại.

Ba người đều cầm trong tay dao rựa, hơn nữa đi sau mỗi người còn có một nhân viên công tác và một nhân viên quay phim cho nên hoàn toàn không có gì nguy hiểm.

Đường Cảnh Đồng cau mày suy tư, sau đó đề nghị: “Nên chia nhau ra đi tìm, như thế có lẽ sẽ nhanh hơn.”

Tuy rằng anh không hề muốn tách khỏi Giang Dĩ Trạch nhưng bây giờ nhiệm vụ sinh tồn là trên hết, buổi sáng bọn họ còn chưa có gì lót dạ, nếu còn lề mề có khi sẽ phải nhịn thêm cả bữa trưa.

Tổ sản xuất đã phổ biến những điều cần biết từ trước, khu vực này đã được quây lại và thả rất nhiều động vật nuôi có thể săn bắt làm thức ăn. Bọn chúng đều là những con thú không có sức kháng cự, chỉ cần tìm được dấu vết của chúng sẽ rất dễ dàng bắt được.

edit bihyuner. beta jinhua259

Giang Dĩ Trạch nghĩ tới đây bèn nói với hai người đi cùng: “Thật ra, gia súc gia cầm chăn nuôi khác với động vật hoang dã, bọn chúng không biết leo trèo ẩn nấp trên cây, đặc biệt đã mất đi bản năng xóa dấu vết của mình, cho nên cứ quan sát kỹ dưới đất sẽ tìm được dấu chân của chúng. Con nào lớn một chút vẫn có tính công kích, nếu gặp phải thì nhớ chú ý an toàn.”

Thấy bọn họ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu bắt đầu chia đường:

“Tôi sẽ đi thẳng lối này, hai người chia nhau ra một người sang trái một người sang phải.”

“OK.”

Giang Dĩ Trạch nói xong lập tức cất bước.

Ba người chia làm 3 hướng đi về 3 khu vực khác nhau trong rừng.

Người xem livestream đang chăm chú đến nín thở, bọn họ không ngờ Giang Dĩ Trạch lại có bộ dạng chuyên nghiệp như vậy khi vào rừng dã ngoại, có vẻ như cậu vô cùng có kinh nghiệm với loại hình sinh tồn này, không hề bỡ ngỡ hay lo lắng bất cứ điều gì.

Hơn nữa không biết vì sao lúc ba người ở cùng một chỗ, Giang Dĩ Trạch tựa hồ biến thành người thủ lĩnh, điều này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.