Giang Dĩ Trạch hơi cúi đầu mỉm cười, Đường Cảnh Đồng có lẽ đã say lắm rồi, nếu không vì sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Sao cậu lại không thể ở đây?
“Tiền bối, thế vì sao anh lại ở đây?”
Giang Dĩ Trạch cười xấu xa hỏi ngược lại.
“Tôi...”
Đường Cảnh Đồng bị rượu hun đến mất tỉnh táo, cau mày suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó mới đàng hoàng trả lời: “Tôi đến giải quyết nỗi buồn.”
Thấy Đường Cảnh Đồng có vẻ bức bối thật sự, Giang Dĩ Trạch không trêu anh nữa, sợ rằng câu giờ một lúc nữa anh sẽ không nhịn nổi mất.
Hai gò má Đường Cảnh Đồng đỏ bừng, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, giờ phút này lại đứng đó lẳng lặng nhìn tiểu thiếu gia.
Ảnh đế say rượu nhìn đáng yêu quá!
“Mục đích của tôi cũng giống của anh mà thôi, nhưng mà tôi giải quyết xong rồi, anh nhanh vào đi.”
Giang Dĩ Trạch thở dài, hơi lách người sang nhường đường cho đối phương tiến vào.
Thấy Đường Cảnh Đồng bước đi hơi loạng choạng, Giang Dĩ Trạch lại thở dài thêm lần nữa chuẩn bị ra khỏi cửa. Bỗng nhiên ảnh đế khoác một tay lên vai cậu.
Giang Dĩ Trạch đứng lại, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Tiền bối làm sao vậy?”
“Tối nay tôi có thể đến nhà cậu ăn cơm không?”
Đường Cảnh Đồng hỏi như đúng rồi.
Giang Dĩ Trạch: “...”
Tối hôm nay bọn họ đều tham dự yến tiệc do đoàn phim tổ chức, tất nhiên nơi này không hề thiếu đồ ăn.
Bản thân cậu cũng tự giác lấy một chút điểm tâm lót dạ sau đó mới uống chút rượu, hiện giờ cậu cảm thấy đã lửng bụng, căn bản không định nấu nướng gì nữa. Vậy mà Đường Cảnh Đồng lại đòi về nhà cậu ăn cơm.
Giang Dĩ Trạch thở dài lần thứ 3 trong buổi tối hôm nay, cậu nhẫn nại hỏi: “Tiền bối, vừa rồi anh chưa ăn gì sao?”
Đường Cảnh Đồng không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Không ngờ anh lại để bụng rỗng mà uống nhiều rượu đến thế!
Nhưng lúc say xỉn anh vẫn rất lịch sự, ngoại trừ phản ứng có chút trì độn thì không làm ra hành vi gì bất thường.
“Anh có thể đến nhà tôi, nhưng trạng thái hiện giờ sao có thể lái xe?”
Giang Dĩ Trạch nghĩ nghĩ sau đó vẫn chấp nhận để Đường Cảnh Đồng tới nhà ăn tối. Tuy rằng tối nay cậu không cần ăn thêm gì nhưng cậu vẫn sẵn lòng nấu cho Đường Cảnh Đồng chút đồ ăn, nếu không anh sẽ để bụng đói đi ngủ mất. Thật là một người biết suy nghĩ cho người khác mà!
Đầu óc Đường Cảnh Đồng đã nhão như bùn, đột nhiên quên mất chuyện sẽ tìm người lái thay.
“Được không?” Anh cẩn thận hỏi lại.
“Đương nhiên rồi, nhưng mà... đã uống rượu bia thì không lái xe, vi phạm luật giao thông!”
Giang Dĩ Trạch có chút dở khóc dở cười, cậu nghĩ nghĩ mới nhớ ra kỳ thật vừa rồi cậu cũng uống không ít rượu.
Quản lý Hoắc ban đầu thề sống thề chết sẽ đưa cậu về, cuối cùng cũng sà vào bàn rượu uống đến say mèm. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn Lâm Tiểu Lộ, cậu ta không biết uống rượu cho nên vẫn tỉnh như sáo.
“Vậy lát nữa anh về cùng tôi nhé, để tôi bảo trợ lý Lâm lái xe đưa chúng ta về.” Giang Dĩ Trạch do dự trong chốc lát rồi đưa ra đề nghị.
Đường Cảnh Đồng lúc này có chút ngốc, chẳng nghĩ nổi gì nữa, chỉ chậm rãi gật gù nghe theo tiểu thiếu gia.
“Được.”
Giang Dĩ Trạch gỡ cánh tay trên vai mình xuống sau đó có chút bất đắc dĩ: “Tiền bối, anh đi giải quyết nhanh lên, đừng lề mề nữa!”
Cậu sốt ruột thay đối phương, vốn dĩ anh đang gấp nhưng lại chặn đường mình nói nhiều thế này, chẳng lẽ khả năng chịu đựng tốt vậy sao?
Nghe thấy lời này của Giang Dĩ Trạch, ảnh đế mới bắt đầu thấy tức bụng. Anh vội vàng gật đầu bước vào nhà vệ sinh.
Người say rượu quả là chỉ số thông minh bằng không mà, Giang Dĩ Trạch tối nay chưa say, mặc dù không thể lái xe nhưng đầu óc cậu vẫn minh mẫn lắm, trải qua một màn vừa rồi chỉ có thể lắc đầu cười cười sau đó rời đi.
Quay lại phòng tiệc một lát, tiểu thiếu gia có chút nhàm chán, quyết định đi tới bàn của Đường Cảnh Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh. Cậu ghé sát thì thầm: “Tiền bối, tôi chuẩn bị về, anh có đi cùng không?”
Đường Cảnh Đồng bỗng nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc liền ngẩng phắt dậy, sau đó thò tay nắm lấy cổ tay cậu, nhu thuận gật đầu như một đứa trẻ:
“Về.”
Giang Dĩ Trạch đảo mắt nhìn xung quanh, may mắn nơi này đông người nhưng không có ai chú ý tới bọn họ. Cậu đứng dậy đỡ người bạn say quắc cần câu đi ra cửa, thuận tiện gọi một cú điện thoại cho Lâm Tiểu Lộ.
Đèn đường ấm áp rọi sáng con đường phía trước nhà hàng, xung quanh không một bóng người. Tiểu thiếu gia dìu Đường Cảnh Đồng bước về phía bãi đỗ xe, vất vả một hồi mới nhét được ảnh đế xuống hàng ghế sau, cậu cũng leo lên ngồi cạnh.
Còn chưa kịp hồi phục hơi thở, Đường Cảnh Đồng đã ngả đầu dựa lên vai cậu, hai mắt nhắm chặt tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.
Giang Dĩ Trạch không khỏi hẫng vài nhịp tim, mùi hương quen thuộc của đối phương hòa quyện với mùi rượu quanh quẩn nơi đầu mũi cậu, vậy mà không hề khó ngửi chút nào. Cậu không nỡ đẩy đầu anh ra, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi yên làm chỗ dựa cho ảnh đế.
Lâm Tiểu Lộ lúc này đã ra khỏi khách sạn, cậu ta bước về phía xe nhìn thoáng qua cửa kính đã thấy có 2 người ngồi sẵn bên trong, vốn cho rằng đó là Giang Dĩ Trạch và Hoắc Dương. Kết quả, sau khi ngồi vào ghế lái quay đầu liếc mắt, phát hiện vậy mà là nghệ sỹ nhà mình và Đường ảnh đế.
Trợ lý Lâm có chút sửng sốt chớp mắt lia lịa, trên mặt tràn đầy khó hiểu.
Đường Cảnh Đồng sao lại ra về cùng Giang Dĩ Trạch, tuy rằng cậu ta biết ảnh đế và thiếu gia nhà mình không hề mâu thuẫn gay gắt như những gì báo chí đồn thổi, nhưng cũng không thân thiết đến vậy chứ??? Đường Cảnh Đồng còn dựa vào vai Giang ca ngủ say, tư thế này cũng quá mức thân mật đi!
“Nhìn lâu thế, nhanh lái xe về nhà thôi Tiểu Lâm.”
“Hả, à vâng, về nhà anh đúng không?” Lâm Tiểu Lộ giật mình.
Giang Dĩ Trạch hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lườm một cái sau đó nói: “Tiểu Lâm, cậu cũng uống say rồi sao? Không về nhà tôi thì đi đâu?”
“Thế có cần đưa Đường ảnh đế về trước không?”
Lâm Tiểu Lộ thật sự cảm thấy hơi choáng váng, cậu ta tưởng Giang ca chỉ tiện cho Đường Cảnh Đồng đi nhờ một đoạn đường, ai ngờ còn mang hẳn người về nhà.
Đường Cảnh Đồng đã say đến bất tỉnh, tiểu thiếu gia định đưa về nhà rồi làm gì người ta?
“Không cần, đi thẳng về nhà tôi.”
Giang Dĩ Trạch lắc đầu nói.
Nhận được lệnh của nghệ sỹ nhà mình, trợ lý nhỏ lập tức quay đầu làm nhiệm vụ, khởi động xe lái thẳng về biệt thự của Giang Dĩ Trạch.
Hai người đều uống rượu, không khí trong xe có chút bức bí, tuy rằng không hề khó ngửi nhưng Giang Dĩ Trạch vẫn cố ý mở cửa sổ, cảm nhận từng đợt gió mát lùa vào làm cho đầu óc thanh tỉnh, tạm quên đi sức nặng trên vai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Cảnh Đồng say rượu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh đế nhu thuận đến bất thường.
Trên đường về cậu nhận được một cuộc điện thoại của Hoắc Dương.
“Sao vậy?” Giang Dĩ Trạch hỏi một câu.
“Tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu mang Đường Cảnh Đồng về cùng rồi à?”
Hoắc Dương đầu bên kia có chút lo lắng.
“Ừm, sao vậy? Tiện đường cho nên tôi đưa anh ấy về luôn.”
“Họ Cao nghe nói nghệ sỹ của hắn ta bị cậu mang đi mất cho nên đang bắt đền tôi!”
Hoắc Dương có chút oán giận thở phì phò.
Giang Dĩ Trạch: “Anh bảo anh ta đừng lo, Đường Cảnh Đồng về cùng tôi rất an toàn, tôi sẽ đưa ảnh đế về tận nhà.”
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, anh uống vừa phải thôi.”
Giang Dĩ Trạch giải thích xong thì dứt khoát ngắt máy.
Kỳ thật cậu cảm thấy hai người Cao Hoắc này có chút kỳ cục, cũng có thể vì cậu là gay nên nhìn đâu cũng thấy người khác cong.
Cái đôi oan gia kia khẳng định là có gian tình, tuy rằng ngoài mặt đối chọi nhau gay gắt nhưng điều này cũng là minh chứng cho thấy bọn họ vô cùng để ý lẫn nhau.
Tới biệt thự Giang Dĩ Trạch liền cho Lâm Tiểu Lộ về nhà, một mình cậu đỡ Đường Cảnh Đồng xuống xe sau đó hướng về phía cửa nhà.
Đi được vài bước thì ảnh đế cũng tỉnh lại, dù sao lúc ở trên xe anh cũng ngủ được một giấc no nê rồi.
Đường Cảnh Đồng chậm rãi đứng thẳng lên, nói với Giang Dĩ Trạch: “Tôi đã tỉnh hơn rồi, thật xin lỗi vừa nãy không để ý mà tựa vào vai cậu ngủ quên mất, ừm, hôm nay uống hơi nhiều.”
“Không sao, tiệc đóng máy mà, ai cũng rất cao hứng.” Giang Dĩ Trạch vừa nhập mật mã vừa nói.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà khai thật, anh uống nhiều không phải vì vui mừng khi phim đóng máy, mà là vì...
Ảnh đế im lặng đi theo Giang Dĩ Trạch vào nhà.
Gâu gâu gâu...
Hai người vừa vào cửa, Lục Lục đã đứng phắt dậy từ trong ổ, chạy nhanh về phía chủ nhân vẫy đuôi mừng rỡ.
“Tôi đi làm ít thức ăn, anh cứ ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách đi. Đúng rồi, có cần uống một cốc nước mật ong không, sẽ tỉnh rượu hơn đấy? “ Giang Dĩ Trạch vừa thay dép lê vừa nói.
Trà mật ong có thể giảm bớt cảm giác đau đầu vì rượu.
Đường Cảnh Đồng tự động thay dép hamster, cúi người bế Lục Lục béo ú lên. Nghe thấy Giang Dĩ Trạch hỏi anh liền trầm tư một lúc, sau đó nói: “Để tôi tự pha cũng được.”
Giang Dĩ Trạch nhìn gương mặt đỏ ửng của anh, có chút hoài nghi liệu người này có đủ tỉnh táo để pha trà không.
“Thôi anh cứ ngồi nghỉ đi, đằng nào tôi cũng phải pha một cốc để uống mà, anh đợi một lát là xong.”
Tiểu thiếu gia dứt khoát đi xuống bếp.
Đường Cảnh Đồng ôm Lục Lục lúc này đã nặng hơn vài cân ngồi xuống sofa, từ từ ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế.
Anh chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra trước cửa WC, thật là mất mặt, sao mình có thể hỏi một câu ngu ngốc đến thế cơ chứ. Sau đó nhớ tới Giang Dĩ Trạch và Bạch Triết lúc ở trong phòng tiệc, tâm tình ảnh đế tụt xuống tận đáy.
“Đây, trà mật ong đây.”
Giang Dĩ Trạch rất nhanh đã bê hai cốc trà vừa đủ độ ấm lên, một cốc đưa cho Đường Cảnh Đồng.
Nước trà vừa hãm còn thơm mùi mật ong, Đường Cảnh Đồng uống một ngụm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó anh nhịn không được hỏi ra miệng: “Vừa rồi ở nhà hàng Bạch Triết nói chuyện gì với cậu thế?”