Khóa rồi?
Giang Dĩ Trạch hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng bày ra vẻ mặt vô cùng đứng đắn, bỗng nhiên cậu nhịn không được phì cười.
“Em cười gì?”
Đường Cảnh Đồng có chút mờ mịt cúi đầu nhìn người trong lồng ngực đang cười đến run rẩy.
“Không có gì, anh vừa rồi sao phải kéo khóa lên?”
Giang Dĩ Trạch thật ra có thể đọc được suy nghĩ của Đường Cảnh Đồng, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn buông lời trêu chọc cái tên chính nhân quân tử này.
Đường Cảnh Đồng hơi trầm mặc một chút, không biết nên nói gì bèn siết chặt vòng tay hơn.
Toàn thân Đường Cảnh Đồng toát ra mùi hương lành lạnh đặc biệt, Giang Dĩ Trạch mỗi lần ngửi đều cảm thấy mê mẩn, mà mùi hương này cũng khiến cơn buồn ngủ kéo đến.
Thấy ảnh đế không đáp lời cậu cũng không chòng ghẹo nữa, tiểu thiếu gia yên tâm rúc vào lòng anh, khẽ áp tai vào ngực nghe nhịp tim của đối phương, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngủ thôi, tiền bối ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Giọng Đường Cảnh Đồng trầm thấp đầy ôn nhu.
Anh không lập tức nhắm mắt mà lẳng lặng chờ đến khi hơi thở của Giang Dĩ Trạch bình ổn, lúc này ảnh đế mới cúi đầu nhìn gương mặt tinh xảo của cậu.
Da cậu rất trắng, căng mịn như da em bé, vài lọn tóc mái xoăn tự nhiên rủ xuống vầng trán cao rộng, bờ mi cong vút, lúc nhắm mắt cả khuôn mặt như điềm tĩnh lại, thoạt nhìn đẹp yên bình như một thiên sứ.
Đường Cảnh Đồng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Giang Dĩ Trạch, cảm thụ hơi ấm của hai người hòa quyện với nhau trong ổ chăn, giờ khắc này cõi lòng anh tràn ngập yên tĩnh và hạnh phúc.
Giang Dĩ Trạch nằm trong lòng Đường Cảnh Đồng ngủ một giấc ngon lành, đúng một tiếng sau chuông báo thức vang lên.
Nếu không ngủ trưa thì không sao, chỉ được chợp mắt một lát ngược lại sẽ rất thòm thèm.
Giang Dĩ Trạch rất không tình nguyện mà mở mắt, cậu ngáp một cái sau đó ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Đường Cảnh Đồng lúc này vô cùng tỉnh táo.
“Anh không ngủ à?”
Giang Dĩ Trạch nói xong liền chui ra khỏi lồng ngực của ảnh đế.
Đường Cảnh Đồng không dám thành thật, rằng suốt một tiếng vừa rồi anh cứ nằm ngắm cậu ngủ.
Anh ngồi dậy nhìn Giang Dĩ Trạch sau đó trả lời: “Có ngủ, nghe tiếng báo thức mới dậy. Em có muốn ngủ thêm một lát không?”
Giang Dĩ Trạch vươn tay lấy điện thoại di động, hiện tại đã là 2h chiều.
“Thôi không ngủ nữa.”
Bắt đầu vào đông cho nên trời rất nhanh tối, khoảng 6h mặt trời đã lặn cho nên bọn họ phải mau chóng đi kiếm thức ăn cho kịp chuẩn bị buổi tối. Giang Dĩ Trạch nghĩ vậy liền mở khóa lều bò ra.
Đường Cảnh Đồng cũng đi ra ngay sau cậu.
edit bihyuner. beta jinhua259
Hai người thấy Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt đang ngồi trên một khúc gỗ lớn tán gẫu.
Mà Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua bốn phía bãi đất trống liền phát hiện không một bóng người, có lẽ tất cả đều đã gấp rút đi kiếm thức ăn cho buổi tối.
Thấy hai người Đường Giang lần lượt bò ra khỏi lều, Đặng Dĩnh Giai có chút sửng sốt lập tức nói: “Hai cậu cùng nhau đi ngủ trưa sao? Bảo sao vừa nãy chị tìm mãi không thấy hai cậu.”
“Vâng, em tranh thủ chợp mắt một tiếng, bây giờ sẽ vào rừng tìm đồ ăn.”
Giang Dĩ Trạch bò ra khỏi lều đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cậu cầm cốc cá nhân của mình uống một ngụm nước, đây là nước múc lên từ con suối trong rừng, nhưng để đảm bảo an toàn thì cả nhóm vẫn đun sôi để nguội rồi mới uống.
Nước suối khá ngọt, Giang Dĩ Trạch thầm nghĩ như vậy. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy nước này còn ngon ngọt hơn cả nước khoáng cao cấp ở nhà.
Đặng Dĩnh Giai cũng lôi kéo Đào Thanh Nguyệt đứng lên, nhìn Giang Dĩ Trạch cười nói: “OK, bọn chị cũng nghỉ ngơi một lúc rồi. Thủ lĩnh Tiểu Giang, ba thanh niên các cậu lại ra ngoài săn thú, còn ở nhà cần chuẩn bị cái gì thì phân công cho chị và Tiểu Nguyệt nhé.”
Giang Dĩ Trạch hơi giật mình khi nghe danh xưng kia, cậu nhịn không được cười thành tiếng, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Chị Giai à, sao em lại thành thủ lĩnh rồi?”
“Bốn người trong nhóm nhờ có cậu mà không phải nhịn đói, cậu đương nhiên được bầu chọn là thủ lĩnh của bọn chị! Không tin cứ hỏi mọi người mà xem, ai cũng tán thánh.”
Bạch Triết đứng bên cạnh giơ tay biểu quyết: “Haha, em tán thành ý kiến của chị Giai, bầu Giang tiền bối làm thủ lĩnh.”
“Em cũng vậy, Giang tiền bối nấu ăn ngon, biết săn thú, đương nhiên là đủ tư cách làm thủ lĩnh của bọn em. Chào thủ lĩnh!”
Đặng Dĩnh Giai thấy 2 cô cậu nhỏ tuổi đã lên tiếng, cô lại giương mắt nhìn Đường Cảnh Đồng đang đứng phía sau Giang Dĩ Trạch, trên mặt hiện ra ý cười thản nhiên.
Đường Cảnh Đồng thấy ánh mắt của Đặng Dĩnh Giai, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Dĩ Trạch một cái, sau đó gật gật: “Ừm.”
Đường Cảnh Đồng tuy rằng không nói hẳn ra nhưng thái độ này đương nhiên là hoàn toàn nhất trí với ý kiến của ảnh hậu.
Giang Dĩ Trạch vừa ngủ một giấc dậy liền bị Đặng Dĩnh Giai đội lên đầu danh hiệu thủ lĩnh, cậu có chút hồi hộp vì thấy mọi người quá tin tưởng vào mình. Nhưng nhiều hơn là cảm giác dở khóc dở cười, bởi vì không biết nên đáp lời ảnh hậu ra sao, người này trước giờ vẫn luôn thích trêu chọc cậu.
“Chị Giai, vậy thì lát nữa nhờ chị và Thanh Nguyệt lại tìm thêm rau dại và nấm nhé. Sáng nay đã dùng gần hết củi rồi, hai người cũng giúp em nhặt thêm một ít cành cây và lá khô, buổi tối trong rừng có lẽ sẽ khá lạnh và nguy hiểm, chúng ta nên nhóm một đống lửa sưởi ấm.”
Giang Dĩ Trạch nhậm chức xong liền vô cùng nghiêm túc phân công công việc.
“OK thủ lĩnh Tiểu Giang, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt gật đầu lia lịa.
Tham gia chuyến dã ngoại sinh tồn lần này, Giang Dĩ Trạch quả thực là người chơi có kinh nghiệm nhất, cậu được bầu làm nhóm trưởng đều là do thực lực.
Giang Dĩ Trạch phân công cho Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt xong mới quay đầu nhìn Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết.
“Bạch Triết, Đường tiền bối, lát nữa hai người đi săn thú cùng tôi nhé.” Giang Dĩ Trạch đề nghị.
Buổi sáng bọn họ chẳng thu hoạch được gì, chứng tỏ bọn họ không hề có kinh nghiệm đi dã ngoại sinh tồn.
Cho nên chia nhau hành động chỉ làm lãng phí thời gian và công sức, không bằng để hai người này đi theo cậu, biết đâu có thể giúp đỡ việc gì đó.
“Vâng.”
“Ừm.”
Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết gật đầu, đương nhiên không có ý kiến gì với đề nghị của Giang Dĩ Trạch. Nhất là Đường Cảnh Đồng, anh còn vui mừng ra mặt khi được đi theo Giang Dĩ Trạch.
Thấy 3 người chuẩn bị vào rừng, Đặng Dĩnh Giai nhắc nhở một câu: “Tiểu Giang, em nói đúng đấy, buổi tối trong rừng có vẻ nguy hiểm, vậy nên ba người đi sớm về sớm nhé.”
“Vâng, bọn em sẽ về sớm thôi.”
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Ba người cùng nhau hành động cho nên chỉ cần một camera-man đi theo, các nhân viên công tác bàn bạc phân công nhau sau đó cắt cử 2 người đi theo nhóm bọn họ, những người còn lại được nghỉ ngơi.
- Gào thét, giữa trưa Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng cùng nhau chui vào lều nghỉ ngơi, quá là thân nhau rồi!
- Hahaha, tôi thấy có mùi JQ.
- Che mặt, tôi có thể tưởng tượng được cảnh hai người cùng ngủ trưa, ngọt quá đi mất, đúng là “Siro” mà, ngọt khé cổ rồi!
- Chị Giai nói đúng rồi, Giang Giang chính là tiểu thủ lĩnh của nhóm này.
- Một đội 5 người nhưng nói thật chỉ có Giang Dĩ Trạch có tố chất làm thủ lĩnh mà thôi, nếu thả mấy người kia vào rừng một mình có khi sẽ nhịn đói 3 ngày ấy chứ, đến lúc đấy phải đổi tên chương trình từ “dã ngoại sinh tồn” thành “đói khát 3 ngày“.
- Giang Dĩ Trạch mang theo 2 người kia đi cùng, có lẽ là cậu ấy đã đoán được để hai người kia đi một mình sẽ lại công cốc trở về mà thôi.
- Huhuhu, Bạch Triết nhà chúng ta chẳng có tý năng lực dã ngoại sinh tồn nào cả.
- Fan Đường Đường khóc chung, tôi đang lo anh ấy sẽ phải vào rừng một mình rồi lại bị thương, may mà ba người quyết định đi với nhau.
...
Sợ rằng không về kịp trước khi trời tối cho nên bọn họ đều mang theo đèn pin, Giang Dĩ Trạch men theo lối nhỏ mà cậu đã đi buổi sáng.
Bởi vì con đường này cậu bố trí tận 5 cái bẫy thú, nhưng sau khi kiểm tra toàn bộ các bẫy thì không có thu hoạch gì.
Có thể vì mấy con thú được thả gần đây đã bị bắt gần hết, hoặc cũng có thể do nhìn thấy 2 con thỏ sa bẫy hồi sáng cho nên bọn thú bị dọa sợ, bắt đầu không dám lai vãng tới khu vực này.
Giang Dĩ Trạch thu lại toàn bộ bẫy rập, đưa hai người kia rẽ sang một lối khác để tìm bụi cây đặt bẫy, đương nhiên chỉ có 5 cái bẫy nhỏ này thì không đủ dùng, muốn tăng tỉ lệ bẫy được thú thì phải làm thêm vài cái nữa.
Lúc trước cậu chỉ có một mình nên phải mất kha khá thời gian mới làm xong 5 chiếc bẫy, hiện giờ có 2 người hỗ trợ, việc này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Giang Dĩ Trạch thu lại 5 chiếc bẫy hồi sáng sau đó quay sang hỏi: “Hai người nhìn tôi làm mẫu có hiểu không?”
Bạch Triết hiểu ý cậu liền nói: “Hiểu đại khái, bây giờ chúng tôi cũng phải làm bẫy sao?”
edit bihyuner. beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch gật đầu: “Ừm, chúng ta cùng nhau làm thêm vài cái, sau đó đặt vào bụi cây rồi tiếp tục đi tìm thức ăn. Lát nữa trên đường về có thể kiểm tra mấy cái bẫy, biết đâu lại thu hoạch thêm được gì đó.”
“Bẫy rập kiểu này cần thu thập một số cành cây dài bằng nhau, nhặt thêm cả mấy sợi dây leo nữa, tước vỏ ra sau đó bện lại thành dây thừng, nhưng mà hai người chỉ cần kiếm dây leo tước vỏ cho tôi là được, để tôi bện dây.”
Giang Dĩ Trạch nói xong liếc mắt nhìn Đường Cảnh Đồng.
“Đường tiền bối, anh nghe hiểu đúng không?”
Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu đối diện ánh mắt cậu, sau đó gật đầu ừ một tiếng.
Trước tiên ba bọn họ chia nhau thu thập vật liệu để chế tạo bẫy rập, Bạch Triết tìm cành cây, Đường Cảnh Đồng tìm dây leo tước vỏ.
Giang Dĩ Trạch phụ trách bện vỏ cây thành dây thừng, sau khi thu thập đủ vỏ dây leo, cậu tìm một gốc cây ngồi xuống bắt tay vào bện dây.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Đồng cách đó không xa đang đứng tước vỏ dây leo giúp mình.
Đột nhiên, ảnh đế vốn đang khom người tìm dây leo lại đứng bật dậy, con dao rựa tuột khỏi tay rơi leng keng xuống đất.
Giang Dĩ Trạch thấy động tác anh có chút kỳ quái, cậu thả sợi dây đang bện dở, đứng lên đi về phía Đường Cảnh Đồng. Thấy anh ngơ ngác đứng tại chỗ, Giang Dĩ Trạch tò mò hỏi: “Đường tiền bối, làm sao vậy?”
“Không sao!”
Đường Cảnh Đồng lắc đầu nói.
Nhưng Giang Dĩ Trạch vẫn kịp nhìn thấy một vết máu đỏ tươi trên đầu ngón tay của đối phương.
- --
Lời beta: gòy, ảnh đế lại bị thương, tui nghi anh xài chiêu khổ nhục kế lắm nhe =)))) Nói chứ vẫn thương anh lắm ớ, chắc lo ngắm em Giang nên không cẩn thận cắt vào tay chứ gì