Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 72: Chương 72: Tiểu thiếu gia làm món ngỗng hầm




Tuy rằng có chút nóng mặt nhưng Giang Dĩ Trạch buộc phải thừa nhận một điều, cái ôm của Đường Cảnh Đồng quá ấm áp và thoải mái.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương, chóp mũi còn vương vấn mùi hương quen thuộc khiến cho tiểu thiếu gia dần trấn tĩnh lại.

Đường Cảnh Đồng tì nhẹ cằm lên vai của Giang Dĩ Trạch, chậm rãi lắng nghe hơi thở của cậu, tâm tình vui sướng khó tả.

Anh không biết vì sao, chỉ đơn giản ôm một người lại có thể đem đến cảm giác hạnh phúc như vậy, có chắc yêu là đây?

Tay ảnh đế khoác nhẹ lên lưng Giang Dĩ Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đầu ngón tay xuyên qua lớp quần áo vẫn cảm giác được sự mềm mại của da thịt. Anh đứng giữa màn đêm đen kịt, tại mảnh rừng không một bóng người, ôm lấy Giang Dĩ Trạch mà như có cả thế giới trong tay.

Không khí buổi đêm vô cùng yên tĩnh, Giang Dĩ Trạch ngẫu nhiên còn có thể nghe tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng suối róc rách thanh bình.

Không biết con rắn kia đã bò đi chỗ khác chưa.

Ngay vào lúc Giang Dĩ Trạch định đẩy Đường Cảnh Đồng ra thì từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó ánh đèn pin rọi thẳng vào hai người.

Giang Dĩ Trạch lúc này mới kịp phản ứng giãy ra khỏi vòng tay của Đường Cảnh Đồng, hai người vừa tách nhau ra, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là Đặng Dĩnh Giai chạy đến.

Cô lo lắng 2 cậu em mãi mà chưa thấy về nên tự cầm đèn pin chạy tới kiểm tra.

Ai ngờ ra đến bờ suối tối om không một ánh đèn, cô sốt ruột không thôi vội vàng lia đèn trong tay tìm khắp nơi, vừa vặn soi tới bóng hai cậu em mình đang đứng ôm nhau.

Đặng Dĩnh Giai có chút choáng váng, tay run lên nhưng cố gắng cầm chắc đèn pin chiếu thẳng tới hai người kia, muốn nhìn rõ tình huống hơn một chút.

Sao hai đứa em mình lại như thế này?

Là người quen của cả hai, ảnh hậu đương nhiên biết quan hệ giữa hai người Đường Giang không hề ác liệt như lời đồn.

Trong mắt cô, Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch không chỉ không có xích mích mà còn cực kỳ thân thiết, gần như là một đôi bạn thân đi đâu cũng có nhau, đây là cảm nhận của Đặng Dĩnh Giai sau vài tháng cùng hợp tác đóng phim.

Nhưng mà cho dù có là bạn tốt thì cũng không thể ôm nhau như vậy, loại ôm ấp này không giống với kiểu kề vai sát cánh của hai đại nam nhân.

Quá ám muội!

edit bihyuner. beta jinhua259

Giang Dĩ Trạch rúc đầu trong lồng ngực Đường Cảnh Đồng, còn hai cánh tay Đường Cảnh Đồng thì siết chặt vòng eo đối phương. Chính là kiểu ôm ấp của mấy đôi tình nhân, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.

Nhưng mà Đặng Dĩnh Giai hoàn toàn không ngờ, hai đứa em thân thiết của mình vậy mà lại yêu nhau!

Giờ phút này vẻ mặt cô vô cùng phức tạp, khóe môi giật giật nói: “Hai cậu... hai cậu...”

Giang Dĩ Trạch vốn cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện, nhưng cậu vẫn không quên chuyện quan trọng chính là có con rắn bò trên cành cây gần đây.

Không biết nó đã rời đi chưa, nếu nó vẫn còn lảng vảng gần đây thì Đặng Dĩnh Giai có thể sẽ gặp nguy hiểm.

“Chị Giai, chị đừng bước lại đây, có rắn!”

Những lời này trực tiếp dọa cho Đặng Dĩnh Giai thất kinh hồn vía, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thậm chí còn khiếp sợ hơn cả lúc nhìn thấy hai người ôm nhau. Đèn pin trong tay run rẩy suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Cô lập cập lên tiếng: “Tiểu Giang à, em đang nói đùa đúng không? Có rắn thật sao?”

Là phụ nữ, Đặng Dĩnh Giai đương nhiên rất sợ những loài động vật bò sát như rắn, ngày thường chỉ cần nhìn ảnh cũng đã sợ đến nhảy dựng lên.

“Chị Giai em nói thật đấy. Chị đứng nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, để em kiểm tra xem nó đã bò đi chưa.”

Giang Dĩ Trạch lấy đèn pin trong tay Đường Cảnh Đồng sau đó bật sáng chiếu về phía ngọn cây vừa có rắn, phát hiện nó đã biến mất không dấu vết, chỉ còn tán cây xào xạc trong gió đêm.

Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Đặng Dĩnh Giai: “May quá, vừa rồi có rắn bò trên cành cây này, nhưng mà chắc nó bỏ đi rồi... Đúng rồi chị Giai, chị ra đây làm gì vậy?”

Đặng Dĩnh Giai nghe vậy cũng thở phào, trái tim còn đang hồi hộp treo lên tận cổ họng lúc này mới từ từ hạ xuống.

Hai tay cô vỗ ngực, nhìn về phía Giang Dĩ Trạch nói: “Chị thấy hai cậu đi mãi không về, sợ có chuyện gì xảy ra cho nên chạy ra đây tìm.”

Giang Dĩ Trạch hơi rối rắm, không biết nên giải thích ra sao về chuyện cậu và Đường Cảnh Đồng ôm nhau vừa nãy, lúc này thấy Đặng Dĩnh Giai có vẻ thật sự lo lắng đến nỗi đã quên mất chuyện lúc trước, cậu khẽ thở phào bình tĩnh lại.

“Cũng không có gì ạ, ngỗng và thỏ đã làm sạch rồi, chúng ta cùng nhau về thôi.” Giang Dĩ Trạch nói xong liền đưa đèn pin cho Đường Cảnh Đồng, cậu định cúi xuống bê chảo thịt.

Đường Cảnh Đồng mỉm cười nhìn cậu một cái, đương nhiên không tiếp nhận đèn pin mà đoạt lấy chảo thịt dưới đất trước. Sau đó anh hất cằm ý bảo cậu đi trước.

Giang Dĩ Trạch đành phải nhận nhiệm vụ soi đèn cho anh, lo rằng con rắn kia còn chưa đi xa, cậu xung phong dẫn đường cho Đường Cảnh Đồng và Đặng Dĩnh Giai, ba người nối đuôi nhau cẩn thận vừa đi vừa quan sát, thật vất vả mới về đến bãi đất trống.

Nhìn thấy đống lửa lớn bên ngoài chỗ cắm trại, bốn phía náo nhiệt đông đúc, Đặng Dĩnh Giai lúc này mới hoàn hồn thở phào, từ từ trấn tĩnh lại.

Cô cũng không nhàn rỗi mà lập tức đi thông báo cho mọi người xung quanh về chuyện Giang Dĩ Trạch gặp rắn bên bờ suối, nhắc nhở mọi người ra khu vực đó phải cẩn thận một chút. Dù sao cũng đang sinh hoạt trong rừng, rất nhiều động vật hoang dã có thể tập kích bất cứ lúc nào, cũng may bọn họ nhanh trí đốt một đống lửa lớn, sẽ không có con vật nào dám bén mảng tới cho nên tạm thời khá an toàn.

Giang Dĩ Trạch đợi Đường Cảnh Đồng đặt chảo xuống, cậu cũng buông đèn pin xắn tay chuẩn bị chế biến thức ăn.

Đầu tiên là món thịt ngỗng hầm, đây là món ăn rất nổi tiếng ở vùng Đông Bắc, chỉ đơn giản dùng chảo gang để đun tuy nhiên con ngỗng này quá lớn nên sẽ phải hầm khá lâu. Bởi vậy cậu sẽ tranh thủ trong lúc hầm ngỗng thì nướng thịt thỏ.

Đổ nước ngập thịt trong chảo, đun cho đến khi nước sôi thì cẩn thận hớt bọt, sau đó vớt thịt ra để ráo nước.

Chảo gang rửa sạch, đặt trên bếp lửa làm nóng đáy chảo rồi mới đổ dầu vào đun sôi, thêm hành tỏi gừng băm nhỏ, hồi quế, hạt tiêu, trần bì và vài lá nguyệt quế vào chảo, đảo với dầu sôi cho dậy mùi thơm. Lúc này mới đổ thịt ngỗng đã chần qua nước sôi vào chảo, đảo luôn tay cho thấm đều gia vị.

Cuối cùng đổ rượu gia vị, xì dầu, muối, thêm chút đường trắng, tiếp tục đổ nước xâm xấp ngập miếng thịt là có thể đậy nắp hầm.

Món ăn này rất dễ chế biến mà hương vị lại cực kỳ thơm ngon.

https://youtu.be/a7tTzT82FII

Thịt ngỗng hầm (tên gốc 铁锅炖大鹅 - Tie Guo Dun Da E, dịch sát nghĩa là ngỗng hầm nồi sắt). Đây là video cách làm của người Đông Bắc, còn Giang Giang đi dã ngoại trong rừng nên chế biến giản lược đi vài công đoạn.

Nhất là khi hầm bằng bếp củi thì món ăn sẽ càng đậm vị, khác hẳn với khi dùng bếp ga hoặc là nồi áp suất.

“Em thấy thơm quá, tiền bối ơi anh cho những gì vào chảo mà dậy mùi thế?”

Đào Thanh Nguyệt ngồi một bên phụ giúp thêm củi quạt bếp điều chỉnh lửa, ngửi mùi thơm phát ra từ chảo thịt ngỗng thì nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Đặng Dĩnh Giai đứng một bên cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt: “Em đừng nói nữa, bụng chị đã càu nhàu rồi đây này, mùi thơm hấp dẫn quá!”

Giang Dĩ Trạch điều chỉnh bếp thịt ngỗng ổn thỏa thì chuyển sang món thịt thỏ nướng.

Lúc này Bạch Triết đã mang về vài cành trúc, cậu ta nhìn Giang Dĩ Trạch hỏi: “Phải làm thế nào đây thủ lĩnh, con thỏ to như vậy dùng xiên trúc khó mà giữ được lâu.”

“Hiện giờ không có xiên sắt cho nên phải dùng xiên trúc thôi, mà đoạn trúc này còn tươi cho nên phải kiếm thêm nhiều đoạn, tốt nhất chọn cành to vừa phải, không dùng một xiên mà dùng nhiều xiên chọc qua con thỏ từ nhiều phía, sau đó nhấc cao lên khỏi đống than củi một chút, như vậy sẽ không bị cháy xiên trong lúc nướng.”

Giang Dĩ Trạch đã có kinh nghiệm trong việc nướng đồ bằng xiên trúc cho nên cậu đương nhiên biết phải dùng cách gì để nướng thỏ nguyên con mà giữa chừng không bị rơi xuống đống lửa.

Cậu lo Bạch Triết vót xiên trúc không đúng ý mình cho nên quyết định tự cầm dao rựa, ngồi xuống một khúc gõ lớn bắt đầu vót trúc.

- Trước kia tôi còn tưởng Giang Dĩ Trạch chỉ là streamer ẩm thực mà thôi, thế mà cậu tiểu thiếu gia này vào rừng dã ngoại thì cái gì cũng biết làm... đúng là tự vả mặt mà, chúa hề huhuhu, sao lại có người tháo vát đến vậy chứ?

- Quả nhiên không hổ danh là chủ phòng livestream nấu ăn, tất cả những gì liên quan đến nấu nướng cậu ấy đều nắm trong lòng bàn tay, tôi bội phục!

- Món ngỗng hầm đúng tủ của tôi, thịt ngỗng ngon lắm, đương nhiên nếu có thêm bột ngô để làm bánh hấp ăn kèm thì bơ phệch... Huhuhu đáng tiếc tổ sản xuất không cung cấp bột ngô cho bọn họ.

- Tôi đã follow Giang Dĩ Trạch trên weibo và cả phòng livestream của cậu ấy rồi, hy vọng Giang Giang về sau sẽ được nhiều người biết đến hơn.

- Giang Dĩ Trạch vậy mà nhẫn tâm đem con thỏ đáng yêu như vậy nướng lên T_T thỏ ơi thỏ à, nướng xong thì nhớ cho tôi thêm bột ớt nhé, cả bột thì là nữa... Cảm ơn!

edit bihyuner. beta jinhua259

...

Đặng Dĩnh Giai nhìn thấy Giang Dĩ Trạch thành thạo vót xiên trúc, cô quyết định gọi Đường Cảnh Đồng ra phía sau lều nói chuyện riêng, còn cố ý ra hiệu cho nhân viên công tác và camera-man không đi theo.

Đường Cảnh Đồng đại khái đoán được ý định của Đặng Dĩnh Giai nên vô cùng bình tĩnh đi theo đối phương, hai người âm thầm tìm một góc vắng nhưng vẫn được ánh lửa chiếu tới.

“Tiểu Đường, nể tình chị em bao năm qua, cậu thành thật nói cho chị biết cậu và Tiểu Giang là như thế nào?” Đặng Dĩnh Giai nghiêm túc chất vấn.

Vừa rồi cô bị phân tâm bởi chuyện gặp rắn, nhưng sau khi bình tĩnh lại cô vẫn không quên cảnh mà mình bắt gặp bên bờ suối. Là người chị thân thiết của Đường Cảnh Đồng nhiều nằm, Đặng Dĩnh Giai đương nhiên hiểu tính nết đứa em này. Đường Cảnh Đồng sẽ không bao giờ tiếp xúc thân cận hay ôm ấp bất cứ người xa lạ nào, cho dù có thân thiết như Cao Thừa Bỉnh cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy.

Đường Cảnh Đồng vốn không định giấu diếm, khuôn mặt anh bình tĩnh, ánh mắt thành khẩn: “Chị Giai, em thích cậu ấy.”

“Cậu nói là tình cảm đôi lứa?”

Đặng Dĩnh Giai nhíu mày khó tin.

Tuy rằng tính cách đứa em trai này lãnh đạm, nhưng cô vạn lần không ngờ tới ảnh đế vậy mà là gay.

Nghe câu hỏi của cô Đường Cảnh Đồng như nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng nở một nụ cười tràn đầy nhu tình.

“Vâng, chính là loại yêu thích muốn kết hôn sống bên nhau suốt đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.