Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 5: Chương 5: Tiểu thiếu gia tự tin với diễn xuất của mình




Quả nhiên hôm nay Giang Dĩ Trạch có chút bất thường, không chỉ dịu dàng lễ phép xin lỗi anh, lại cười cười nói nói tùy hứng như vậy, dường như cậu ta đã biến thành một người khác.

Đường Cảnh Đồng không để lời nói của Giang Dĩ Trạch trong lòng, cho là đối phương ba hoa chích chòe, có lẽ hôm nay tiểu thiếu gia quên uống thuốc nên mới dám nói như vậy trước mặt anh.

Đường Cảnh Đồng tự nhận thức quan hệ giữa mình và Giang Dĩ Trạch không hề thân thiết, anh thản nhiên liếc mắt nhìn Giang Dĩ Trạch một cái, lên tiếng phủ nhận:

“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Thời điểm nói chuyện anh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Giang Dĩ Trạch, không biết vì sao, anh lại nhận thấy một tia mất mát hiện lên trên gương mặt đối phương. Đường Cảnh Đồng cau mày, cảm thấy khó hiểu.

Tự loại bỏ mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu, anh tiếp tục dùng giọng nói lạnh lùng: “Tôi chỉ muốn biết vì sao hôm nay cậu bỏ quay, làm chậm trễ tiến độ của đoàn mà thôi.”

Đường Cảnh Đồng quả nhiên vẫn là Đường Cảnh Đồng, vô tình lãnh đạm. Giang Dĩ Trạch nghe anh chất vấn cũng không cảm thấy tức giận. Cậu nhìn Đường Cảnh Đồng, trên mặt vẫn nở một nụ cười từ chân tâm, vừa ôn hòa lại che giấu một chút vui mừng.

“Tối qua tôi bị cảm lạnh, sáng nay cảm thấy không thoải mái cho nên xin phép nghỉ quay, hiện tại đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi chốc lát.” Giang Dĩ Trạch nhún vai nói.

Đường Cảnh Đồng quét mắt nhìn Giang Dĩ Trạch từ trên xuống dưới, thật sự nhìn không ra bộ dáng cảm lạnh ốm yếu. Nhưng mà, cậu ta có trúng gió hay không cũng không liên quan gì tới anh.

“Vậy cậu về nghỉ ngơi đi, Thừa Bỉnh chúng ta đi thôi.”

Đường Cảnh Đồng nói xong liền chuẩn bị rời đi, vạt áo sơ mi trắng thoáng lướt qua trước mắt Giang Dĩ Trạch, ánh mắt cậu không tự chủ được mà dán theo, sau đó ở sau lưng người kia hô lớn:

“Vâng, cảm ơn tiền bối, hôm nay thật ngại quá, hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé.”

“...”

Cao Thừa Bỉnh đi sau Đường Cảnh Đồng, vừa vặn lướt qua người Giang Dĩ Trạch, nghe cậu nói vậy liền ngây người dừng bước một chút, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Giang Dĩ Trạch đang hưng phấn bừng bừng.

Hôm nay cậu ta uống nhầm thuốc rồi, chắc luôn!

Để tránh bị tên thiếu gia uống nhầm thuốc này dây dưa không dứt, Cao Thừa Bỉnh vội rảo bước đuổi theo Đường Cảnh Đồng phía trước.

Giang Dĩ Trạch nhìn hai người một trước một sau rời đi, nụ cười trên mặt dần thu lại. Cậu khôi phục bình tĩnh. Đường Cảnh Đồng người này, cậu vô cùng thích, cũng không biết về sau có cơ hội gặp lại hay không.

Hoặc là, thời điểm gặp lại nhau, cũng là lúc bí mật thân phận bị vạch trần.

Giang Dĩ Trạch nghĩ tới đây lại không khỏi cười cười, tuy rằng lúc đó sẽ vô cùng khó xử nhưng cậu vẫn sinh ra chút chờ mong.

Cậu cúi người nhặt chai nước trên mặt đất, cẩn thận lau dọn ném vào thùng rác, sau đó bước về phía bãi đậu xe thì đột nhiên nhớ ra một việc.

Vừa rồi cậu chưa kịp nhận điện thoại của mẹ Giang – Hà Thi Văn, sự cố bất ngờ xảy ra, cậu quên béng việc này.

Nguyên chủ Giang Dĩ Trạch, tuy rằng ăn chơi trác táng, từ nhỏ ngang ngược nhưng là người biết nghe lời mẹ, cộng thêm rất biết nịnh, đối với mẹ Giang đặc biệt ngoan ngoãn, Hứa Thi Văn đương nhiên vô cùng cưng chiều hắn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tên Giang Dĩ Trạch kia làm nhiều điều sai trái đến vậy, thậm chí muốn giết chết thiếu gia thật sự của Giang gia là Đường Cảnh Đồng, nhưng Giang gia vẫn đứng ra bao che, không hề trách móc hay bỏ mặc hắn.

Giang Dĩ Trạch gọi lại cho Hà Thi Văn, chỉ vài tiếng chuông đầu kia liền bắt máy.

“Alo, Tiểu Trạch à, vừa rồi sao mẹ gọi cho con không được, bên đoàn phim vất vả bận rộn quá hả con? Có mệt lắm không?”

“Không đâu, con không mệt, vừa rồi con ngủ trưa, di động tắt chuông cho nên không tiếp điện thoại của mẹ.”

Giang Dĩ Trạch không tự chủ được mềm giọng nũng nịu đáp lời mẹ.

edit bihyuner. beta jinhua259

Thực ra trong lòng Giang Dĩ Trạch có chút buồn cười, dựa vào tính cách ngang ngược của nguyên chủ Giang Dĩ Trạch, e là chẳng có ai dám khiến cho hắn mệt mỏi.

“Không mệt là tốt rồi.”

“Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì sao?” Giang Dĩ Trạch tò mò hỏi.

“Đã lâu rồi con không về nhà, mẹ nhớ con nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi, tối nay về nhà ăn cơm được không? Dạo này cha cũng hay nhắc đến con, tuy rằng ông ấy không nói ra nhưng mẹ biết cha giống mẹ, hai người đều rất nhớ con.”

Ngữ khí Hà Thi Văn đầu bên kia có chút trách móc.

Giang Dĩ Trạch sửng sốt một chút, kỳ thật cậu chưa chuẩn bị tinh thần đi gặp cha mẹ của nguyên chủ, dù sao cũng vừa mới xuyên tới, nhanh như vậy đã phải đi gặp hai vị trưởng bối xa lạ, có chút khó tiếp nhận.

“Ừm, gần đây con hơi bận, vài ngày nữa nhất định sẽ về.”

Giang Dĩ Trạch nghĩ cách kéo dài thêm thời gian.

Hà Thi Văn bên kia hiển nhiên tỏ ra thất vọng: “Được rồi, vậy con đừng để bản thân mệt mỏi quá, có chuyện gì nhớ gọi điện cho mẹ.”

“Vâng, con biết rồi mẹ! Đoàn phim chuẩn bị quay, con làm việc đã, nói chuyện với mẹ sau.”

Giang Dĩ Trạch nghe thấy Hà Thi Văn tạm biệt đầu bên kia liền vội vàng cúp máy.

Cậu dựa vào trí nhớ của nguyên chủ tìm được vị trí đỗ xe, nhìn thấy con Lamborghini thể thao màu đỏ trước mặt, giá trị của nó lên đến mấy ngàn vạn, nhưng mới chỉ là một trong số hơn mười chiếc xe thể thao của nguyên chủ.

Đời trước Giang Dĩ Trạch sống một cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn, gia cảnh bậc trung, đủ ăn đủ uống, sau khi tốt nghiệp dựa vào sở thích mà tìm một công việc miễn cưỡng sống qua ngày, chưa dám nghĩ đến việc mua nhà mua xe.

Cha mẹ liên tục giục kết hôn, cậu không do dự tự ra ngoài thuê phòng ở một mình, trở thành một người bình thường trong số những bình thường ngoài kia, làm lụng tích góp vì công cuộc mua nhà mua xe.

Nói thật lòng, Giang Dĩ Trạch chưa bao giờ ngồi lên chiếc xe sang như vậy, cùng lắm chỉ nhìn qua ở triển lãm. Sau khi ngồi vào ghế lái cậu mới hiểu được vì sao nó gọi là xe cao cấp, chỉ riêng vị trí ghế ngồi được đã được thiết kế vô cùng thoái mái.

Giang Dĩ Trạch khởi động con xe thể thao, lái về biệt thự của mình.

Căn biệt thự này nằm trong khu biệt thự được xây tại khu đất vàng dành cho người có tiền, nằm cách trung tâm thành phố không xa, giá trị mỗi căn đều không hề thấp, hệ thống bảo an rất tốt, nhân viên tạp vụ căn bản không được tự do ra vào, rất nhiều minh tinh nổi tiếng cũng lựa chọn sống ở nơi này.

Giang Dĩ Trạch lái xe về tới biệt thự của mình liền thấy trong gara còn đỗ ba chiếc ô tô kiểu dáng khác nhau, xem ra tên Giang Dĩ Trạch nguyên chủ kia dựa vào tâm tình hàng ngày để quyết định sẽ lái chiếc nào đi làm.

Haizzz, người có tiền có khác, đúng là cuộc sống không giống cuộc đời mà.

Giang Dĩ Trạch trong lòng hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không cảm thấy tệ lắm. Cậu rút chìa khóa xe, nhập vân tay mở cửa tiến vào nhà.

Đại sảnh rộng bao la, trên trần nhà treo đèn chùm vàng kim lấp lánh xa xỉ, rọi sáng cả gian phòng khách. Giữa phòng là sofa bằng da màu trắng tinh, bên cạnh có bàn trà bằng đá màu đen, đối diện là TV treo tường màn hình cực lớn.

Giang Dĩ Trạch vứt chìa khóa xe lên bàn trà, sau đó nằm xuống sofa mềm mại. Bốn phía lặng im không một tiếng động, cậu nhắm mắt lại, cảm thấy tâm tình thả lỏng.

Không nghĩ đến chỉ nhắm mắt hưởng thụ một chút yên bình mà lại ngủ quên luôn trên sofa, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi cậu mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Giang Dĩ Trạch còn đang mơ mơ màng màng trở mình, lăn một phát, vậy mà rơi luôn từ trên sofa xuống đất.

Lồm cồm bò dậy, cậu bắt đầu cáu kỉnh. Điện thoại vẫn chưa ngắt, không buồn nhìn tên người gọi đến, cậu nhấc máy gắt gỏng: “Alo, có chuyện gì???”

Hoắc Dương đầu bên kia hiển nhiên nhận ra Giang Dĩ Trạch không vui.

Anh ta tức giận: “Tôi tìm cậu đương nhiên là bàn chuyện rút lui khỏi đoàn phim chứ còn chuyện gì nữa.”

Giang Dĩ Trạch lúc này đã tỉnh táo lại, biết người gọi đến là ai, cậu liền ngồi xuống sofa dịu giọng: “Thế nào rồi, Hoắc Dương, chuyện bên đoàn phim giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

“Hợp đồng có thể hủy, nhưng trong đó có điều khoản bồi thường, nếu cậu đơn phương hủy bỏ hợp đồng phải đền một nghìn vạn tệ, tôi hiện tại vẫn đang đàm phán, nếu cậu chấp nhận thì chuyển tiền vào tài khoản tôi, sự việc lập tức được xử lý xong.” Hoắc Dương trả lời.

Một ngàn vạn = mười triệu = khoảng 35tỷ890triệu Việt Nam đồng

Giang Dĩ Trạch bị dọa sợ: “Cái gì? Đền một nghìn vạn???”

Hoắc Dương nói: “Ừm, chỉ một nghìn vạn mà thôi.”

Chỉ một nghìn vạn? Mà thôi?

Giang Dĩ Trạch nghe xong lời của Hoắc Dương liền trầm mặc nửa ngày. Anh ta cảm thấy một ngàn vạn không nhiều, nhưng trong lòng Giang Dĩ Trạch, một ngàn vạn không phải chuyện nhỏ.

Tuy rằng không phải tiền của mình, nhưng vô duyên vô cớ phải bồi thường cho đoàn phim, cậu cũng tiếc lắm chứ!

Rối rắm nửa ngày, Giang Dĩ Trạch đột nhiên mở miệng nói: “Hoắc Dương, tôi cảm thấy kỳ thật diễn xuất của tôi cũng không đến nỗi nào, hay là cứ đóng xong bộ này rồi tính đi.”

Hoắc Dương: “...”

- --

Lời editor: Hôm nay ngày 8/6 lên luôn 5 chương cho “phát lộc”, đã căn giờ đẹp rồi mà do mạng lag quá chờ cả tiếng mới load được nên up muộn màng thế này đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.