Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 13: Chương 13: Châm ngòi ly gián




Editor: demcodon

Có lẽ là không muốn làm quá rõ ràng, đội “Chim chóc trên cây thành đôi” của Lý Trị Xương lựa chọn án binh bất động mấy ngày sau đó. Từ mấy người khác trong đội của gã ra tay, bằng cách tặng đặc sản và tư vấn kinh nghiệm giao dịch chứng khoán, hòa mình với với mấy đội xếp hạng trước.

Chờ đến khi đội xếp hạng đầu tiên thuận lợi chạm mốc 7 triệu và cầm lấy một món tiền thưởng thì Lý Trị Xương rốt cục không kiềm chế nổi.

Gã tìm một lý do là: “Cuộc thi kéo dài hơn 20 ngày, bây giờ đã qua 10 ngày. Mọi người từ trời nam biển bắc đến đây, có thể gặp nhau đó là duyên phận.”

Cho nên, không bằng tập hợp ăn bữa cơm đi.

Có liên hoan thì có ca hát, uống rượu gì đó giữ lại hạng mục. Mọi người đều là sinh viên nghiêm túc sẽ không làm chuyện gì khác người. Nhưng dựa vào bầu không khí hơi say có mấy lời càng dễ nói ra hơn.

Trong karaoke, Trương Tiếu Hầu đã cầm ly bia sẽ không muốn buông xuống. Chung quanh y là hai thành viên khác đang rất cổ vũ, vẫn luôn khen hắn, thổi phồng Trương Tiếu Hầu đến lâng lâng. Dưới cảm giác say quan hệ tự nhiên càng gần hơn một tầng.

Chung Dịch và Trì Quân ngồi ở một bên, so sánh hai bên thì người bên cạnh hai người bọn họ có vẻ hơi quạnh quẽ.

Hai người cầm ly đồ uống có cồn, Chung Dịch nhìn một mảnh ồn áo náo động trước mắt, yên lặng hưởng thụ giờ phút yên tĩnh trong ồn ào này.

Cậu hỏi Trì Quân: “Cậu thấy thế nào?”

Trì Quân ngồi ở bên cạnh cậu. Dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, hơi nheo đôi mắt lại, khóe môi mang theo độ cong nói: “Gia đình Tiếu Hầu dù sao cũng là...” Làm quan.

Hắn dừng lại bỏ qua mấy lời mơ hồ nói: “Mặc dù có mấy công ty dưới tên mẹ cậu ấy. Nhưng về thói quen sinh hoạt đơn giản hơn tớ một chút.”

Ừhm, hai chữ “đơn giản” là Trì Quân châm chước qua. Ví dụ rõ ràng nhất ở chỗ, tất cả quần áo và trang sức trên người Trì Quân chỉ cần có người biết hàng đến xem đều sẽ thán phục: Đây là cửa hàng xa xỉ di động mặc trên người.

Hắn sẽ không đặc biệt đi khoe khoang, nhưng thói quen sinh hoạt ở nơi đó.

Chung Dịch cảm thấy có thể Trì Quân căn bản không cho rằng áo thun 100 đồng và 2000 đồng có gì khác nhau một. Nhưng muốn hắn chọn một trong hai món đó thì hắn sẽ tuyển tự nhiên chọn cái sau.

Bởi vì tên cửa hàng quen mắt.

Nhưng Trương Tiếu Hầu thì khác. Ba mẹ y là một cuộc hôn nhân giữa chính trị và doanh nghiệp. Mặc dù điều kiện gia đình rất nổi bật, nhưng chính vì tính chất đặc biệt trong sự nghiệp của ba, Trương Tiếu Hầu đã được nuôi dưỡng thói quen là: Dưới tình huống không bạc đãi bản thân, cố gắng chọn rẻ tiền, mặc thương hiệu phổ biến nhất.

Trì Quân chậm rãi nói: “Nếu như muốn bồi dưỡng ra một “gián điệp“.” Hắn đọc hai từ cuối một cách tinh nghịch: “Đầu tiên, chắc chắn sẽ không chọn tớ. Thứ hai, bọn họ đã tiếp xúc với cậu và Tiếu Hầu. Tiếu Hầu... “dễ ở chung” hơn nhiều.”

Chung Dịch cười nói: “Ý cậu nói là tớ không dễ ở chung sao?”

Trì Quân nhìn gò má cậu.

Trong ánh đèn lờ mời của karaoke, dường như hắn uống hơi nhiều rồi. Lúc này đến Chung Dịch, ánh mắt mang theo mơ hồ nhẹ nhàng nói: “Cậu... cậu là người rất kiên định.”

Chung Dịch bày ra tư thế rửa tai lắng nghe.

Trì Quân suy nghĩ một lát nói: “Cậu giống như tớ đều sẽ tiến tới mục tiêu mình đặt ra và đẩy mạnh từng chút. Như vậy rất tốt.”

Chung Dịch nói: “Mục tiêu của tớ là gì?”

Trì Quân đáp: “Tớ không biết, cũng không có hứng thú biết. Chỉ cần cậu không phạm tội và kéo tớ xuống nước. Vậy thì tình bạn chúng ta...” Hắn cắn âm tiết căng thẳng: “Có thể duy trì rất lâu.”

Chung Dịch nhìn hắn chớp mắt. Cậu bỗng nhiên muốn biết đời trước Trì Quân xem mối quan hệ của mình và hắn như thế nào.

- -- ---

Hôm nay, một đám sinh viên bao ở trong karaoke suốt đêm.

Sau đó, Trương Tiếu Hầu ca hát đến mức viêm họng. Y tỏ rõ mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh hai đồng đội.

Kế tiếp một đêm không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đến ngày hôm sau, theo thường lệ thì Chung Dịch đến “sàn giao dịch chứng khoán” thao tác. Trì Quân vội vã làm việc trong ký túc xá. Trương Tiếu Hầu thực hiện các nhiệm vụ giao tiếp bên ngoài. Đến lúc hơn 10 giờ thì Trương Tiếu Hầu bất ngờ gửi một loạt dấu chấm than trong nhóm ba người.

[Say đắm ánh trăng: Bọn họ cho tớ ra giá.]

[Say đắm ánh trăng: 130.000, chỉ cần tớ sau này đi theo con đường của Lý Trị Xương.]

[Say đắm ánh trăng: Sai, là tớ để đội chúng ta đi theo con đường của Lý Trị Xương.]

Trì Quân: “...”

Hắn đeo tai nghe, hết sức tập trung xem máy tính. Phía trên mở phiên bản Wechat TIM đang bàn chi tiết công việc với đồng nghiệp.

Nói tóm lại, không thấy tin nhắn của Trương Tiếu Hầu.

Ngược lại Chung Dịch trả lời lại rất nhanh, đó là một câu dài: [Tớ có thể đoán được. Thao tác của đội hạng nhất ngày hôm nay rất khó mà tin nổi, đại khái sẽ bị kéo xuống sớm.]

Trước mắt, ba đội xếp hạng đầu tất cả đều là đội ba người. Trong một đội như vậy chỉ cần xuất hiện một “kẻ phản bội” cũng rất dễ dàng đưa cả đội vào vòng xoáy của lợi nhuận âm.

[Say đắm ánh trăng: Thật ra tớ không ngờ Lý Trị Xương lại hào phóng như vậy...]

Vấn đề duy nhất ở chỗ Lý Trị Xương nhìn lầm, Trương Tiếu Hầu không thiếu tiền.

Chung Dịch trả lời: [Cứ như vậy, tài chính trong nhóm bọn họ sẽ giảm mạnh.]

Chỉ có điều số tiền giảm không nhiều sau khi chia cho mỗi người.

[Say đắm ánh trăng: Vậy còn chúng ta?]

Chung Dịch suy nghĩ một chút: [Chúng ta hoàn toàn không cần thiết chơi đùa với bọn họ.]

Đây là sự thật.

Trong đội bọn họ, Trì Quân không để mấy trăm ngàn ở trong mắt. Trương Tiếu Hầu làm bạn thân của Trì Quân. Mặc dù tình huống gia đình đặc biệt, nhưng từ nhỏ đến lớn chịu đựng qua cám dỗ xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Về phần Vu Chung dịch. Cậu thừa nhận, nếu như đứng ở chỗ này chính là bản thân đời trước, đồng đội lại là người khác. Vậy thì cậu có lẽ xác thực sẽ suy xét lời đề nghị của Lý Trị Xương.

Nhưng trên đời không có chữ “nếu“. Vì mấy chục ngàn đồng lợi nhuận nhỏ mà vứt bỏ tình bạn của Trì Quân. Đối với Chung Dịch mà nói đây mới là mất nhiều hơn được.

Chung Dịch: [Nhưng có thể ổn định trước. Chờ bọn họ cũng kéo hạng hai xuống nước thì chúng ta lại lên.]

Một cổ phiếu, mỗi ngày có thể tăng lên giảm xuống 10%. Chuyện này có nghĩa là sau khi tài chính đạt đến 7 triệu, một ngày lỗ có thể nhiều đến 700.000.

Mà có thể đi đến nước này ai cũng không phải người ngu. Mặc dù trong đội đầu tiên có một người làm phản, nhưng hai người còn lại tốt xấu gì cũng có năng lực phán đoán của bản thân.

Cho nên tài chính đội đầu tiên không giảm nhanh. Cho đến ngày thứ 15 đã không còn nằm trong top 5.

Đồng thời, đội ban đầu ở vị trí thứ hai cũng dần rơi xuống đến vị trí thứ năm.

Đội 293 cứ như vậy lên đỉnh.

Lúc ăn cơm tối, Trương Tiếu Hầu và các đồng đội chia sẻ tin đồn: “Bọn họ đã tăng giá cho tớ, 150.000.” Y cười ha ha: “Ah, cũng không biết Lý Trị Xương rốt cuộc có thể thực hiện hay không.”

Chung Dịch nói: “Người làm phản cũng không có ngu như vậy.”

Trương Tiếu Hầu: “Điều này cũng đúng. Lý Trị Xương nhất định sẽ cho bọn họ một phần bảo đảm.”

“Tớ đoán là viết giấy nợ.” Trì Quân nói: “Nhưng nguy hiểm phân tán, mọi người trong liên minh với Lý Trị Xương đồng thời viết. Trên người mỗi người 1000 đồng.”

Chung Dịch nói tiếp: “Cứ như vậy, liên minh càng thêm vững chắc.” Chỉ có dùng “lợi ích” để ngáng chân thì mấy chục người này mới có thể thực sự trở thành một nhóm chặt chẽ không thể tách rời: “Lý Trị Xương muốn gánh vác nguy hiểm rơi chậm lại, người làm phản cũng có bảo đảm.” Đứng ở chỗ này hơn phân nửa là sinh viên khoa Kinh tế - Tài chính, không đến mức ngay cả một giấy nợ có hiệu lực về mặt pháp luật cũng không thể viết ra được.

Nhưng điều kiện tiên quyết để Lý Trị Xương làm được tất cả là đội bảy người có thể thuận lợi đoạt giải quán quân. Nếu không, tài chính trong nhóm giảm mạnh một nửa không nói, gã còn đã hứa đưa ra ngoài 200.000.

Thật tuyệt khi thao túng một số tiền khổng lồ nhau vậy và gần một trăm sinh viên trong tiếng vỗ tay. Nhưng trong trường hợp, gã sụp đổ thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.