Editor: demcodon
Dưới sự cổ vũ của giáo viên hướng dẫn, trong khoa có hơn một nửa người đều tham gia Mô phỏng nhà đầu tư. Chỉ là trong lịch thi đấu 21 ngày có người trực tiếp từ bỏ, chưa từng thao tác. Vì vậy tổng số tài chính từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi.
Cũng có người tràn đầy phấn khởi tham gia, nhưng đáng tiếc nửa đường đã thất bại.
Sau khi kết thúc vòng sơ tuyển, Mô phỏng đã từng công bố một cột phân tích dữ liệu. Trong đó đề cập tới lợi nhuận trung bình của các thí sinh trong cuộc thi lần này đạt đến 28%.
Điều thú vị chính là những thí sinh có tỷ lệ hoàn vốn 0% và từ đầu tới cuối chưa từng thao tác được xếp hạng cao hơn nhiều người đã nghiên cứu rất tỉ mỉ. Nhưng đáng tiếc thí sinh thất bại thảm hại cao hơn.
Có người chửi rủa ở trên wed Q & A: [Đây là sự hài hước hoàn toàn đen mà.]
Thời gian kéo về hiện tại. Dưới sự quan tâm lớn như vậy, không chỉ Viên Văn Tinh mà cả những bạn học khác trong lớp bọn họ. Thậm chí những bạn học khác trong khoa bọn họ, hầu hết họ đều biết tin tức đội 293 đoạt giải quán quân. Cũng có người tích góp một luồng sức muốn đội ba người và 818 của họ. Ví dụ như chính thức tuyên bố trong “ác ý gian lận” rốt cuộc là chuyện gì.
Chung Dịch suy nghĩ một hồi nói: “Được đó!” Hoạt động ký túc xá tình cờ làm một lần cũng không ảnh hưởng gì: “Chờ Diêu Hoa Huy trở về đi, các cậu có muốn ăn cái gì không?”
Viên Văn Tinh thuộc như lòng bàn tay: “Tớ tích lũy một đống quán ăn ngon đây. Có quán sushi tự chọn cũng không tệ, lát nữa tớ sẽ chia cho cậu. Tuấn Kiệt, còn cậu, ăn sushi được không?”
Thượng Tuấn Kiệt nói: “A, có thể, không sao cả, xem Chung Dịch đi.”
Chung Dịch nói: “Được, vậy chờ Diêu Hoa Huy đến hỏi lại cậu ấy.”
Gửi tin nhắn tổng cộng hai ngày, cuối cùng bạn chung phòng Diêu Hoa Huy đến chiều ngày thứ hai mới đến.
Viên Văn Tinh cực kỳ giận hờn nói: “Nè, chỉ chờ mình cậu thôi. Cậu xem kết quả cuộc thi Mô phỏng chưa? Khoa chúng ta cũng mới đẩy tin tức ra, Chung Dịch đoạt giải rồi! 100.000 đó! Ồ, đúng rồi, có phải còn có tiền thưởng trong lúc thi đấu hay không?”
Diêu Hoa Huy gật đầu: “Có xem.” Nhưng y không nghĩ quá nhiều. Tuy nói hai người ở chung một phòng ký túc xá. Nhưng bình thường cùng làm việc nhóm với những bạn khác trong ký túc xá, so sánh lại còn thân hơn Diêu Hoa Huy.
Viên Văn Tinh: “Tớ giúp chúng ta tranh thủ phúc lợi đó. Chung Dịch đồng ý mời chúng ta ăn cơm. Tớ có quán ăn vẫn luôn muốn đi ăn.”
Diêu Hoa Huy rất nhanh hiểu rõ tại sao Viên Văn Tinh “vẫn muốn đi“. Quán ăn được nhiều người đánh giá cao, duy nhất có một đánh giá kém là lúc người kia đi thì không có hẹn trước. Đúng lúc gặp quán đầy bàn, vì vậy không ăn được. Cho nên dưới cơn tức giận đánh giá kém.
Nhưng mà... Diêu Hoa Huy nhíu mày. Chung Dịch không ở ký túc xá, Thượng Tuấn Kiệt đang ở trên giường chơi game, dưới giường chỉ có y và Viên Văn Tinh.
Diêu Hoa Huy hỏi: “Quán này Tuấn Kiệt cảm thấy thế nào?”
“Tớ đã hỏi qua Tuấn Kiệt.” Viên Văn Tinh nói: “Cậu ấy nói có thể. Còn cậu? Không muốn ăn sushi cứ nói, tớ cũng biết mấy quán khác...”
“Quán này cũng quá mắc.” Diêu Hoa Huy nói: “Mỗi người cũng 2000, vậy bốn người chúng ta ăn xong không phải 8000 sao?”
Viên Văn Tinh nói: “Sợ cái gì, cậu ấy cầm 100.000 đấy.”
Diêu Hoa Huy kiên trì nói: “Như vậy không thích hợp. Chúng ta vẫn là chọn quán khác đi.”
Y vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc. Chờ nói xong câu này, Diêu Hoa Huy đeo cặp sách lên: “Chờ Chung Dịch trở về chúng ta thương lượng lại một chút. Tớ đến thư viện trước.”
Viên Văn Tinh nhìn y mở cửa rồi đóng cửa, bĩu môi: “Giả vờ đứng đắn.”
- -- ---
Sau khi rời khỏi ký túc xá, Diêu Hoa Huy suy nghĩ một hồi dứt khoát đi tìm kiếm các đánh giá về quán ăn. Sau đó đăng một trang quán lẩu trong nhóm bạn ký túc xá, đánh chữ: [Tớ cảm thấy quán này cũng không tệ.]
Y cảm thấy thái độ của mình đã rất rõ ràng. Chung Dịch và bọn họ vốn dĩ là không có “tình bạn chung phòng” gì. Có thể mời khách là tình cảm, mà một lần tiêu hết 8000 không khỏi quá phận.
Ngày hôm qua Diêu Hoa Huy không ở ký túc xá, không biết tình hình cụ thể. Y rất hoài nghi Viên Văn Tinh rốt cuộc nói gì với Chung Dịch.
Vừa vặn Thượng Tuấn Kiệt đánh xong một vàn đối chiến. Gã nhìn trang Diêu Hoa Huy gửi đến rồi trả lời: [Thoạt nhìn không tệ. Vừa lúc sushi hơi khô.]
Diêu Hoa Huy nhìn câu nói xác định hơn phân nửa ký túc xá có lẽ không biết quán ăn kia là của nhà Viên Văn Tinh.
Hai người đạt thành nhận thức chung ăn lẩu, Viên Văn Tinh hiện ra thế lực mỏng. Hắn thì thầm vài câu thỏa hiệp: [Được thôi, ăn lẩu.]
Cứ như vậy, bốn người có bữa liên hoa ký túc xá lần đầu tiên.
Trên bàn ăn, nồi lẩu bốc hơi nóng ùng ục, sa tế nổi mặt nồi, một mảnh đỏ rực, mang theo tươi sáng và hương vị kích thích.
Thượng Tuấn Kiệt phụ trách bầu không khí sinh động. Diêu Hoa Huy và Chung Dịch thảo luận về một số chứng chỉ có thể lấy trong học kỳ này. Viên Văn Tinh thì lại phụ trách ăn hồi vốn.
Chờ rời khỏi bàn ăn, Viên Văn Tinh chưa đã thèm. Nhưng nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Diêu Hoa Huy và Thượng Tuấn Kiệt hắn tự giác không nói thêm cái gì.
Chung Dịch hơi phân tâm nghĩ: Mùi vị thật sự không tệ, lần sau có thể hẹn Trì Quân đến ăn.
* * *
Thời gian cực nhanh. Một tháng sau, ngày đông lạnh lẽo dần dần rút đi. Học viện bắt đầu bình chọn học bổng học kỳ đầu tiên.
Làm một thành viên của Hội sinh viên, Viên Văn Tinh phải nhập kết quả kiểm tra toàn diện vào máy tính.
Máy tính trong văn phòng đã rất cũ kỹ. Viên Văn Tinh bị kẹt, một nửa văn kiện ghi lại trực tiếp bị hỏng. Viên Văn Tinh hít sâu xây dựng tâm lý tốt, chuẩn bị chịu dạy dỗ giữ suốt chặng đường.
Nhưng lần này, khi y mới tạo Excel thì trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một hồ sơ khác trên mặt bàn.
Danh sách ứng viên của học bổng truyền cảm hứng quốc gia.
Chung Dịch.
Vay tiền sinh viên...
Trong văn phòng, ánh sáng huỳnh quang trên màn hình máy tính chiếu trên mặt Viên Văn Tinh.
* * *
Phải mất bảy tháng, ngày đó Chung Dịch viết luận văn rốt cục xuất hiện trên một tạp chí. Với tốc độ này, đối với một sinh viên đại học năm nhất hoàn toàn là một đường đèn xanh.
Cũng khó trách. Công thức mà cậu viết trong luận văn là một vật liệu không thể thiếu trong thị trường xây dựng cao cấp trong hai năm qua. Nói là “thủy tinh”, trên thực tế có công hiệu cách nhiệt, hiệu quả vô cùng tốt. Đồng thời, nó có thể là một vật đa dụng, nó cũng có thể đóng một vai trò trong nghề làm vườn.
Mặc dù toàn bộ quá trình phát triển được đảo được từ công thức, phần khó nhất không còn tồn tại nữa. Nhưng tất cả thí nghiệm, tất cả dữ liệu đều là Chung Dịch tự mình bắt đầu thao tác và ghi chép. Trong khi đó cũng có thất bại, một thao tác không đúng sẽ gây ra những sai lệch lớn trong hiệu suất của sản phẩm hoàn chỉnh. Tất cả những trải nghiệm thất bại này đã được Chung Dịch biến thành chìa khóa thành công.
Do đó, khi nhìn thấy luận văn được in ấn ra, đồng thời xuất hiện ở trên mạng, trong lòng cậu hơi xúc động. Nhưng Chung Dịch rất nhanh kìm nén cảm xúc này xuống.
Dù sao cũng là một số “tiền tài bất nghĩa“. Cậu cần số tiền này không có nghĩa là cậu còn phải trơ mặt đi hưởng thụ danh tiếng thuộc người sở hữu công thức.
Rất nhanh, có công ty liên hệ với Chung Dịch mua công thức. Chung Dịch nói chuyện một hồi lâu cuối cùng đã định giá 300.000. Đây là một mức giá rất thấp, đồng thời cậu cũng đưa ra yêu cầu. Về phía công ty được quyền sử dụng độc quyền trong ba năm. Sau ba năm, công thức này sẽ được công khai.
Cho đến nay, tài khoản của Chung Dịch đã đạt 600.000. Và số tiền này vẫn đang tăng trên thị trường chứng khoán.
Sự gia tăng tiền vốn mang lại chính là thu nhập tăng gấp đôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi kết thúc học kỳ này, tài sản trên danh nghĩa của Chung Dịch sẽ đạt đến bảy chữ số.
Đây đã là một kết quả rất bảo thủ. Vàng ròng bạc trắng đến cùng không phải là tiền ảo, không thể quá tùy tính thao tác.
Đối với số tiền này tiếp theo nên làm sao để tiếp tục tăng giá trị Chung Dịch cũng đã có suy nghĩ đại khái. Chỉ là trước đó cậu bị giáo viên hướng dẫn gọi vào văn phòng nói chuyện.
“Thầy nói...” Biểu cảm của Chung Dịch quái lạ: “Có người báo cáo với bộ phận ban ngành liên quan, nói tác phong sinh hoạt của em xa xỉ, lừa gạt quỹ vay tiền sinh viên?”