Editor: demcodon
Chương trình tạp kỹ được Chung Dịch liệt kê cốt lõi của 'kế hoạch 5 năm' là chương trình tìm kiếm tài gồm 100 người. Các thí sinh là thực tập sinh đến từ các công ty giải trí khác nhau.
Bên Hồng Kông, văn hóa giải trí phát triển, tạo ra chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh. Phía sau một nhóm debut là mồ hôi và công sức của vô số thực tập sinh.
Dù vậy cũng có rất nhiều người sau nhiều năm luyện tập vẫn không thể debut. Vì vậy bọn họ không thể làm gì khác hơn là chuyển sang làm giáo viên vũ đạo và công việc hậu trường.
Mà chương trình tạp kỹ này chính là để tạo cơ hội cho những thực tập sinh không nằm trong kế hoạch debut, để cho bọn họ có thể bước lên sân khấu và tỏa sáng rực rỡ sớm.
Sau khi trải qua từng vòng bình chọn và loại bỏ, 11 thí sinh ở lại đến cuối cùng sẽ được tổ chức thành nhóm debut.
Ban đầu, khi Chung Dịch đề cập đến chương trình này, Trì Quân đã chỉ ra: “Sau khi Supergirls và Fastboy ban đầu, chúng ta đã rất nhiều năm không có chương trình tuyển chọn tương tự.”
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn có thể nhớ lại toàn dân điên cuồng lúc trước. Nhưng dù sao cũng là chuyện rất nhiều năm trước.
Trì Quân đính chính lại câu nói của mình: “Không, chương trình tuyển chọn vẫn luôn tồn tại, nhưng nhiệt độ không nóng không lạnh. Đến mùa thứ ba đã rất ít người đến xem, chớ nói chi là khôi phục lại thành công năm đó. Hai năm qua cũng có những chương trình khác, nhưng ratings...” Hắn suy nghĩ chọn một cách nói uyển chuyển: “...Rất bình thường.”
Cơ bản chỉ là 'trong giới' tự giải trí.
Chung Dịch trả lời: “Đầu tiên, 'ca sĩ' và 'sân khấu vũ đạo' là hai khái niệm. Đối tượng khán giả mà hai nhóm đối mặt trùng lặp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn giống nhau. Thứ hai, thị trường vẫn luôn có, chỉ là bên chúng ta bên vẫn luôn không có 'sản phẩm' phù hợp, làm cho rất nhiều 'người tiêu dùng' chỉ tập trung ánh mắt vào nước H. Việc chúng ta phải làm là tug ra một 'sản phẩm' bản địa hóa.” Cũng chính là tạo thành nhóm nhạc thần tượng bao gồm cả nam và nữ ở trong nước.
Đồng thời, đây cũng là lót đường cho đế chế giải trí tiếp theo. Sau khi nhóm debut và ký hợp đồng với Trì Quân, bọn họ có thể thành lập một nhóm hoạt động khác. Ngoài ra, các tài nguyên rạp phim ban đầu của Thịnh Nguyên cũng có thể được sử dụng như con át chủ bài để trao đổi lợi ích.
Đưa Trì Quân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình sẽ là một quyết định mà Trì Bắc Dương sẽ hối hận cả đời trong tương lai.
Trì Quân cười hỏi: “Anh còn nghiên cứu qua thị trường à?”
Chung Dịch thản nhiên nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Câu này còn tùy Trì Quân hiểu như thế nào.
Trì Quân gạt câu hỏi trước đó sang một bên và hỏi: “Dù vậy, tại sao là chương trình này?” Bên nước H, sau khi Thịnh Nguyên bày tỏ ý định mua bản quyền và mời ekip sản xuất, các công ty lớn đều biểu hiện ra sẵn sàng trao đổi mạnh mẽ trước lợi ích phong phú, liệt kê ra nhiều chương trình. Trong đó có nhiều chương trình có ratings cao trong khu vực địa phương. Nhưng Chung Dịch đã nhìn thấy sơ bộ và cũng rất kiên định đưa ra sự lựa chọn hiện tại.
Trì Quân thậm chí có loại cảm giác... ban đầu Chung Dịch đã hướng về phía mấy chương trình kia.
Chung Dịch: “Về mặt tuyển chọn tài năng, không thể phủ nhận thực lực của nhiều nhóm ở nước ta.” Cậu dừng lại và nói đầy ẩn ý: “Cũng không quá qua ải. Dưới tình huống này, chỉ có thể làm cho khán giả có cảm giác tham gia 'quyết định xem nhóm nào sẽ debut' và có cảm giác thỏa mãn khi xem các thí sinh tiến bộ trong suốt chặng đường, sẽ được khóa chặt hơn.”
Trì Quân nhíu mày: “Ồ, rất chuyên nghiệp.”
Chung Dịch mỉm cười: “Trong lĩnh vực này có rất nhiều giấy tờ, anh đã mời người đến phiên dịch một chút, cũng tự mình chỉnh sửa lại. Lát nữa anh gửi cho em xem.”
Thấy Trì Quân gật đầu, cậu lại nói tiếp: “Hai năm gần đây, nhà nước đã bắt đầu mở rộng chính sách hai con. Các chương trình tạp kỹ liên quan đến người thân sẽ nhận được một số hỗ trợ về chính sách... Cũng không nhất định...” Dù sao qua mấy năm nữa, khi các chương trình tạp kỹ này trở nên phổ biến thì lệnh cấm sẽ được ban hành: “Trong mấy chương trình do nước H cung cấp nên lựa chọn loại tiết kiệm chi phí nhất là tốt rồi. Loại trò chơi chủ yếu là lựa chọn MC. Nhưng anh không phải hiểu biết rõ về ngành giải trí trong nước, cụ thể chọn ai có thể phải do em chọn.”
Trì Quân nhẹ nhàng tặt lưỡi một tiếng, thẳng thắn nói: “Em cho rằng anh sẽ nói, anh đã liệt kê xong một danh sách rồi, sau này cứ liên lạc.”
Đôi mắt Chung Dịch tối sầm lại, nhìn Trì Quân và hỏi: “Em hy vọng như vậy phải không?”
-Em lại đang thăm dò điều gì sao?
Trì Quân mỉm cười nói: “Không cần. Anh làm đủ rồi.”
Không biết có phải do tác dụng tâm lý của Chung Dịch hay không. Cậu luôn cảm thấy lời nói của Trì Quân hơi sâu xa.
Cũng may rất nhanh Trì tổng nhỏ lại nói: “Em sẽ so sánh tình hình bên chủ sở hữu bản quyền. Sau đó cũng muốn nghe qua lời đề nghị của bên họ. Chỉ là...” Hắn hơi nghi ngờ: “Khán giả nào sẽ lựa chọn xem chương trình này trên di động hay trên máy tính mà không phải trên tivi?”
Chung Dịch: “Loại người bên cạnh không có tivi, sinh viên ở trường, người mới vừa chuyển ra ở riêng. Có tiền và có thời gian sẽ là chủ lực cho ratings mấy chương trình này.”
Trì Quân: “Còn các chương trình dành cho người thân thì sao?”
Chung Dịch: “Các fan của các diễn viên được mời đến.” Cậu suy nghĩ một lúc nói: “Bên cạnh đó, các chương trình chiếu mạng cũng sẽ không mãi mãi dừng ở trên internet.”
Ở đây, Trì Quân ngược lại rất nhanh đồng ý: “Đúng. Mấy năm qua, tivi có ngày càng nhiều chức năng.” Hắn đột nhiên nhanh trí: “Chúng ta có thể sẵn sàng hợp tác với các nhà khai thác băng thông rộng.”
Chung Dịch khẽ cười, rất nhiều lúc cậu chỉ cần nêu ra một ý tưởng thì Trì Quân sẽ tự nhiên đuổi theo suy nghĩ của cậu, hoàn thiện hóa mọi thứ. Hắn nhất định là người thành công.
* * *
Từ cuối tháng năm ngoái trở về Thượng Hải đến nay, ngoại trừ đi công tác Trì Quân xuất hiện thêm một thói quen khác.
Cách hai tuần một lần hắn phải về nhà cũ ngồi một chút. Ngắn thì cả buổi trưa, dài thì một ngày rưỡi. Khi nhắc đến chuyện này với Chung Dịch, nguyên văn là: “Em đã rất nhiều năm không ở bên cạnh ông nội. Trước đó đi học ở Bắc Kinh không có thời gian. Bây giờ trở về, chung quy phải nói chuyện tỏ lòng hiếu thảo.”
Về phần giảm giờ làm việc và các ngày trong tuần thường xuyên ở văn phòng tăng ca đến đêm khuya, Trì Quân không có nói ra. Nhưng Chung Dịch đều biết.
Cũng may hai người đều có sự hiểu biết nhất định về công việc của nhau. Thỉnh thoảng Trì Quân thật sự không rảnh, Chung Dịch cũng có thể giúp hắn kiểm tra các văn kiện. Dưới cái nhìn của đám người Phương Nguyên, đây cũng là một bằng chứng khác cho thấy Trì Quân 'tin tưởng quá mức' đối với Chung Dịch. Y đặc biệt hỏi ba mình: “Trì tổng nhỏ làm như thế có phải 'tỏ lòng trung thành' với giám đốc Chung hay không?”
Điều này rất không chính xác.
Phương Nguyên: “Chính là... chứng minh cậu ta cho giám đốc Chung quyền lực rất lớn. Nhưng thực tế, bất kể ai đến đào giám đốc Chung đi, nói dễ nghe một chút là không có khả năng làm được như Trì tổng nhỏ.”
Việc nào ra việc đó, Phương Nguyên không cảm thấy đây là việc tốt.
Quyền lực luôn nuôi dưỡng tham vọng.
Khả năng Chung Dịch bị đào đi giảm xuống, nhưng có khả năng cậu làm một mình. Dưới cái nhìn của Phương Nguyên là luôn tăng lên.
Y phân tích với ba: “Bên giám đốc Chung, cậu ấy cũng có một công ty riêng. Chẳng qua là cung cấp vật liệu xây dựng... Đây không phải là một bước tiến quá lớn sao?”
Ba Phương đã nhìn thấy quá nhiều văn phòng đấu tranh, nghe vậy cũng cảm thấy khá ngạc nhiên. Sau khi nghe con trai nói thêm, ông thở dài nói: “Điều này còn tùy thuộc vào việc bọn họ rốt cuộc là Bá Nha và Tử Kỳ, hay là một cặp 'bạn bè' trên con đường gây dựng sự nghiệp ầm ĩ tách ra.”
Phương Nguyên: “Nhưng Trì tổng nhỏ dựa lưng tư bản...” Chung Dịch ầm ĩ tách ra với hắn thật sự không sợ bị cả ngành sản xuất phong tỏa sao?
Ba Phương không đồng ý: “Không phải trước đó con đã nói 'xu hướng tương lai là ngành công nghiệp ảo' sao? Lúc đó còn thề thốt nhiều như thế?”
Đến lúc đó, Thịnh Nguyên sẽ có khả năng phong tỏa Chung Dịch sao?
Phương Nguyên gãi đầu: “Mặc kệ nói thế nào, Trì tổng nhỏ là một tay nâng giám đốc Chung thành tư bản mới. Tiếp theo, còn tùy thuộc vào việc giám đốc Chung là tri ân báo đáp hay là cắn ngược một cái.”
Trong mắt công chúng, tất nhiên là loại thứ hai có khả năng cao hơn.
* * *
Ngay cả ông Trì bình thường mặc kệ mọi chuyện, bị hai đứa con trai con gái của mình tranh đấu ầm ĩ đến đau đầu. Đến lúc này cũng đặc biệt hỏi Trì Quân một lần.
Giữa hai ông cháu là khay trà. Nước mà màu hổ phách trào ra từ chiếc bình sành màu tím trên tay Trì Quân và chảy xuống một tách trà cùng màu và nguyên liệu.
Trì Dung không nói rõ, chỉ là nói tiếp theo chuyện Trì Quân chính thức tiến vào Thịnh Nguyên, kể về phong cảnh mình gây dựng sự nghiệp lúc trước.
Người đời chỉ biết đến thành công hiện tại của Thịnh Nguyên, nhưng lại không biết năm đó có bao nhiêu người bắt kịp những thay đổi trong chính sánh nhà nước và ra khơi kinh doanh. Lại có bao nhiêu người vì thiếu sáng suốt mà ngã chết dưới đáy vực.
Trì Dung mang theo chút xúc động nói: “Trước đây có đứa trẻ đến phỏng vấn.” Khi lớn tuổi, nhìn 'tuổi 30', 'tuổi 40', phóng viên được gọi là người thành công ở trong công việc vẫn cảm thấy đối phương là 'đứa trẻ'.
“Hỏi ông rốt cuộc có bí quyết gì mới làm cho Thịnh Nguyên phát triển thành bây giờ. Ông nói...” Trì Dung nhìn cháu trai đang tập trung rót trà, hơi sâu xa khó đoán nói: “Làm gì có bí quyết gì, tất cả đều là may mắn.”
“May mắn, tài chính bị đứt cũng có thể đúng lúc bù vào.”
“May mắn, không cung cấp được hàng, bên kia sẵn sàng chờ thêm hai ngày nữa.”
“Vẫn là may mắn, đoạn đường này gặp được 'bạn bè' sốt ruột, không chịu nổi cháu sống tốt. Năm đó có một tầng lầu che lại nhà của bà nội cháu cũng có người báo cáo với chính phủ... Cũng may những người này dù sao không nhiều. Nếu nhiều một chút cũng không có thành tích như ngày hôm nay.”
Ông nói những điều này xong, sau đó hỏi Trì Quân: “Tiểu Quân, cháu cảm thấy cháu có may mắn này không?”
Tay Trì Quân rất vững vàng, đặt bình trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng ông nội. Hắn mỉm cười và nói: “Cháu có thể họ Trì, có thể là con trai của ba mẹ con, là cháu trai của ông, không phải đã có thể nói rõ vấn đề này sao?”
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, nếu như trao đổi hoàn cảnh của hắn và Chung Dịch. Trì Quân không cảm thấy mình có thể đạt được như Chung Dịch ngày hôm nay. Tất nhiên, đổi thành Chung Dịch trả lời, chỉ sợ cũng là một câu trả lời khác.
Trì Dung lắc đầu: “Cháu...” Cháu trai có thể nhìn rõ như vậy là chuyện tốt. Nhưng né tránh vấn đề là không đúng.
Trì Dung thẳng thắn hơn và nói: “Những người bạn mà cháu kết bạn mười mấy năm qua đều có mẹ cháu nhìn qua một lần trước. Sau đó ông sẽ nhìn một lần nữa. Tiếu Hầu, Vị Dương, Tư Bắc... mấy đứa nó đều là đứa trẻ ngoan.” Những người cưng chiều đời thứ ba trong giới này và cưng hư con cái coi trời bằng vung đều trong quá trình trưởng thành của Trì Quân làm phai nhạt tình bạn với nhà họ Trì.
Trước khi vợ qua đời, không yên lòng nhất chính là đứa cháu nội này. Vì vậy Trì Dung thật sự rất rất quan tâm đến Trì Quân, không muốn nó trở nên tồi tệ. Nhưng dù vậy, ông cũng không thể ra lệnh cho con trai và con dâu kiềm chế, giả bộ thành một gia đình 'bình thường'.
Trì Quân trả lời: “Chung Dịch cũng rất tốt.”
Trì Dung hơi nheo mắt.
Trì Quân mỉm cười, rót tách trà và đặt trong tay ông nội, nói: “Hôm nào cháu dẫn cậu ấy đến, ông có thể tự nhìn.”