Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 35: Chương 35: Quản lý quỹ cho Chung Dịch




Editor: demcodon

Nếu nói đưa tiền vốn đều bù vào, với năng lực của Chung Dịch cũng không đến nỗi. Chỉ là những suy nghĩ bỏ ra trong đó không tỷ lệ thuận với số tiền kiếm được. Thay vì lãng phí thời gian, không bằng làm chút chuyện khác có ý nghĩa.

Thầy Trương nhìn Chung Dịch ý vị sâu xa: “Những người trẻ tuổi hiện nay luôn giống như em yêu cầu bản thân quá cao, quá mức khắc nghiệt. Thầy hỏi em, em “không kiếm được nhiều” cụ thể là chỉ tỷ lệ lợi nhuận bao nhiêu?”

Chung Dịch trầm ngâm đánh giá, ăn ngay nói thật: “Phỏng đoán cẩn thận, một tháng 15%.”

“Như thế vẫn chưa đủ sao?” Thầy Trương hỏi ngược lại: “Chung Dịch, em biết lãi suất ngân hàng là bao nhiêu không? Tỷ suất sinh lợi là bao nhiêu mà dám đảm bảo trong tình hình nguy hiểm giống như công ty ủy thác? Thầy ngược lại cảm thấy...” Ông dừng lại nghĩ thầm: Thôi, mỗi người một chí.

Thầy Trương nói: “200.000 này em đưa số tài khoản cho thầy, thầy chuyển qua cho em. Sau đó chúng ta ký giấy ủy quyền. Một tháng đầu xem như là thời kỳ khảo sát đi, em cũng đừng bận tâm. Loại chuyện này, lần đầu tiên thuận lợi mới có lần thứ hai. Chỉ có một điều, tiếp đó em đưa hồ sơ ghi chép của tháng này cho thầy xem một chút.” Đề phòng gian lận.

Chung Dịch đã hiểu. Thầy Trương đây là muốn tìm một quản lý quỹ tư nhân cho mình.

Tính theo giá thị trường, khoản thu nhập 30% là tiền hoa hồng hơi cao. Nhưng những người trên thị trường cũng không có ổn định giống như Chung Dịch. Những người thật sự ổn định cần có cách để tìm bọn họ dẫn theo kiếm tiền.

Hiển nhiên, trong khi Chung Dịch cảm thấy mình gặp phải thầy Trương là đi đường tắt thì thầy Trương chỉ sợ cũng cảm thấy mình gặp phải Chung Dịch là vận may tự nhiên. Một sinh viên trẻ tuổi chưa bước vào xã hội, không biết trên người mình có bản lĩnh hiếm có cỡ nào đã bị mình dùng 30% lợi nhuận thu vào dưới cờ.

Chung Dịch nghĩ về số tiền 500.000 mà mình mới vừa lấy ra từ thị trường chứng khoán và bỏ vào tron quỹ tài khoản: “...”

Thấy Chung Dịch do dự, thầy Trương dừng lại nói thêm: “Thầy có người bạn, con gái của ông ấy mấy năm trước du học ở nước ngoài. Đi học được mấy năm, bây giờ dứt khoát kết hôn ở bên đó, dự định định cư. Ông bạn già của thầy chỉ có một đứa con gái, mỗi ngày buồn gọi bạn bè ra ngoài uống rượu, nói ông ấy muốn bán tài sản đứng tên, đưa vợ ra nước ngoài sống chung với con gái. Đúng lúc cháu ngoại cũng sắp ra đời, chờ sinh ra đúng lúc chăm cháu. Như vậy, chờ chúng ta kết thúc hợp đồng, nếu em làm tốt thầy sẽ dẫn em đi gặp ông ấy. Trong tay ông ấy có mấy cái nhà máy, lớn nhỏ đều có, em xem có thể mua cái nào. Ông ấy vội vàng ra nước ngoài, 1 triệu mua được máy móc, chi phí hư hao, cộng thêm mấy khoản chiết khấu linh tinh 500.000 có thể cầm lấy.”

Chung Dịch thừa nhận mình xác thật động lòng. Cậu nhanh chóng nói: “Thưa thầy, nhưng cứ như vậy tiền trên tay em có thể sẽ không đủ mua công thức số 183.”

Thầy Trương nhíu mày.

Chung Dịch: “Thầy mới vừa nói chia cho em 30% lợi nhuận coi như tiền hoa hồng. Em thấy chúng ta có thể đổi một cách chia khác. Em vẫn sẽ hợp tác với thầy. Khi công thức số 183 được đưa vào sản xuất, em lấy trước 200.000 nhập cổ phần, hưởng 20% lợi nhuận. Tương lai, mỗi khi đạt đến 50.000 chia làm “30% lợi nhuận”, em sẽ trực tiếp lấy 50.000, hoặc từ bỏ 50.000 này lấy 5% doanh thu sản xuất của công thức số 183.”

Thầy Trương bật cười: “Em cứ bình tĩnh như vậy, công thức này có thể đạt được thành công lớn sao?” Còn có lòng tin hơn người phát minh là ông.

Chung Dịch dừng lại chậm rãi nói: “Vâng.”

Đây chính là cái gọi “đường tắt”, nó cũng là thứ duy nhất Chung Dịch mang về từ 10 năm sau: tầm nhìn đầu tư.

Cậu không có cách nào nhớ lại sự lên xuống của cổ phiếu, phải dựa vào sự phán đóa cẩn thận của bản thân và chấp nhận rủi ro. Cậu không thể nào biết được nhà họ Đường làm sao phát hiện ôm nhầm con, chỉ có thể đi nhầm đường dẫn Đường Hoài Cẩn ra tay với cậu. Cậu không có cách nào hiểu được những suy nghĩ bí ẩn nhất của Trì Quân, thẳng thắn lựa chọn nhượng bộ, tiếp tục dùng thân phận bạn bè ở bên hắn...

Nhưng ít nhất, Chung Dịch biết được ở tương lai có những thứ, nhất thời giấy Lạc Dương đắt giá, đạt được thành công lớn.

Cậu dừng một chút bổ sung: “Đương nhiên, tháng đầu tiên xem như là thời gian thử việc.” Chung Dịch rất tự mình biết mình. Cậu phải bày ra thực lực thật sự mới có tư cách thảo luận điều kiện cụ thể với thầy Trương.

“Được!” Thầy Trương cười nói: “Em soạn xong hợp đồng thì mang nó đến cho thầy xem.”

Chung Dịch gật đầu: “Việc này là tất nhiên, thầy yên tâm.”

- -- ---

Soạn ra hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ. Chung Dịch hơi bất đắc dĩ, hơi buồn cười lấy ra số tiền mình vừa mới gửi trong quỹ, may mắn mình không có gửi định kỳ.

Ban đầu cậu tiết kiệm tiền là dự định rút ra năng lực từ thị trường chứng khoán và tập trung vào việc tìm kiếm nhà máy và đàm phán mua bán.

Nhưng một câu của thầy Trương đã mở con đường cho Chung Dịch. Chung Dịch hiết rất rõ hầu hết các máy móc được mua từ bảy chữ số, hơn một nửa đều nhập khẩu từ nước ngoài từ những năm đầu, chất lượng rất tuyệt vời ràng. Đừng nói đến những sản phẩm mới, trong vòng 10-20 năm trở lại đây đã có nhiều nhà máy thu mua và trang bị lại những chiếc máy cũ đã qua sử dụng của nước ngoài và sử dụng chúng như ngững chiếc máy mới.

Hơn nữa, nếu mọi thứ thuận lợi, số tiền bỏ ra có thể mua được nhiều hơn chính chiếc máy. Những người công nhân có kinh nghiệm phong phú, những nhà máy chưa hết tiền thuê nhà... đủ thứ linh tinh, thượng vàng hạ cám, đều có thể giảm giá bỏ vào trong túi.

Dù nhìn thế nào đi nữa đều là Chung Dịch kiếm lời.

Cái giá này hoàn toàn dựa vào mặt mũi của thầy Trương.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tháng này Chung Dịch biểu hiện tốt một chút, biến 200.000 của thầy Trương thành khoản thu nhập đáng kể. Chung Dịch tin rằng với số tiền tiết kiệm của thầy Trương, 200.000 chỉ là khởi đầu. Chỉ cần cậu biểu hiện cho ông hài lòng, tương lai số tiền được giao cho cậu sẽ lớn hơn nhiều so với con số hiện tại.

Chỉ là so với kế hoạch ban đầu của cậu dù sao cũng sai lệch.

Chung Dịch nghĩ: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tạm thời đi một bước xem một bước vậy. Về phần thầy Trương, nếu có thể kiếm được tiền đại khái tất cả dễ bàn. Chỉ là cụ thể thuyết phục như thế nào còn phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Đây đều là chuyện tương lai.

Nếu lại vào thị trường chứng khoán thì không cần phải mất thời gian tìm kiếm cơ hội. Chung Dịch nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn, gửi lại tiền vào tài khoản chứng khoán của mình lần nữa.

Lần này con số trong tài khoản cộng với 200.000 thầy Trương chuyển đến, tổng cộng là 850.000.

Cậu nghĩ: Cuộc đời là vô thường.

Chung Dịch cảm thấy như vậy là mang theo thoải mái và chế nhạo.

- -- ---

Giám đốc Chu của Thịnh Nguyên quen ăn hoa hồng nghĩ như vậy, chính là mang theo nản lòng và đau khổ.

Giám đốc Chu đã làm công việc kinh doanh này lâu rồi, ngay từ đầu gã đã quan sát thầy của mình từng bước dụ dỗ bên B. Một bên cuối cùng thanh toán tiền, một bên nói ra mấy câu ngọt, bàn bạc mua bán thành công, tất cả mọi người đều kiếm lời. Đây là chuyện rất bình thường.

Giám đốc Chu đã thành thói quen. Sau đó thầy được thăng cấp, gã tiếp nhận vị trí của đối phương, cũng tiếp tục thói quen của đối phương. Các đối tác cũ đều đã quen cách làm việc với nhau, có mấy nhà khá là thức thời. Khi giám đốc Chu mới nhậm chức, còn cộng thêm 10% cho mấy đơn hàng đầu tiên coi như ăn mừng.

Giám đốc Chu rất hưởng thụ “thức thời” như vậy. Vì vậy có qua có lại, cũng mang lại rất nhiều cái lợi cho đối phương. Đối với một số sản phẩm có vấn đề về chất lượng, chỉ cần không quá mức cũng mở một mắt - nhắm một mắt.

Không ngờ lần này đụng vào kẻ khó chơi như cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.