Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 1: Chương 1: Sống lại




Editor: demcodon

Chung Dịch lại nằm mơ. Cậu trở lại đường cao tốc Thượng Hải, trên tay cầm vô lăng biết rằng: Trì Quân trở về từ Bắc Kinh, mình phải ra sân bay đón.

Giờ phút này là rạng sáng, lẽ ra Chung Dịch không cần phải vất vả như vậy, loại việc nhỏ ra sân bay đón người hoàn toàn có thể giao cho trợ lý.

Nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Sau rạng sáng, Thịnh Nguyên phải tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị Trì Quân đi Bắc Kinh cũng vì mục đích này. Cậu muốn đàm phán với các giám đốc của chi nhánh tranh thủ lấy phiếu bầu trong tay đối phương.

Hầu hết những người nắm quyền lực trong chi nhánh công ty Bắc Kinh là những người cao tuổi đã làm việc tại Thịnh Nguyên trong hơn 20 năm. Theo lời Trì Quân nói, đó chỉ đơn giản là một đám sói tham lam luôn muốn xé từng miếng thịt từ trụ sở xuống. Trong mấy năm qua, có ba Trì Quân làm áp lực và mối quan hệ của mẹ Trì Quân trong giới chính trị mới ngăn chặn được nhiều mặt, nên bọn họ mới không dám manh động. Bây giờ, khi nhà họ Trì chia năm xẻ bảy, đám sói lại cùng nhau tiến lên.

Nếu không có những lo lắng nội bộ khác, Trì Quân sẽ không ngại làm lớn chuyện và xé mặt với các giám đốc chi nhánh.

Có thể không phải bây giờ.

Các giám đốc có lẽ cũng hiểu điều đó. Vì vậy con sói một lần nữa phủ thêm da người, trở về từ bãi săn đến đàm phán và cố gắng bắt bí Trì Quân.

Trì Quân mơ hồ đề cập đến với Chung Dịch trong Wechat, nói hắn bị một đám ông già dùng chiến thuật xa luân đối phó. Đối phương cố tình quấy rầy tiết tấu của hắn, mới vừa đi ra từ bên này thì bên kia đã gọi điện thoại mời, các điều kiện ùn ùn không dứt. Trì Quân không chỉ có hao hết miệng lưỡi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không còn.

Nhìn bề ngoài nó rất hài hòa, nhưng nó có thể được coi là tư thế điều tra phạm nhân, thề phải lấy xuống một lớp lợi ích từ Trì Quân.

Mấy ông già đó đều biết chờ Trì Quân bước qua cái hố hiện tại thì sẽ không gặp được đối phương dễ nói chuyện như vậy.

Trì Quân một mặt phòng bị, một mặt châm chước sâu cạn nói chuyện với các giám đốc, nhìn như bình tĩnh nhưng kỳ thật bị làm cho đầu đau như búa bổ.

Sau đó ngẫm lại, đám người này có lẽ đã bị người khác cho lợi ích gì. Tuy nhiên trục lợi mới là bản sắc của thương nhân. Nếu như Trì Quân và Chung Dịch có thể lấy ra được nhiều lợi thế hơn thì bọn họ đương nhiên sẵn sàng đứng chung một đội lần nữa.

Khi nói với Chung Dịch, Trì Quân rất hời hợt: “Năm ông giám đốc thì có ba người nói sẽ suy xét, một người tỏ rõ thái độ thay đổi hợp tác với chúng ta. Một người cuối cùng không lên tiếng, chỉ sợ không bắt được.”

Chung Dịch quen biết hắn 10 năm. Lúc đầu là cấp dưới của Trì Quân, đến bây giờ hai người đã trở thành đối tác. Mặc dù Trì Quân không đề cập tới, nhưng cậu có thể nghe được trong giọng nói bạn tốt che giấu sự mệt mỏi.

Có thể Trì Quân không có thời gian nghỉ ngơi.

Văn kiện để trên ghế lái phụ đã sửa lại xong, một bản đã gửi email cho Trì Quân một ngày trước đó.

Chung Dịch biết rõ trong lòng bạn tốt sẽ không có thời gian xem kỹ. Mục đích cậu đến sân bay đón cũng vì điều này. Từ sân bay đến Thịnh Nguyên mất hai tiếng đi xe. Máy bay Trì Quân đáp xuống lúc 6 giờ, cuộc họp ban giám đốc tổ chức vào lúc 9 giờ 30. Khoảng thời gian này đủ cho cậu và Trì Quân kiểm tra lại tình hình trước mắt. Nếu như tất cả thuận lợi thì Trì Quân còn có thể chợp mắt một lát.

Chung Dịch rất khách quan nghĩ: gia đình hắn thật sự là một mớ hỗn độn, quá tệ. Một đám anh chị em không ở chung trong sổ hộ khẩu. Trước đây không mấy người lộ đầu. Bây giờ ba Trì Quân ngã xuống lại đều tranh nhau nhảy lên mặt bàn.

Phần lớn không đáng để lo, cố tình thật sự có mấy người có thể được việc.

Bất quá nói đến rắc rối “trong nhà” tình huống bên cậu chỉ sợ kẻ tám lạng người nửa cân với Trì Quân. Thậm chí càng hơn một bậc.

Trước đây người nhà họ Đường có mấy lần liên lạc đều bị Chung Dịch cố ý tránh đi.

Nếu như chán nản cũng thôi, Chung Dịch có thể từng bước đi đến vị trí hôm nay có thể đổi chỗ với người kia nhà họ Đường. Cậu hoàn toàn không cảm thấy mình cần thiết phải “nhận tổ quy tông”, cũng không phải thiếu niên thiếu tình yêu. Nhà họ Đường hiển nhiên cũng lưu tiếc con trai tự mình nuôi lớn, mấy lần còn làm bộ làm tịch là cho ai xem.

Lần đó vô tình gặp được Đường Hoài Cẩn càng gõ vang chuông cảnh báo cho Chung Dịch.

Đường Hoài Cẩn ở nhà họ Đường gần 30 năm, nhà họ Đường là nơi y lớn lên trong suốt quá trình trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn chi phí ăn mặc của Đường Hoài Cẩn đều là tốt nhất trong những người cùng lứa. Sau khi trưởng thành cũng được đi học các trường nổi tiếng ở nước ngoài.

Nhìn qua hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, khi đối mặt với Chung Dịch thì mỉm cười. Nhưng Chung Dịch thấy được không cam lòng ẩn dưới lớp biểu hiện này của Đường Hoài Cẩn.

Nghĩ tới đây Chung Dịch hơi đau đầu. Cậu trước đây cũng không phải chưa từng gây thù chuốc oán. Nhưng cũng không có lần nào giống như bây giờ, căn bản không nói rõ.

Hơn nửa đêm, trên đường cao tốc không có ai. Ngoại trừ Chung Dịch, chỉ có mấy chiếc xe vận tải thỉnh thoảng chạy qua.

Ngoài cửa sổ là một mảnh bóng đêm và đèn chiếu sáng từ xa. Dưới màn đêm mờ ảo, ánh đèn giống như một con rồng rực rỡ bơi ở trong màn đêm, chia đôi một ngân hà tráng lệ.

Chung Dịch vừa lái xe vừa nghĩ tưởng: hình như mình đã quên cái gì thì phải.

Cậu chìm vào suy nghĩ không có chú ý đến chiếc xe đang lao lên từ phía sau. Ngay khi hai chiếc xe chạm vào nhau, lực va chạm lớn đã làm cho các cơ quan nội tạng ở ngực và bụng của Chung Dịch dường như lệch vị trí. Bên tai có tiếng ù ù, chiếc xe trượt trên đường cao tốc cách xa mấy chục mét, túi khí an toàn khí bỗng nhiên mở ra. Chung Dịch cảm thấy cổ họng hơi ngọt, trước mắt tối sàm, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện mình đã quên.

Cậu rõ ràng đã....

Chung Dịch nghe thấy một loạt bước chân gấp gáp, có người đứng ở cách đó không xa hoảng sợ, giọng run rẩy nói: “Đụng vào rồi, vẫn chưa chết.”

Sau đó là một giọng hơi quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó, mang theo giọng nhỏ từ trong điện thoại. Trong bóng đêm yên tĩnh cực kỳ rõ ràng và ôn hòa nói: “Camera quan sát trên con đường đó đã phá hư rồi.”

Chung Dịch ngửi thấy mùi máu của mình và hơi cay nồng của xăng. Tên kia hoảng loạn mở miệng, nhưng ý thức của Chung Dịch đã mơ màng hoàn toàn nghe không rõ những gì đối phương nói. Ký ức cuối cùng là một áng lửa và tiếng vang xe nổ mạnh ầm ầm.

Cậu thậm chí nghe thấy mùi khét trên da. Sau đó, trong cơn đau đớn dữ dội của cơ thể ý thức trở nên tối sầm.

Như đang rơi xuống vực thẳm vô tận. Có lẽ chỉ có một giây ngắn ngủi nhưng Chung Dịch đã nhìn thấy được rất nhiều quá khứ trong ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Khi còn nhỏ bị “ba” đánh chửi, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu không đành lòng. Nhưng báo cảnh sát cũng không thể giúp được cậu. Đến cuối cùng, giáo viên không thể làm gì nói với cậu: “Bây giờ còn còn trong giai đoạn giáo dục bắt buộc, thầy cô sẽ cho em chi phí sinh hoạt và học phí. Nhưng cuộc sống là của em. Nếu rời khỏi những chuyện này phải dựa vào chính em.”

Mấy giáo viên gộp lại, mỗi người cho một tháng 200 đồng để cho Chung Dịch bình yên học xong cấp 2.

Thành tích của cậu quả nhiên rất tốt, thuận lợi thi đậu vào một trường cấp 3 Thượng Hải. Bởi vì thành tích rất xuất sắc nên được trường cấp 3 miễn học phí cho cậu. Cậu rời khỏi ngôi nhà ám đầy mùi hơi rượu kia, không hề tức giận dọn vào ký túc xá nghĩ: còn chưa đủ xa.

Cậu có thói quen thích ở một mình, chỉ là hai chữ “học bá”* này tự nhiên có hào quang. Mặc dù tính cách Chung Dịch lạnh nhạt nhưng bạn học chung lớp vẫn thích nói chuyện với cậu.

(*Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao.)

Cậu dần dần phát hiện thì ra trên đời không chỉ có một sự u ám.

Khi lớn lên chút nữa Chung Dịch thi vào Đại học Bắc Kinh, toại nguyện rời khỏi Thượng Hải. Cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng vào đại học cậu gặp được Trì Quân.

Trì Quân là Bá Nhạc của cậu, là người thật sự đã đưa Chung Dịch ra khỏi một vũng bùn từ trong quá khứ. Nếu như không có Trì Quân thì Chung Dịch có lẽ cũng sẽ thành công. Nhưng tất cả sẽ khó khăn hơn rất nhiều, cuộc đời của cậu cũng hoàn toàn khác.

Trì Quân học chung lớp với Chung Dịch, phòng ký túc xá của hai người cũng kế bên. Lúc đầu Chung Dịch chỉ biết là gia cảnh Trì Quân không tệ. Trong ký túc xá có người thảo luận nói áo thun Trì Quân mặc thoạt nhìn bình thường, nhưng một cái phải đến năm chữ số. Người đó nói chuyện với giọng mang vẻ ghen tỵ, nhưng không thể nói là đố kỵ. Tính cách Trì Quân rất tốt, là người có thể hòa mình với tất cả mọi người. Dù cho không thích hắn cũng sẽ không cảm thấy chán ghét hắn.

Chung Dịch đã không thể nhớ mình tiếp cận Trì Quân như thế nào. Bất kể nói thế nào hai người đã trở thành bạn thân.

Lúc tốt nghiệp, Trì Quân hỏi cậu: “Chung Dịch, tớ muốn về Thượng Hải, cậu đồng ý đến giúp tớ không?”

Chung Dịch suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Cho tớ thời gian suy nghĩ nha!”

Trì Quân mỉm cười, hắn cầm chai bia trong tay lên cụng ly với Chung Dịch nói: “Được thôi, sau khi suy nghĩ kỹ thì nói cho tớ biết, đừng căng thẳng, không đi cũng không sao.” Hắn mơ hồ biết được quan hệ giữa Chung Dịch và gia đình không quá tốt nhưng chưa từng hỏi kỹ.

“Thịnh Nguyên có chi nhánh ở Bắc Kinh. Nhưng bên này tớ không thể lên tiếng. Hoặc là cậu làm một mình tớ đến làm người đầu tư cho cậu.”

Chung Dịch nhìn hắn khẽ lắc đầu nghĩ: cậu không biết Chung Văn Đống đã chết. Chết ở trong nhà, bên cạnh là một đống chai rượu, như là một bãi bùn nhão.

Một tuần sau, Chung Dịch trả lời: “Được, tớ trở về với cậu.”

Sau đó hai người nắm tay cùng tiến, rong ruổi trong thương trường 6 năm.

Trì Quân không phải làm việc thiện. Ban đầu hắn chỉ xem Chung Dịch là bạn học có thể tin tưởng có thể làm việc trợ lý. Nhưng đến sau này hắn chậm rãi phát hiện để cho Chung Dịch làm trợ lý hoàn toàn là uổng phí nhân tài.

Từ phụ trách một hạng mục đến quản lý một bộ ngành. Sau 5 năm, Chung Dịch thành phó lãnh đạo sau Thịnh Nguyên. Thật sự đứng ngang hàng với Trì Quân chính là năm thứ 6.

Hai người quen biết hơn ba ngàn ngày, đủ để Chung Dịch biết nhiều chuyện. Ví dụ như tình huống trong nhà Trì Quân tệ như thế nào để cho cậu Trì tình nguyện dẫn một bạn học làm việc cho công ty nhà mình cũng không chịu sử dụng người cũ do ba để lại. Lại ví dụ như cậu Trì Quân mấy năm trước ở Bắc Kinh đã đạt được một vị trí cao. Vì vậy mỗi người đều nể mặt mẹ Trì Quân ba phần. Nhưng sau đó cậu Trì Quân thua cuộc trong chính trị và xáo trộn mọi thứ.

Sau đó, còn lại là chuyện của Chung Dịch.

Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của Chung Dịch đối với “ba” Chung Văn Đống chỉ là người đàn ông say xỉn cả ngày chỉ biết đánh vợ. Sau khi vợ chạy mất quay sang đánh con trai.

Ký ức về Chung Văn Đống đối với cậu đã rất mơ hồ. Hình ảnh rõ ràng duy nhất trong đầu là dáng vẻ đối phương cầm chai rượu, khuôn mặt dữ tợn, mắng mình là “con hoang“.

Chung Dịch từng cảm thấy đây chính là sự thật. Trên sổ hộ khẩu Chung Văn Đống là thuộc nhóm máu AB, “mẹ” là nhóm A. Hai người kết hợp cũng không thể sinh ra đứa con trai nhóm máu 0 được.

Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học 6 năm, có người tìm tới cửa nói cho Chung Dịch biết năm đó trong phòng sinh có một thai phụ khác. Có lẽ là y tá sai lầm, có lẽ là nguyên nhân khác. Khi xuất viện hai nhà đã ôm nhầm con.

Chung Dịch xác thực không phải con trai của Chung Văn Đống. Nhưng vợ Chung Văn Đống, mấy năm qua Chung Dịch kêu “mẹ” bây giờ đã không hề có ấn tượng với người phụ nữ đó, cũng không bị khó xử.

Khi mới nghe tin này Chung Dịch chỉ cảm thấy buồn cười.

- -- ---

Ý thức tiếp tục chìm xuống. Trong một giây, Chung Dịch đột nhiên nhanh trí nhớ lại giọng nói “camera quan sát hư rồi” mình đã nghe qua ở đâu.

Lúc đó, đối phương tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Đường Hoài Cẩn.”

Trong ký túc xá tối đen, Chung Dịch bỗng nhiên mở mắt. Cậu ngồi dậy, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự. Trong ánh trăng mỏng manh xuyên qua rèm cửa sổ nhìn thấy đường viền trang trí trong phòng.

Tiếng nổ và tiếng trò chuyện trong mơ vẫn còn vang ở bên tai, nhưng đó là quá khứ.

Chung Dịch xuống giường đi tới bên bồn rửa tay trên ban công. Phía sau là mấy cái giường, có động tĩnh bạn chung phòng xoay người, tiếng ngáy lúc cao lúc thấp, còn có nói mớ mơ hồ không rõ.

Chung Dịch mở vòi nước, tay đặt vào trong dòng nước hứng một bụm nước. Cậu hơi khom người hất nước lạnh lên mặt mình.

Nhiệt độ nước lạnh hoàn toàn kéo Chung Dịch về hiện thực. Yết hầu cậu hơi rung động, tùy ý lau mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường ấm áp là một con đường nhỏ vắng người yên tĩnh. Đợi đến sáng ngày mai nơi này sẽ tụ tập một đám sinh viên mặc đồng phục.

Ban ngày, Chung Dịch cũng là một phần tử trong đó.

Lúc này là đầu tháng 9, mới vừa khai giảng. Làm sinh viên đại học năm nhất, cậu cũng đang học quân sự.

Nghe qua rất khó mà tin nổi nhưng sự thật đang ở trước mắt. Chung Dịch sống lại. Cậu không còn là “Chung tổng”, người phụ trách của Thịnh Nguyên. Mà là một sinh viên vô danh ở Đại học Bắc Kinh.

Sự khác biệt duy nhất với đời trước là trong lần học quân sự này Chung Dịch liên tiếp gặp ác mộng về cái chết của mình trong một tuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.