Editor: demcodon
Sau khi cả lớp tụ họp, rất nhanh nghênh đón một cuộc thi học kỳ mới.
Trong hai tuần, các môn thi rải rác liên tiếp. Trong thư viện chật ních, trong chớp mắt không tìm được chỗ ngồi.
Mỗi người đều có việc của mình, rất ít người để ý đến Viên Văn Tinh đã có một thời gian chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Giáo viên hướng dẫn Lâm Kiến An bận đến mức đau đầu. Nhưng vào lúc này ông còn phải giải quyết một phần thủ tục tạm nghỉ học.
Đó là Viên Văn Tinh. Ba mẹ hắn cầm giấy chứng nhận chẩn đoán đến trường học, gương mặt tràn đầy đau khổ. Sau khi làm thủ tục tạm nghỉ học thì hỏi giáo viên hướng dẫn: "Nó nói nó sau khai giảng muốn trực tiếp học lại năm 2 một lần nữa, như vậy có thể chứ?"
Lâm Kiến An ngẩn ra, nghĩ thầm: Đây là lại có chuyện gì thế?
Ba mẹ của Viên Văn Tinh hỏi tiếp: "Thưa thầy, chúng tôi có hỏi nó, nhưng nó cũng không nói cho chúng tôi biết. Có phải là... ở trong trường học có người bắt nạt nó không?"
Trước đây, một đứa con trai thông minh có thể thi được vào trường học cao nhất, vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ Viên. Chính vì điều này bọn họ có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu trước những người thân và bạn bè. Sau đó con trai nói với bọn họ hoàn cảnh trong túc xá quá ồn ào, muốn ra ngoài thuê phòng an tâm học tập. Ba mẹ Viên cũng không nói gì đã đồng ý.
Nhưng ai có thể nggờ rằng, hơn nửa năm nay con trai từ thông minh ưu tú trở thành kẻ thần kinh. Bọn họ dẫn nó đến bệnh viện khám được khuyên nên đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Viên Văn Tinh suốt ngày tự giam mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài, không muốn đi học. Cả nhà già trẻ vào trận tận tình khuyên nhủ, Viên Văn Tinh rốt cuộc miễn cưỡng mở cửa và đưa ra ý muốn ở lại một cấp.
Theo suy nghĩ của Viên Văn Tinh, hắn không muốn gặp lại những bạn học trong lớp. Vì vậy tốt nhất nghỉ học và thi đại học một lần nữa. Hắn có thể thi vào Đại học Bắc Kinh một lần, tất nhiên cũng có thể vào một trường danh tiếng khác bên cạnh.
Nhưng khi hắn nói ra những lời này, ba mẹ vô luận như thế nào cũng không đồng ý. Hắn không thể làm gì khác hơn là lui một bước.
- -- ---
Lâm Kiến An hơi do dự khi đối mặt với ba mẹ Viên. Cũng như lúc trước ông đã nói với Chung Dịch. Ông đã từng chứng kiến nhiều chuyện tương tự giữa các sinh viên như: cãi nhau, tranh giành tài nguyên, vv....
Chuyện tạm nghỉ học, lưu ban. Thậm chí bỏ quá nhiều môn rồi bị xóa tên không phải là chuyện hiếm.
Dù vậy, ông vẫn cảm cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với những phụ huynh không biết tình hình của con mình ở trường như thế nào.
Ông suy nghĩ một chút, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của ba mẹ Viên mà là nói với bọn họ một vài điều về sinh viên những năm qua để làm ví dụ, an ủi bọn họ: tạm nghỉ học không phải là một chuyện lớn, chỉ cần Viên Văn Tinh điều chỉnh được tâm lý của mình -- ở chỗ Lâm Kiến An đó là tam lý 'đừng bởi vì đố kỵ bạn học mà ra tay hãm hại'. Nhưng ở trong tai ba mẹ Viên chính là 'bị người bắt nạt, cô lập và không quá quan tâm' -- luôn có thể quay lại trường học và học tập chăm chỉ.
Khi ba mẹ Viên rời đi, Lâm Kiến An nhíu mày gửi tin nhắn cho lớp trưởng của Viên Văn Tinh là Diêu Lâm hỏi cô tình huống cụ thể.
Có lẽ Diêu Lâm đang ôn bài, nên đến giữa trưa mới trả lời và viết rất nhiều.
Lâm Kiến An tặc lưỡi, lắc đầu một cái.
Trường đại học đã là một tháp ngà voi. Những sinh viên này, đôi khi vẫn còn quá non nớt.
* * *
Chung Dịch và Trì Quân cũng kiểm tra kiến thức của nhau. Sau đó đặt sách vở xuống nói về tình hình nhà máy của Chung Dịch.
Mặc dù khai trương chưa được nửa năm nhưng do thủy tinh số 183 hoạt động vượt trội nên nhà máy đang hoạt động tốt, khoản thu nhập khá dồi dào. Ngoại trừ chi phí cho mỗi phân đoạn thành phẩm, tiền lương công nhân, Chung Dịch lấy được 4 triệu tiền lời.
Khi nhìn thấy bảng báo cáo tài chính, thầy Trương vừa mừng vừa sợ, đồng thời hơi hối hận: Sớm biết sẽ bán chạy như vậy, tại sao lúc trước ông không làm một mình?
Nhưng công thức đã bán đi. Trên thực tế, việc bảo vệ các bằng sáng chế ở trong nước vẫn còn sơ khai. Tuy nhiên, thầy Trương là phần tử trí thức thanh cao. Ông thật sự không thể làm