Editor: demcodon
Chung Dịch đánh giá thể lực của mình cảm thấy chạy mấy vòng cũng không thành vấn đề. Vì thế tăng tốc và đuổi theo Trì Quân. Một người ở trong sân cỏ, một người ở ngoài vòng đường băng.
Trước tiên cầm chai nước trên tay đưa qua. Sau đó trả lời: “Vốn dĩ nói muốn đến Thịnh Nguyên một chuyến. Nhưng có thể xảy ra một số vấn đề trong giao tiếp giữa hai bên. Giám đốc đã yêu cầu bên bọn tớ mở một cuộc họp nội bộ nhỏ, nên rất nhanh đã kết thúc.”
Trì Quân uống hai hớp nước. Vừa chạy vừa uống, nước trong chai lắc lư, chảy dài theo khóe môi của hắn. Hắn hững hờ lấy mu bàn tay lau khóe môi, không để ý những vết ướt trên quần áo.
“Như vậy à!” Trì Quân trầm ngâm: “Cậu đừng lo, lúc khác tớ sẽ hỏi xem tình huống thế nào.”
“Tạm thời không cần. Có khả năng đó là những gì cậu đã nói trước đó.” Chung Dịch rất quen thuộc mà nhận chai nước Trì Quân đã uống hết một nửa trên tay: “Anh ta muốn ép giá. Bây giờ là muốn ra oai phủ đầu.” Mặc dù công ty cậu thực tập quy mô không nhỏ, nhưng so với Thịnh Nguyên cũng chỉ là một công ty bình thường, phù du không đủ sức lay cây. Ngoài ra, là bên B, tất nhiên phải cố gắng hết sức theo bên A mới có thể tìm kiếm sự phát triển.
Trì Quân a một tiếng, cũng không ép: “Được rồi! Nhưng nếu có chuyện nhớ đến tìm tớ.”
Lúc này mới nói mấy câu đã làm rối loạn nhịp thở, tiếng thở dốc của hắn cuối cùng cũng trở nên hơi gấp gáp.
Chung Dịch nghe ra, rất săn sóc nói: “Trước tiên không nói chuyện này nữa, chạy xong trò chuyện tiếp nha? Tớ ở chỗ này chờ cậu?”
Trì Quân nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu, những suy nghĩ trước đó đã biến mất, chuyển thành một loại bỡn cợt Chung Dịch rất quen thuộc. Hắn trừng mắt nhìn: “Cậu có phải là không theo kịp hay không?”
Chung Dịch dở khóc dở cười: “Tớ là sợ cậu vừa nói vừa chạy quá mệt mỏi.”
Trì Quân gật đầu, vẻ mặt “tớ hiểu, không cần giải thích“.
Chung Dịch dừng lại: “...” Thôi, cậu vui vẻ là được. Cậu chậm rãi dừng bước, hét lên với Trì Quân: “Cố lên --” Ở trong trường học tốt chính là điểm này, người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn một chút rất bình thường. Khi đến công ty vẫn la hét như thế chính là đội ngũ bán hàng đa cấp.
Trì Quân đưa lưng về phía cậu, phất tay giống như lúc đến.
Một vòng, hai vòng như vậy. Khi chạy đến vòng thứ sáu thì Chung Dịch lại đưa nước cho Trì Quân một lần nữa. Sau đó chạy theo một phút. Lúc chạy theo, cậu cố tình để ý đến trạng thái của Trì Quân.
Trì Quân đã không còn thoải mái như ba vòng đầu. Hai má hắn nóng bừng ửng hồng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn càu nhàu oán giận nói: “Nóng quá, rõ ràng hôm qua mới mưa.”
Mặt trời chiếu rọi toàn bộ sân thể dục. Trì Quân dẫn đầu hạng thứ ba nửa vòng, lại rớt xuống một hạng sau một vòng.
Chung Dịch kiến nghị: “Muốn tưới nước cho mát mẻ một chút không?”
Mắt Trì Quân sáng rực lên nói: “Được đó.”
Lúc này, bọn sinh viên trên sân thể dục sôi trào nhiệt huyết bởi dây âm thanh cổ vũ, cũng không quan tâm đến việc có lãng phí hay không. Vừa rồi Chung Dịch thậm chí còn nhìn thấy có thí sinh uống nước hết một nửa, không kịp chưa chai nước cho tình nguyện viên. Vì vậy trực tiếp ném xuống sân cỏ.
Trên sân cỏ bị ướt đẫm nước, phải chiếu một mảnh ánh mắt mênh mông.
Nửa chai nước bị Trì Quân tưới lên trên đầu mình, lập tức mát mẻ rất nhiều. Hắn thở phào một cái, vẫy tóc tai, những giọt nước nhỏ bay khắp nơi.
Trong chớp mắt lại một vòng, lúc này Chung Dịch ngậm chặt miệng không nói gì nữa, miễn cho Trì Quân lại mở miệng.
Trì Quân đã đặc biệt huấn luyện qua khía cạnh này trước đó. Chỉ cần Chung Dịch không nói chuyện với hắn, hắn có điều chỉnh nhịp thở của mình từ từ và đều đặn. Chạy đến cuối cùng, ngược lại trạng thái khá hơn giữa đường một chút.
Chàng trai ở vị trí đầu tiên đã sớm về đích, còn Trì Quân ở phía sau một vòng rưỡi.
Khi chạy đến trước khán đàn cuả khoa Tài chính, các sinh viên trên đài hét to: “Trì Quân --”
“Cố lên --!”
Có người không biết từ đâu cầm đến một cái trống, cầm dùi trống gõ vào mặt trống vang vọng thùng thùng, giống như một đội quân thời cổ đại đang hành quân.
Trì Quân mỉm cười và vẫy tay về phía khán đài. Đầu tóc hắn ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay là nước vừa nãy xối lên.
“Trì Quân --”
“Tài chính, tài chính, khí thế cầu vồng --!”
Cách điểm kết thúc càng lúc càng gần.
Có rất nhiều xung quanh vạch đích, Chung Dịch thậm chí còn nhìn thấy mấy người quen mắt ở trong đó, là bạn học trong khoa Báo chí. Có người đứng trước vạch đích dành thời gian vôi vàng chụp hình cho Trì Quân. Giáo viên thể dục liều mạng thổi còi kêu đám sinh viên tản ra, dọn sạch đường đua.
Trì Quân nhìn ngày càng gần điểm cuối, mỉm cười nói với Chung Dịch: “Cậu ở phía sau chờ tớ.”
Chung Dịch trả lời: “Được, cố lên!”
Dù sao cậu chỉ là chạy theo, không thể vượt qua vạch đích với Trì Quân. Lúc này, Chung Dịch bỏ qua đám người, đi sau mọi người chờ Trì Quân đi ra.
“Số 23, hạng hai!” Giáo viên thể dục hét lên, có tình nguyện viên từ tổ trọng tài ghi lại số thức tự. Giáo viên lại nói: “Trước tiên đừng dừng lại! Chạy chậm một chút nữa.”
Trì Quân đáp lại, nhìn xung quanh ở trong đám người, rốt cục nhìn thấy Chung Dịch ở phía sâu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh bước chân chạy đến: “Sao cậu đến chỗ này -- a...”
Không biết là ai đã ném chai nước dưới chân. Trì Quân không để ý trực tiếp ngáng chân ngã.
Chung Dịch sửng sốt, vội vàng tiến lên hai bước muốn đỡ lấy Trì Quân.
Trì Quân nhào thẳng vào trong ngực Chung Dịch.
Cùng với Trì Quân là cơn gió đầu hè dịu dàng và ấm áp. Hắn nhẹ nhàng a một tiếng, rất nhanh cười lên: “Chung Dịch --”
Trong khoảnh khắc đó, cả người Chung Dịch căng thẳng. Nhưng tay theo phản ứng đỡ lấy bên hông Trì Quân. Vòng eo gầy khỏe và dẻo dai của bạn tốt dính chặt vào lòng bàn tay cậu, cách một lớp vải mỏng manh nhiệt độ cơ thể không kiêng kị mà truyền vào lòng bàn tay Chung Dịch.
Trì Quân chạy đã lâu, lúc này dừng lại chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn. Sau khi cười xong, hắn dứt khoát dựa vào tư thế trước mắt ôm lấy Chung Dịch nói: “Đỡ tớ đi ngồi một lát nha đi!”
Hai người dựa sát nhau, nhịp tim dần dần khớp nhau.
Nếu có tiếng sấm bên tai Chung Dịch. Nhưng trái tim giống như hoa trăm dặm đột nhiên nở rộ, trải ra phong thái vô biên.
Cổ họng cậu dần trở nên khô khốc, tay đặt bên hông Trì Quân khẽ run lên.
Khó có thể tin, nhưng được coi là chuyện đương nhiên. Ngay sau đó, cậu cố gắng bình tĩnh lại nghĩ: Cậu ấy chạy lâu như vậy, cần nghỉ ngơi.
Hai người ngồi xuống trên sân cỏ, Trì Quân uống nửa chai nước cuối cùng. Sau đó nằm xuống trên sân cỏ.
Hắn giơ tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, cơ thể duỗi ra, lười biếng nói: “Vừa rồi cậu mới nói chuyện Thịnh Nguyên, giờ nói tỉ mỉ nói một chút?”
Chung Dịch bình tĩnh và khắc chế nhìn hắn. Một tay cậu chống bên cạnh Trì Quân, hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy bạn thân đang mệt mỏi.
Trái tim của cậu vẫn cứ đập dữ dội. Nhưng khi nói chuyện thì giọng nói đều đặn và trầm lắng.
Chung Dịch: “Lúc giám đốc mở cuộc họp có nhắc đến một câu, anh ấy đã nghe tin đồn riêng rằng người phụ trách bên Thịnh Nguyên đang liên hệ với nhà cung cấp khác.”
Trì Quân: “Đây là tất nhiên, không thả ra ngoài chút gió thì làm sao để cho mấy người sốt ruột? Những chiêu trò thường ngày.”
Giọng Chung Dịch nhẹ nhàng hơn nhiều, như là không muốn quấy rầy sự lười biếng hiếm có của Trì Quân: “Ý cậu là để cho bọn tớ đừng để ý đến anh ta?”
Trì Quân bỏ tay xuống, nhìn Chung Dịch từ dưới lên cười nói: “Tớ cũng không nói gì, tình hình cụ thể phải phân tích chi tiết. Có ai biết cách cắt không?” Nói đến cuối cùng, ngay cả giọng Thượng Hải cũng nói ra.
Chung Dịch rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vâng, chúng tớ sẽ chú ý.”
Cùng lúc đó, trong lòng cậu nghĩ lại là: Trì Quân thật là đẹp. Như là... một mặt trời nhỏ treo ở trên bầu trời, phát ra ánh sáng. Làm sao cậu lại trở nên như vậy? Tôi yêu thích dáng vẻ bây giờ của cậu. Tôi thích... thích Trì Quân.