Editor: demcodon
Khoa Kinh tế Tài chính đã ba năm chưa từng vào tứ kết, vắng mặt thành viên do chấn thương cũ phát tác. Trong tình hình Chung Dịch tạm thời bổ sung vào ngoài dự đoán mà tiến vào tứ kết.
Nhưng sau đó, huấn luyện viên tiếc nuối biết được ngày hôm nay Chung Dịch có thể tới thật sự chỉ là bất ngờ. Ngày thường có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể tập trung cho đội bóng rổ được.
Ngoài ra, ngay cả Trì Quân cũng tỏ vẻ: “Ngày thường chơi đùa một chút còn được. Nếu chính thức thi đấu, em vào trận hoàn toàn là kéo chân tất cả mọi người.” Trận đấu hôm nay với khoa Kỹ thuật Hóa học đã chứng minh, dưới tình huống không có huấn luyện chung với mọi người, thực lực cá nhân có mạnh cũng chỉ có thể đưa đến kết quả một cộng một nhỏ hơn hai.
Huấn luyện viên: “...” Được rồi, có lý.
Trong lúc nói chuyện, Chung Dịch cởi áo đồng phục ra, cầm ở trên tay hơi do dự nói: “Em giặt xong trả lại cho đàn anh nha.”
Huấn luyện viên phóng khoáng nói: “Không cần, giặt áo cầu thủ có chi phí do nhà nước cung cấp chi trả, đều thống nhất đưa cửa hàng giặt quần áo.”
Chung Dịch yên lòng, lại khách khí mấy câu mới rời đi cùng Trì Quân và Trương Tiếu Hầu.
Trương Tiếu Hầu cuối cùng cũng coi như giải phóng khỏi phòng thí nghiệm. Lúc này rất có hứng thú muốn kéo Trì Quân và Chung Dịch đã một thời gian không ở bên nhau cùng trò chuyện.
“Cuối tháng 4, đầu tháng 5, tớ còn thiếu chút nữa ngủ trong phòng thí nghiệm.” Y lải nhải: “Trước đó tớ cũng chưa bao giờ nghe nói khoa này rắc rối như vậy. Đúng rồi, Chung Dịch, ông thầy Trương từ sáng đến tối đều lấy cậu nêu ví dụ, kêu bọn tớ học tập cậu.”
Chung Dịch cười không tỏ rõ ý kiến.
Trương Tiếu Hầu lải nhải mấy câu sau đó lặp lại câu nói cũ, nói về việc đi du lịch với Trì Quân tết Đoan Ngọ. Nhưng y rất có chừng mực cũng không nói quá nhiều, cùng lúc cũng chăm sóc Chung Dịch, không đến nỗi làm cho cậu không thể chen vào nói. Ba người nói dăm ba câu quyết định buổi tối đi quán nào ăn.
Trong bữa ăn, rất tự nhiên khi nói đến tình trạng Thịnh Nguyên gần đây. Trương Tiếu Hầu không biết nhiều về chi nhánh Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh. Nhưng lấy quan hệ rắc rối phức tạp nhà y, y cũng phải gọi một số cổ đông ở Bắc Kinh là 'chú'. Lúc đầu, y chỉ nói mấy câu như chuồn chuồn lướt nước, không rõ Trì Quân rốt cuộc nói với Chung Dịch bao nhiêu. Sau đó, Trương Tiếu Hầu cũng nhìn ra Chung Dịch biết rõ tình huống Thịnh Nguyên bên Bắc Kinh này không chừng còn cao hơn mình.
Y thở dài, bỗng nhiên nói: “Nấm, thật ra tớ đang suy nghĩ xem có nên tham gia chương trình trao đổi trong khoa hay không.”
Trì Quân dừng lại, ngạc nhiên nhưng cũng không đến mức ngạc nhiên. Hắn nhìn thằng bạn thân của mình: “Tại sao?”
Trương Tiếu Hầu: “Có rất nhiều nguyên nhân. Mẹ tớ hy vọng ba tớ sắp xếp cho tớ. Nhưng tớ có thể không có cách nào thích ứng với tình hình trong thể chế.” Hầu hết bạn bè trong giới bọn họ đều sẽ kế thừa công việc của ba mẹ. Trương Tiếu Hầu cũng cảm thấy như vậy trước đây, nhưng ở trong trường đại học càng lâu y ngày càng cảm thấy mình thật giống như càng muốn làm những chuyện khác, mà không phải bị gia cảnh trói buộc.
Nhưng đối Trì Quân, đây là một ý nghĩ rất xa xỉ. Hắn dừng một chút nhìn Trương Tiếu Hầu. Suy cho cùng, đây cũng là bạn thân của mình, là người bạn thân thiết nhất của hắn trong 18 năm đầu đời. Hắn không nói nhiều, chỉ nói: “Thương lượng với người nhà của cậu một chút đi.”
Trương Tiếu Hầu lắc đầu: “Làm sao bỗng nhiên trở nên nặng nề vậy? Tớ cũng chỉ nói một chút, còn chưa chắc chắn đâu.”
Y nói như vậy, nhưng Chung Dịch biết được có một số việc vẫn đi theo quỹ đạo của đời trước. Mặc dù số phận của rất nhiều người đã thay đổi bởi vì cậu sống lại và những quyết định khác kể từ khi cậu sống lại đến nay. Nhưng Trương Tiếu Hầu vẫn đi lên quỹ đạo lúc trước.
Cậu nghĩ tới lúc trước trên sân thể dục, ánh trăng chiếu trên gương mặt của Trì Quân. Dưới bức màn đêm hòa thuận vui vẻ, tự nhủ rằng cậu có rất nhiều bạn. Nhưng ai cũng có tham vọng của riêng mình. Cậu không nhịn được nghĩ: Trì Quân có phải là đã sớm nhìn ra Trương Tiếu Hầu muốn nhảy ra khỏi giới bọn họ hay không.
Nhưng Trương Tiếu Hầu có ba mẹ chăm sóc. Tuy nói có thể có tranh chấp, có khó hiểu. Nhưng ba mẹ y cuối cùng vẫn lựa chọn ủng hộ. Nhưng Trì Quân thì khác.
--- ---
Trên đường về trường học, Trì Quân hơi áy náy hỏi Chung Dịch: “Chiều hôm nay có phải làm chậm trễ công việc của cậu hay không? Tớ cũng không nghĩ tới sẽ mất nhiều thời gian như vậy.” Thi đấu, ăn cơm.
Chung Dịch nói: “Không sao đâu.”
Trì Quân: “Quả nhiên vẫn là làm trễ.” Thở dài.
Chung Dịch nghiêng đầu nhìn hắn. Trì Quân đút tay vào trong túi nhìn về phía trước, mang theo bình tĩnh và thong dong không thuộc về tuổi tác này. Con ngươi của hắn đen nhánh, như là đá thủy tinh núi lửa đen, tỏa ra môt chút ánh sáng dưới ánh sáng đèn ven đường.
Chung Dịch nói: “Tâm trạng cậu không tốt sao?”
Trì Quân ngẩn ra.
Chung Dịch còn nói: “Ban đầu cũng chỉ là muốn xem chính sách mới nhất một chút.” Vẫn là vì cổ phiếu: “Nhưng không có gấp như vậy, không tính chậm trễ, cậu đừng để ý.”
Trì Quân mím môi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Chung Dịch: “Trì Quân!” Cậu hiếm khi kêu tên bạn tốt: “Trước đó Tiếu Hầu nói, cậu ấy muốn ra nước ngoài... Còn cậu thì sao?”
Trì Quân dừng lại: “Sao lại hỏi như vậy?”
Chung Dịch: “Trước đây cậu đã nói trong nhà có rất nhiều chuyện và rất phiền phức. Cậu nói rằng cậu muốn quyền kiểm soát Thịnh Nguyên, nói ba cậu có những đứa con khác. Vậy cậu có nghĩ tới muốn nhảy ra khỏi cảnh này, giống như Tiếu Hầu đi ra nhìn bên ngoài không?”
Đời trước cậu chưa từng nghĩ tới điều này. Cậu cảm thấy Trì Quân và Trì Bắc Dương tranh quyền đoạt thế là chuyện đương nhiên. Thời gian dài lâu ông tới tôi đi, qua lại với các cổ đông có lợi ích đều là con đường tất yếu.
Nhưng tối nay, sau khi nghe qua mấy câu đối thoại giữa Trương Tiếu Hầu và Trì Quân ở trên bàn ăn. Bây giờ lại nhìn biểu hiện của Trì Quân, Chung Dịch bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Với năng lực của Trì Quân, dù cho không được kế thừa Thịnh Nguyên hắn cũng có thể sống rất tốt. Tuy nói trong thời gian ngắn không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng hắn sẽ sống thoải mái hơn và tự do hơn.
Chung Dịch nghĩ: Mình dường như chưa từng hỏi qua tại sao Trì Quân lại cố chấp muốn quyền kiểm soát Thịnh Nguyên. Làm cho hắn đặt nó thành mục tiêu khi còn rất trẻ, và phấn đấu trong nhiều năm.
Trì Quân hơi bất ngờ. Nhưng nghe xong câu hỏi của Chung Dịch, hắn vẫn suy nghĩ một lát mới nghiêm túc trả lời: “Là có một số nguyên nhân không có cách nào tóm gọn trong một từ.”
Chung Dịch ngẩng đầu nhìn đường, cảm thấy cách ký túc xá còn một khoảng khá xa. Vì thế cậu nói: “Cậu có thể từ từ mà nói.”
Dứt lời, mới cảm thấy lời này của mình nói có thể không thích hợp.
Cũng may ở trong mắt Trì Quân, quan hệ giữa hai người đã có thể nói về rất nhiều chuyện. Trì tổng nhỏ tương lai cười nói: “Ba chữ 'quyền kiểm soát' này có thể tương đương với 'số lượng cổ phần kiểm soát'. Loại sau liên quan trực tiếp đến tài sản.”
Chung Dịch “Ừ!” một tiếng. Sau khi trả lời Trì Quân, cậu đã đưa mã cổ phiếu tập đoàn Thịnh Nguyên đặt vào cột tùy chọn trong ứng dụng chứng khoán, mở ra có thể nhìn thấy. Tính đến nay, người họ Trì tổng cộng có 51% cổ phần trong tay, có 19% cổ phần khác được chuyển tặng cho mấy nguyên lão từ khi còn trẻ. Còn lại 30% là cổ phiếu phân tán trên thị trường.
Trì Quân: “Bà nội qua đời khi tớ còn rất nhỏ. Trong di chúc, bà nội đã chuyển cổ phần của mình cho tớ. Nhưng trước khi tớ trưởng thành, 10% cổ phần này sẽ tạm thời đặt trên danh nghĩa mẹ tớ.”
Chung Dịch: “Ừm.” Ra hiệu mình đang nghe.
Trì Quân: “Nhưng trước khi vào đại học, tớ và mẹ tớ đã nói chuyện quyết định tạm thời không chuyển 10% cổ phần trên tay bà đi. Nói thế nào nhỉ, xem như là giấu tài? Trì Minh!” Anh cùng ba khác mẹ với hắn: “Đã ở Thịnh Nguyên. Mặc dù tớ hãm hại hắn một lần. Nhưng sự thật khách quan chính là hắn đã hơn tớ bốn năm, đã chiếm được cảm tình của mọi người trong bộ phận. Thật khó để biết tình huống gì sẽ xảy ra ở Thượng Hải khi tớ trở về. Cho nên, tớ cần mẹ tớ trông giúp tớ.”
Hắn và Tùng Lan đã ký một thỏa thuận. Tùng Lan chiếm 10% cổ phần trong 4 năm. Trong 4 năm này, 80% khoản thu nhập thuộc về bà, đồng thời bà phải giúp Trì Quân theo dõi chặt chẽ Trì Minh.
Chung Dịch: “...” Chỉ là một khán giả cũng cảm thấy Trì Quân sống rất mệt mỏi.
Trì Quân: “Đó là một chặn đường dài. Thịnh Nguyên bắt đầu làm giàu từ những năm 1980, có nguyên nhân từ chính sách, cũng có tầm nhìn cá nhan của ông nội tớ. Một điểm khác là mối quan hệ nhà mẹ tớ. Nếu đạt được thành tích, vậy ông bà nội của tớ chỉ hy vọng gia đình hòa thuận, cùng nhau quản lý. Nhưng không như mong muốn, có thể lúc bọn họ còn trẻ quá bận, cũng có thể vì những nguyên nhân khác. Tóm lại đến bây giờ, ba tớ và cô tớ có thể ngồi chung trên một bàn ăn cũng là kỳ tích.” Vào mấy ngày tết hàng năm đều giả vờ trước mặt ông nội: “Từ lâu, tớ hoàn toàn bị động mà tiếp thu ý nghĩ 'tương lai mình phải quản lý Thịnh Nguyên' này. Nhưng sau khi tớ trưởng thành một chút, tớ bắt đầu mê man.”
“Đây thật sự là điều tớ muốn sao? Tớ 'nên' trở thành người thừa kế. Nhưng tớ 'hy vọng' bản thân trở thành người thừa kế sao?” Trì Quân nhấn mạnh hai chữ: “Cũng ngay vào lúc này tớ nghe được tin tức, là ba tớ để cho Trì Minh tiến vào công ty. Lúc đầu, không chỉ là tớ, mà tất cả mọi người đều cảm thấy đây là ba tớ càng thiên vị Trì Minh. Khi đó, ý nghĩ của tớ vẫn là 'tớ có trách nhiệm với Thịnh Nguyên'. Cho nên không thể để cho Trì Minh chiếm được cảm tình của người ở Thịnh Nguyên. Nếu không thì, mấy năm sau tớ sẽ rơi vào thế bị động. Cho nên lúc đó, Trì Minh phụ trách một dự án, đó là xây dựng trung tâm mua sắm. Trì Minh đang do dự giữa hai mảnh đất. Sau đó rất 'ngoài ý muốn' biết được có một trường đại học mới sẽ được xây dựng gần một trong những mảnh đất đó. Cho nên hắn lựa chọn vị trí xa hơn. Tất nhiên, giá đất cũng sẽ rẻ hơn để khởi công.”
Trì Quân: “Nhưng tin tức này là giả. Hắn sẽ tin tưởng, chủ yếu là bởi vì quan hệ giữa tớ và Tiếu Hầu tốt. Còn ba Tiếu Hầu chính là người phụ trách mảng giáo dục. Dưới cái nhìn của Trì Minh, tớ thông qua Tiếu Hầu biết được tin này, lại ' trong lúc vô tình' lọt tin rất là đương nhiên.”
Trì Quân: “Ước tính cẩn thận, hạng mục này, hắn làm cho Thịnh Nguyên tổn thất 300 triệu. Nhưng....”
“Tớ chợt phát hiện phản ứng của ba tớ rất kỳ quái. Nếu như ông thật sự thiên vị Trì Minh. Vậy vào lúc này, ông ấy cần phải tức giận với hành động của tớ. Nhưng thái độ của ông ấy càng giống như bắt được nhược điểm của tớ. Sau đó sẽ nhược điểm này đi thương lượng với mẹ tớ.”
“Cho nên, tớ có một suy nghĩ.” Trì Quân chậm rãi nói. Hắn dường như đã trở lại vào mùa hè năm mình 17 tuổi.
“Ông ấy thật sự không quan tâm đến Trì Minh. Ông ấy quan tâm chính là tớ, tớ ngày càng lớn, lập tức sẽ lên đại học, đi vào xã hội, một lẽ tất nhiên tiến vào Thịnh Nguyên. Mà ông ngoại rất thất vọng về cuộc đấu tranh giữa ông ấy và cô tớ trong năm qua. Cho nên, sau khi tớ tốt nghiệp, ông nội có thể sẽ giao cổ phần của ông ấy cho tớ hay không? Hoặc là dù cho không làm như vậy, chỉ là biểu lộ ra một chút khuynh hướng ủng hộ tớ hay không?”
Trì Quân: “Ông ấy xem Trì Minh như một quân cờ, xem tớ như một con tốt, người cạnh tranh.”
Thật khó để diễn tả cảm giác của Trì Quân khi phát hiện tất cả những điều này. Hiện tại hắn có thể bình tĩnh mô tỏ nó cho Chung Dịch. Nhưng hai năm trước, trong một khoảnh khắc Trì Quân thật sự lạnh khắp người.
Trì Bắc Dương, ba của hắn, không yêu vợ mình, không yêu con trai của mình. Thậm chí còn mất sự quan tâm của ba mẹ trong suốt thời gia dài đấu tranh với em gái. Ông ích kỷ và vô tâm, chỉ coi trọng bản thân và lợi ích trên tay mình.
“Mỗi người đều khác nhau.” Trì Quân nói: “Tớ vẫn luôn cảm thấy mình đã hiểu đủ rõ ràng. Nhưng sau đó, tớ mới phát hiện hóa ra tớ không hiểu gì cả.”
Chung Dịch nắm lấy trọng điểm: “Cho nên, cậu là bởi vì chuyện này...”
Trì Quân lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Cho nên tớ bắt đầu suy nghĩ.” Hắn nói tiếp: “Nếu như ba tớ không còn cảm thấy tớ là cái 'uy hiếp', tớ sẽ ở trong tình huống nào đây?”
Tiến công là phòng ngự tốt nhất. Trì Quân quyết định không để cho mình thật sự rơi vào trường hợp đó.
Chung Dịch như là suy nghĩ điều gì.