Editor: demcodon
Ngày thường có rất nhiều email quảng cáo, Chung Dịch đã đăng ký một vài tạp chí điện tử hàng tuần. Vì vậy khi nhìn thấy thông báo email mới, ban đầu cậu không nghĩ đến là kết quả của bài luận văn.
Nhưng vừa mở nó ra xem là một tin trả lời từ phía tạp chí. Cũng không phải là thông báo nhận người mà Chung Dịch muốn nhìn nhất, mà là mấy cái ý kiến đánh giá về bản thảo.
Chung Dịch ngẩn người. Sau khi đọc xong ý kiến một cách cẩn thận trong lòng đại khái đã nắm chắc, không bị từ chối là chuyện tốt.
Vì suy sét cho khoản thu nhập trong tương lai, cậu đã đầu tư vào một tập chí nổi tiếng. Phải sửa đổi là chuyện đương nhiên, chỉ cần sửa xong gửi lại là được.
Chỉ là cuộc thi hẹn với Trì Quân lúc trước có thể bị trì hoãn một thời gian.
* * *
Hôm nay là thứ sáu. Vào buổi chiều, Trì Quân có một tiết mà Chung Dịch không chọn.
Khi Chung Dịch nhận được email thì Trì Quân đang làm việc riêng trong tiết học. Hắn đang suy xét sắp tới mình nên áp dụng sách lược gì để thắng.
Trương Tiếu Hầu ngược lại chọn tiết này. Y ngồi bên cạnh Trì Quân, trong tay cầm quyển sách dày, đang viết bài tập về nhà.
Trương Tiếu Hầu thấy dáng vẻ Trì Quân hết sức tập trung không hiểu sao hỏi: “Cũng không thấy cậu ở bên mấy người Quân Trạch và Tư Bắc có tinh thần muốn thắng như vậy.”
Trì Quân nói: “Chung Dịch khác.”
Trương Tiếu Hầu: “Khác chỗ nào?”
Trì Quân suy nghĩ một lát nói: “Không thể nói được. Cấp ba cậu ấy học một trường cấp ba.” Quen nhau hai tháng, lại là đồng hương, chút hiểu biết này vẫn phải có: “Trước đây chúng ta chưa từng nghe nói nhà ai họ Chung làm giàu phải không?”
Trương Tiếu Hầu: “Đúng vậy. Cậu cũng không phải là thám tử, thành phố Thượng Hải có 20 triệu dân số làm sao có thể hiểu biết từ chuyện lớn đến nhỏ chứ.”
Trì Quân chống cằm, xoay bút trên tay: “Cậu xem, cậu cũng cảm thấy gia cảnh Chung Dịch không tệ.”
Trương Tiếu Hầu: “... Nấm, nghiền ngẫm từng chữ một sẽ không thú vị.”
Trì Quân: “Không phải vấn đề này. Lúc nói chuyện với Chung Dịch, tớ thỉnh thoảng cảm thấy cậu ấy không giống một sinh viên, càng giống như một người có trình độ đưa ra quyết định. Lúc đầu, cậu ấy nói muốn mượn phòng thí nghiệm tớ cảm thấy dễ như ăn cháo, giúp cái việc nhỏ không đáng kể. Sau đó tham gia Mô phỏng, lúc thi đấu tớ mới chậm rãi cảm thấy Chung Dịch là loại người trước nay chưa từng thấy. Lúc đó cậu ấy vì thuyết phục tớ tham gia đã nói tỷ lệ lợi nhuận trước đó của cậu ấy. Đây không phải là nói một chút ngoài miệng, tớ thấy cậu ấy căn cứ chính xác trong tài khoản chứng khoán.”
Trương Tiếu Hầu: “Sau đó?”
Trì Quân: “Tỷ lệ lợi nhuận là thật, cậu đoán được có bao nhiêu tiền vốn hay không?”
Trương Tiếu Hầu: “100.000? 200.000?”
“20.000.” Trì Quân nhẹ nhàng nói.
Trương Tiếu Hầu nghẹn họng thừa nhận: “Thật à?” Không nghĩ tới.
“Lúc khai giảng là 20.000.” Trì Quân nói tiếp: “Nhưng sau khi kết thúc Mô phỏng thì hơn 100.000. Lúc tớ nhắc đến tiền vốn 100.000 thì Chung Dịch không chớp mắt đã đồng ý. Khi đó tớ cảm thấy có phải mình suy nghĩ quá nhiều không. Lúc khai giảng là 20.000, không chừng chỉ là cậu ấy lấy ra chơi thử xem sâu cạn.”
Trương Tiếu Hầu: “A, không phải là không thể. Thành thật mà nói, tớ nhìn dáng vẻ kia của cậu ấy không giống như người đặt tất cả tiền tiết kiệm của mình bỏ vào thị trường chứng khoán.”
“Vấn đề chính là chỗ này. Trên người cậu ấy có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.” Trì Quân nói tiếp: “Suy nghĩ kỹ một chút, Chung Dịch trước nay chưa từng đề cập tới ba mẹ của mình. Gia đình... có lẽ không có nhiều thời gian bên nhau.”
Giọng Trì Quân thấp xuống như là lầm bầm: “Nếu như có thể ở chung ký túc xá với Chung Dịch là tốt rồi.” Có thể quan sát cậu ấy khoảng cách gần hơn.
Trương Tiếu Hầu giật khóe miệng một cái.
Trì Quân ho nhẹ một tiếng nói: “Tớ thật sự tò mò. Nếu như nhà cậu ấy có lai lịch gì thì còn dễ nói. Nếu như không có lai lịch, vậy thì Chung Dịch không khỏi cũng quá lợi hại. Ba tháng, từ 20.000 đến 100.000, đây là tăng thu nhập gấp năm lần. Tiếu Hầu, tăng gấp ba lần đã đủ làm cho người bí quá hóa liều đi một vòng trong các khu vực màu xám, thậm chí là màu đen. Năm lần, cậu suy nghĩ kỹ một chút đi, “tỷ lệ chính xác” cao như thế nào mới có thể làm được?”
Trương Tiếu Hầu: “Cậu nói như vậy tớ càng cảm thấy gia đình cậu ấy không bình thường.”
Trì Quân lẩm bẩm nói: “Như vậy cũng tốt.”
Trương Tiếu Hầu: “Như vậy cậu sẽ không có khát khao chiến thắng mạnh mẽ sao?”
Trì Quân rất bình tĩnh: “Cậu cũng nói, tớ chưa bao giờ so sánh với mấy người Quân Trạch và Tư Bắc. Mọi người đều lớn lên cùng nhau, tình huống mấy nhà mọi người đều biết. Mọi người trên vạch xuất phát, nhưng có người bước chân lớn có người động tác nhau thì khác.”
Màn hình điện thoại của hắn sáng lên, là Chung Dịch gửi tin nhắn xin lỗi hắn: <Trì Quân, ngại quá! Tớ vừa mới nhận được trả lời của bài luận văn gửi trước đó, kế tiếp cần tốn chút thời gian để sửa luận văn. Cuộc thi đấu với cậu có thể đẩy lùi qua một tuần sau được không?>
Trì Quân đọc xong trong chớp mắt, mím môi đặt màn hình điện thoại ở trước mặt Trương Tiếu Hầu.
Trương Tiếu Hầu: “Thật sự đã chọn cậu ấy?” Bằng không nên trực tiếp từ chối bản thảo, căn bản không cần phải sửa.
Trì Quân: “Xem đi, có đầu óc kinh tế, lại có năng lực học thuật. Tớ rất muốn biết dáng vẻ ba mẹ cậu ấy trông như thế nào.”
Ngoài miệng nói, trên tay nhanh chóng gõ chữ: <Được, cậu trước tiên cứ làm việc của mình đi. Cố lên!>
Sau chữ “cố lên” là một con thỏ Tuzki với nắm đấm đánh cuộc gọi.
Chung Dịch nhìn biểu cảm khuôn mặt Trì Quân gửi đến yên lặng cong môi không nói gì.
* * *
Trước khi thật sự bắt đầu sửa luận văn, Chung Dịch đi hỏi giáo viên phụ trách phòng thí nghiệm trước đó.
Giáo viên phụ trách ban đầu cười ha ha nói: “Chung Dịch à, thầy đã nhìn thấy điểm của em trong Mô phỏng rồi.” Ông khích lệ mấy câu mới bắt đầu hỏi Chung Dịch lý do.
Chung Dịch thuận thế chỉ ra bản thân mặc dù ý kiến của người đánh giá bản thảo. Nhưng vẫn có một số chỗ không chắc chắn, hy vọng có thể nhận được một số lời đề nghị từ giáo viên phụ trách.
Giáo viên phụ trách lúc này mới thật sự là ngạc nhiên.
Đại học Bắc Kinh là một trường đứng đầu trong nước, trước nay có rất nhiều tài năng kỳ lạ và tài năng toàn diện không ít. Nhưng giáo viên phụ trách rất rõ ràng Chung Dịch là một sinh viên năm nhất khoa khác, chỉ mượn phòng thí nghiệm trong một tháng khi bắt đầu khai giảng. Nhưng cậu chọn lại là tạp chí có thẩm quyền cao nhất trong ngành.
Giáo viên phụ trách đọc ý kiến đánh giá về bản thảo: “Chao ôi, trước đây tại sao em lại chọn chuyên ngành tài chính?”
Chung Dịch suy nghĩ một hồi phát hiện mình không nhớ rõ tâm trạng đời trước khi chọn chuyên ngành. Vì vậy trả lời: “Vì muốn kiếm nhiều tiền hơn.”
Giáo viên phụ trách rất hào hứng: “Mọi ngành nghề đều có thể kiếm tiền mà! Đúng rồi, kết quả thi giữa kỳ không phải mới ra sao, em thi có tốt hay không? Trước đó trường học có chính sách mấy chuyên ngành trước có thể chuyển khoa.”
Chung Dịch dở khóc dở cười. Cậu hàm súc: “Nhưng em cũng rất yêu thích chuyên ngành hiện tại.”
Giáo viên phụ trách nghe xong than thở: “Được rồi, được rồi.”
Sau đó ông mới phân tích và nhận xét cho bài luận văn của Chung Dịch.
Trước đây Chung Dịch chỉ biết rằng giáo viên này là một con trâu lớn đã gửi rất nhiều SCI*. Nhưng tin đồn này quá chung chung. Chỉ khi giáo viên phụ trách nói về nội dung của bài luận văn với cậu thì cậu mới phát giác đối phương xác thực có rất nhiều tài liệu thật sự.
(*SCI - Science Citation Index: các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ.)
Một người nói rất nghiêm túc, một người nhớ rất nghiêm túc. Vô thức trời đã tối.
Chung Dịch đã có một ý tưởng rõ ràng, cũng theo đề nghị của giáo viên phụ trách thêm vào trình bày và phân tích một số sản phẩm thương mại triển vọng.
* * *
Bên kia, trại giải thi đấu ưu tú của Mô phỏng cuối cùng đã được xác định. Đó là một trường đại học khác ở Bắc Kinh.
Nói chung, hầu hết các ngày nghỉ đông sẽ kéo dài sáu tuần. Nhưng giải thi đấu ưu tú của Mô phỏng sẽ diễn ra 21 ngày, chiếm trọn ba tuần, rút ngắn một nửa kỳ nghỉ đông.
Phần lớn thí sinh năm cuối dự thi xuất phát từ suy tính thực tập tiếc nuối quyết định rút khỏi cuộc thi.
Vì vậy nó được bổ sinh và điều chỉnh lại. Cuối cùng, khi chính thức sắp xếp ra thì Chung Dịch sửa xong luận văn và gửi đi một lần nữa.
Trì Quân đã đợi rất lâu, trong lúc gọi điện thoại về nhà nói nghỉ đông mình sẽ ở lại Bắc Kinh. Bà Lan nghe tin tức, trả lời một tiếng dặn dò: “Trước khi về nhớ đến nhà cậu con ăn một bữa cơm đó.”
Trì Quân nói: “Con biết rồi.”
Tùng Lan còn nói: “Trước tết có về không?”
Trì Quân: “Dạ có.”
Tùng Lan: “Được, vậy không cần nói cho Trì Bắc Dương.... Nè, làm cái gì đó?”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng thì điện thoại bị đưa ra xa rất nhiều.
Ở trong tai Trì Quân giọng mẹ nhỏ xuống và tiếng trêu đùa pha trộn của một người đàn ông khác vang lên. Mẹ nói với đối phương mấy câu mới lấy lại điện thoại một lần nữa nói: “Được rồi, không có chuyện gì thì cúp trước đi.”
Trì Quân nói: “Được. Chào chú giúp con.”
Tùng Lan thì thầm mỉm cười: “OK.”
Trì Quân cúp điện thoại.
“Chú” của hắn có rất nhiều, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thay đổi rất nhiều. Lúc đầu, Trì Quân còn sẽ bận tâm nhớ tên, ngoại hình và thậm chí nghề nghiệp đối phương. Đến bây giờ dứt khoát đều gọi “chú”, giảm bớt không ít chuyện.
Suy nghĩ kỹ một chút, trong đó logic có vẻ tương tự như những người đàn ông trong giới ăn chơi trác táng gọi tất cả bạn gái là “cục cưng“.
Trì Quân không đánh giá cuộc sống riêng với loại người này. Nhưng cảm thấy hành vi xưng hô bớt việc của bọn họ đáng giá tham khảo. Vì vậy dựa theo mà làm.
Quan hệ ba mẹ bất hòa. Dù sao, quan hệ giữa Trì Quân và bên mẹ vẫn tốt hơn.
Ít nhất Tùng Lan có chừng mực hơn Trì Bắc Dương rất nhiều, rất nhiều năm trôi qua chưa bao giờ có con riêng.
* * *
Một học kỳ 18 tuần, trong chớp mắt đã đi vào kết thúc.
Trước lễ Giáng sinh, có bạn học đề nghị mọi người đã ở bên nhau một học kỳ chưa bao giờ tụ họp. Không bằng thừa dịp ngày lễ bao cái biệt thự cùng nhau chơi đến bình minh.
Đề nghị này chiếm được hầu hết bạn học chấp thuận.
Biệt thự một đêm 5000. Ngoại trừ các tiện nghi cơ bản như phòng bếp, phòng ngủ; còn có tất cả mọi thứ từ phòng cờ vua và đánh bài, phòng chơi game, karaoke, phòng chiếu phim tư nhân, cần gì cũng có.
Một đám sinh viên chia ra khắp nơi. Trì Quân tham quan một vòng, cuối cùng dừng chân trước phòng bida.
Hắn hỏi Chung Dịch: “Cậu biết chơi trò này không?”
Chung Dịch trả lời: “Biết, nhưng không rành lắm.”
Trì Quân mỉm cười, đôi mắt híp lại nói: “Cậu cũng có thứ không rành à?”
Chung Dịch: “Không chỉ có, còn rất nhiều.”
Trì Quân nhẹ nhàng nói: “Tớ cảm giác sẽ nhanh thua.” Đến bây giờ, hắn và Chung Dịch đã tiến hành cuộc thi kia đã hai tuần. Hai ngày trước Trì Quân đã đưa ra một quyết sách sai lầm, trước mặt va vào một bãi biển xanh. Tỷ lệ lợi nhuận mạnh mẽ giảm xuống 14%, sự chênh lệch giữa hai người lập tức xuất hiện.
Chung Dịch: “Còn một tuần mà!”
Trì Quân: “Tớ vốn dĩ suy nghĩ rất lâu. Nếu như thắng sẽ đưa ra yêu cầu gì đó với cậu. Sau đó quyết định hỏi cậu một câu. Nhưng bây giờ xem ra có thể không có cơ hội này.”
Chung Dịch dừng lại nhìn hắn.
Trì Quân như là lầm bầm nói: “Câu này tớ đã dây dưa một học kỳ. Nếu như không biết tớ sẽ rất khổ não.”
Chung Dịch không nói lời nào.
Trì Quân nhìn về phía cậu hỏi: “Muốn đánh một ván bida không?”
Chung Dịch bình tĩnh hỏi: “Cậu thắng thì để tớ trả lời câu hỏi của cậu à?”
Trì Quân lắc đầu một cái: “Không phải. Tớ thắng thì cho tớ cơ hội hỏi cậu một câu. Trả lời hay không là ở cậu.”