Ta đi mấy bước sau đó
quay đầu nhìn lại thì phát hiện hắn vẫn đứng tại chỗ nhìn ta, nét mặt
ngoại trừ vẻ đau thương còn có kiên quyết.
Xoay người ta tiếp tục đi đường của mình, trong lòng cảm thán, bề ngoài của Xuân Tiêu, quả
nhiên là đào hoa, không làm gì cũng có thể khiến tiểu hoàng đế say mê
đến choáng váng đầu óc. Hoàng thượng a hoàng thượng, nếu như ngươi biết
người mới vừa rồi ngươi muốn thượng thực ra là đàn ông, ta xem ngươi còn muốn lộ ra bộ mặt thâm tình chân thành nữa hay không.
Đại khái
đi hơn mấy chục phút ta mới dừng lại. Bởi vì. . .Ta phát hiện ta lạc
đường! Cuối rừng hoa đào là một mảnh rừng trúc um tùm, lá trúc xanh
mượt, cùng với nước chảy róc rách. Nhìn kỹ, phía trước rừng trúc đúng là có một dòng suối nhỏ, con suối trong suốt thấy đáy, thỉnh thoảng còn có cá nhỏ ở trong khoan khoái bơi qua bơi lại.
Hồ nước ở hiện đại
căn bản không thể bằng ở đây! Không thể không cảm thán, vẫn là cổ đại
môi trường tốt, không khí trong lành, nước sông sạch sẽ không ô nhiễm.
Không kìm lòng nổi, ta ngồi xổm xuống lấy tay múc nước rửa mặt, nước
không lạnh ngược lại còn có cảm giác ấm áp, chẳng lẽ ở đây còn có suối
nước nóng?
Ta nghĩ vậy, đem giầy cởi ra, lại cởi tất, rồi sau đó
ngồi xuống ngâm chân trong suối, nước ôn tuyền có thể giúp thư giãn. Có
cá nhỏ hôn chân của ta, ta sửng sốt, tiếp theo hai chân dừng sức đạp một cái, con cá kia cũng nhanh chóng tránh ra. Dòng nước nhẹ lăn tăn, chờ
mặt nước im ắng, cá nhỏ kia lại nhô đầu ra. Chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà khiến ta cười liên tục.
Tiêu Hàn đi tới thì thấy cảnh tượng như
vậy. Giai nhân quần áo lụa đào tóc mai hơi ướt, chu sa trên trán có giọt nước theo sống mũi chạy xuống cánh môi. Mà nàng không chút nào để tâm,
chỉ lắc đầu, quần hồng vén lên, lộ ra bắp chân mịn màng trắng nõn, ở
dưới là một đôi chân ngọc hết sức tinh xảo đẹp mắt. Cặp chân nhỏ kia đá
một cái, tạo thành những vòng nước nhỏ xung quanh.
Phiếu sắc ngọc tiêm tiêm [1]. Không hiểu sao hắn lại nghĩ đến câu thơ này. Hầu kết vừa động, Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng bừng lên một ngọn lửa. Loại cảm giác này là. . .
[1] Chân ngọc lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng nếu Xuân Tiêu biết được phản ứng lúc này của Hàn vương, nàng nhất định sẽ đứng lên vì nghĩa nói cho hắn.
“Hàn vương đồng học, ngươi bây giờ có cảm giác như vậy vì cho là hình ảnh
như thế rất hấp dẫn, mà loại biến hóa ở thân thể ngươi bây giờ, chính là phản ứng phổ biến của nam nhân thấy mỹ nữ.”
Nhíu mày, bởi vì
chân ngọc kia khuấy nước mà vẻ mặt rất nhanh chìm xuống. Đôi mắt rốt
cuộc khôi phục vẻ trấn tĩnh thường ngày, hắn cao giọng nói:
“Hiểu Hiểu, ngươi bây giờ như vậy còn ra thể thống gì?! Còn không mau đi giày vào!”
Ta đang chơi vui vẻ, liền nghe lời truyền đến bên tai. Quay đầu lại, liền
thấy Hàn vương sắc mặt trầm xuống đứng sau lưng ta. Đi giày vào?! Hãm
cha, vương gia hắn là đang buồn chán nên chạy đến đây trông nom sao?
Ngay cả việc lão tử rửa chân cũng quan tâm.
Bĩu môi, ta duỗi
thẳng hai chân trên không trung vẩy nước rồi sau đó cầm lấy tất. Tựa hồ
có cái gì không đúng, ta quay đầu lại, mới phát hiện dáng vẻ của Hàn
vương có điểm không đúng, mặt hắn đỏ ửng, ánh mắt cơ hồ là dính trên
chân ta. Ta sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong phim cổ trang.
Trong phim luôn có đoạn nếu một nam nhân thấy chân của một nữ nhân, hắn
nhất định phải hỏi cưới nàng, nương a, thật sự là thật sao?
Ta
liếc trộm, phát hiện hắn vẫn như cũ nhìn chân của ta, trong lòng phát
lạnh. Động tác mang giày của ta nhanh hơn. Bên tai truyền đến thanh âm
ho nhẹ không tự nhiên của hắn. Ta cúi đầu. Thẳng đến khi Hàn vương mở
miệng trước:
“Hiểu Hiểu, chân ngươi. . .”
Ta thật nhanh ngắt lời hắn “Đừng nói là ngươi sẽ lấy ta?”
Hắn nghe vậy sửng sốt, rồi sau đó trong mắt ánh lên vui vẻ, hắn nói:
“Ngươi muốn ta cưới ngươi?”
Hãm cha, sao lại bảo ta muốn? Rõ ràng là ngươi muốn a! Ta quay đầu không để ý tới hắn, lại nghe hắn nói:
“Hiểu Hiểu, ngươi đã suy nghĩ kỹ? Rốt cuộc là muốn gả cho ai?”
Ta sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thời hạn ba ngày của hắn, là ý nói chỉ có thể chọn hắn hoặc Qua Tử huynh để gả? Không muốn a, thời gian quá gấp
rút, kế hoạch chạy trốn của ta còn chưa hoàn thành.
Nhưng là
trước mắt làm sao với Hàn vương bây giờ? Hành Cửu nói một khóc hai nháo
ba thắt cổ. Hàn vương cùng Xuân Tiêu có thể nói là cùng nhau lớn lên,
tình cảm tất nhiên sẽ không giống với người khác.
Dùng sức véo
một miếng thịt trên đùi, cảm giác đau đớn tới một cách mãnh liệt, từng
giọt nước mắt giống như hạt đậu. Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ, ta bi thương nhìn hắn nói:
“Ngươi không nên ép ta quá mức. Ta. . .Ta còn trẻ. . .Ta còn chưa có chơi. . .đủ. Ta không muốn lập gia đình sớm như vậy!”
Di, hắn vì sao không có lấy một chút phản ứng! Ta tiến tới, ở trên ngực hắn vừa khóc vừa cọ. Tiêu Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người giống như tiểu
cẩu cọ loạn trên người hắn. Các cô gái khác khi khóc đều là hoa lê đẫm
mưa, sao nàng khóc lại như sói tru.
Ta vừa khóc vừa nói “Cuộc sống độc thân của ta vừa mới bắt đầu, ta không muốn bây giờ thành thân!”
Hàn vương nhíu mày, nhìn ta nói:
“Hiểu Hiểu, vậy ngươi muốn bao lâu?”
“Ô ô ô, ba tháng, ít nhất phải ba tháng nữa!”
Lau nước mũi không cẩn thận chảy xuống, thuận tay liền lau trên người hắn,
đúng, nữ nhân giả bộ khóc thật không phải là chuyện dễ dàng. . .
“Hảo, ta sẽ cho ngươi ba tháng!” Thấy hắn đảm bảo, ta vui mừng nở nụ cười, ba tháng này, đủ cho ta gom bạc để từ Trung Quốc chạy đến Mỹ quốc.
“Hiểu Hiểu” hắn đột nhiên xoa đầu ta nói:
“Ngươi tựa hồ đã thay đổi thật nhiều?” Gì, thay đổi?! Thân thể cứng đờ, băng
sơn vương gia không phải nhìn ra chứ? Hắn đã bắt đầu nghi ngờ sao?
Ta nhíu mày, giả bộ bình tĩnh nói:
“Nơi nào thay đổi?”
Hắn mặt mày giãn ra, khóe môi lại hàm chứa một tia vui vẻ. Chỉ nghe hắn nói:
“Ngươi trước kia khóc không có khó coi như hiện tại.”
Mẹ kiếp! Khó coi em gái ngươi ấy! Khóc khá hơn nữa thì có lợi ích gì. Sự
thật chứng minh, bất kể khóc thế nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích,
đều là khóc tốt!