Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 47: Chương 47




Buổi chiều ta giữ lại Nguyễn Chỉ cùng nhau dùng bữa trong điện, vô cùng thân thiết kéo tay của nàng, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn vào bát cho nàng. Thật ra thì, khụ khụ, không thể nói ta quá chân chó, chẳng qua là, xây dựng tình hữu nghị luôn rất trọng yếu!! Nói không chừng ngày nào đó tính mạng nguy hiểm sẽ chờ nàng tới cứu. Huống chi, tình hữu nghị của người Trung Quốc đều được tạo dựng trên bàn ăn.

Nguyễn Chỉ bộ dáng thụ sủng nhược kinh, nhẹ nhàng gắp thức ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn ta mấy lần. Ta cũng nhìn nàng, nắm tay ngọc nhỏ bé của nàng, cảm giác khối da thịt kia trắng mịn nõn nà, trong bụng không khỏi nghĩ, nếu như tương lai biến trở về thân nam nhi, đem Nguyễn Chỉ nhét vào hậu cung của ta, cũng là ý tưởng không tệ.

Cứ như vậy nhìn một chút lại sờ một chút, một bữa cơm liền trôi qua. Nguyễn Chỉ lúc rời đi thẹn thùng nói:

“Muội muội, trên tay tỷ tỷ bẩn hay sao, thế nên lúc ăn cơm muội muội lau giúp tỷ tỷ?”

“Đúng vậy, tỷ tỷ, bất quá chỉ là một chút mực mà thôi, ta đã giúp ngươi lau sạch.” Ta mặt không đỏ tim đập không nhanh nói.

“Làm phiền muội muội.” nàng xoay người rời đi, bóng lưng hết sức thướt tha động lòng người, khiến lòng ta ngứa ngáy, lập tức cân nhắc có nên đem Nguyễn Chỉ vào khuếch trương hậu cung của ta hay không.

Dùng xong bữa tối, vốn nên nằm trên giường, rồi sau đó đắp chăn ngủ, nhưng không biết tại sao, ta co trên giường lăn qua lộn lại, thế nhưng vẫn không ngủ đuợc. Cửa sổ nửa mở, ngoài điện Tuyền Lan ngập tràn hoa tường vi, nửa đêm mùi hoa thổi vào phòng, hương thơm lưu động trong phòng.

Tối nay trăng vô cùng tròn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ làm trong phòng sáng bạc. Bóng dáng những cây hoa lay động theo gió đêm, bóng rơi trên sàn nhà, giống như tinh linh nhảy múa. Không nhịn được, giống như bị đầu độc, ta xuống giường, hai chân ở dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ. Mũi chân nhẹ điểm lên, bắt đầu xoay một vòng. Khi kịp phản ứng ta nhận ra hành động này vô cùng hoa si. Ta không nhịn đuợc cười giễu, đây đột cùng là thế nào?

Vì sao ta sẽ có động tác mạc danh kỳ diệu [1] như vậy? Dùng sức lắc đầu. Chân chậm tiêu sái tới mép giường, rúc vào trong chăn muốn ngủ, mới vừa nằm xuống, cảm giác lồng ngực đau đớn vô cùng, từng cái từng cái nhói lên, giống như có người cầm đao lăng trì, tại sao. . .Lại đau như vậy! Đây rốt cuộc. . .là vì sao?

[1] không giải thích được

Ta mở miệng, lại phát hiện dù thế nào cũng không thể phát ra thanh âm, giùng giằng muốn ngồi dậy, thân thể lại giống bị trói không thể nhúc nhích, trước mắt tối sầm sau đó ta liền mất đi ý thức.

Cảm giác có thứ ẩm ướt mềm mại trượt vào trong miệng ta, trêu đùa trên dưới di chuyển, đồng thời có bàn tay vuốt sống lưng ta, chậm chạp mà êm ái miết, có chút nhột, nhưng lại rất thoải mái, thân thể cứng nhắc khi nãy lập tức mềm nhũn.

Thứ trơn nhẵn kia ở trong miệng ta tàn sát, khẽ liếm qua lại, tựa hồ nếu không được đáp lại sẽ khiến cho nàng cảm thấy không thú vị. Đầu lưỡi bắt đầu rời đến bên tai ta, khẽ cắn rồi chậm liếm, thân thể một trận tê dại, ta cảm giác mình sắp biến thành nước, nếu như đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì xảy ra, ta sống hai sáu năm liền vô ích!

Lẽ nào, lão tử mộng xuân? Trong mộng hoa tiên tử tới đây hẹn hò? Mỹ nhân nha mỹ nhân, tiểu gia ta thích nhất!

Không nhịn đuợc vươn đầu lưỡi ra đáp lại. Tựa hồ là hôn lên hai gò má của hoa tiên tử, không tệ a, mịn màng mềm mại rất ngon. Ta đang định tiếp tục, lại cảm giác tay hoa tiên tử đi xuống, ôn nhu mà kiên định chạm vào hai chân ta.

Chờ chút! Tách hai chân ra?! Lập tức toàn thân mồ hôi lạnh, cách lão tử!! Ta sao lại quên mình đã biến thành nữ nhân, không có công cụ gây án thì làm sao bây giờ!!

Tuy rằng không thể mở to hai mắt, nhưng ý thức hoàn toàn thanh tỉnh. Ta hai tay dùng sức đẩy thân thể kia ra, đồng thời hô lớn:

“Tiên tử dừng tay!! Bách hợp là không có tiền đồ!!”

Ta vui mừng phát hiện mình lại có thể nói được! Cặp tay kia động động, cuối cùng rụt trở về. Tiên tử cả người nằm trên ta, thật nhẹ thở dài một tiếng, lộ ra vô tận tiếc hận. Ta cũng rất tiếc hận! Lão thiên tồi tệ! Thật vất vả mới có mộng xuân mà lại như vậy.

Dần dần cảm giác có gì đó không đúng, xương của hoa tiên tử tựa hồ có chút hơi lớn, hơn nữa bộ ngực nàng đè trên người ta lại. . .lại bằng phẳng!! Ta lấy tay sờ sờ, vô cùng bằng phẳng! Thì ra hoa tiên tử cũng có người ngực phẳng!

Nàng cầm tay ta không để ta cử động, ta há miệng, muốn nói cho nàng:

“Không có vấn đề gì, ăn đu đủ bồi bổ là tốt rồi.” [2]

[2] Đu đủ có tác dụng giúp vòng 1 phát triển đầy đặn.

Nhưng lại sợ làm nàng thương tâm, cần phải biết tiên nhân cũng có tự ái! Giống như Hành Cửu kia!

Đột nhiên, đầu óc trầm xuống, ta lại mất đi ý thức.

Một đêm thăng trầm, đợi khi mở mắt ra, ta phát hiện mình ở một địa phương rất kỳ quái. Mùi máu tươi vô cùng gay mũi. Trên đất đều là thi thể, giáp sắt đầy đất.

Một hồng y nam tử quỳ trên đất, hai tay vội vàng lật lên một khối thi thể lạnh băng, không biết đã lật mấy trăm thi thể, rốt cuộc tìm được người hắn muốn tìm.

Đó là một nam nhân mặc áo giáp toàn thân đầy máu, lại không ngăn đuợc khí thế uy phong. Ta cảm giác đuợc loại khí lạnh băng ngưng tụ trên người bọn họ vô cùng mãnh liệt, dù mắt mở to như thế nào, cũng không thể thấy rõ mặt mũi của họ, tựa hồ bị che khuất bởi sương mù, không nhìn rõ lắm. Chỉ thấy hồng y nam tử ôm người nam nhân kia thật chặt nói:

“Trầm Mặc, Trầm Mặc ngươi chờ ta, ta liền dẫn ngươi đi tìm đại phu, hảo huynh đệ, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không chết!”

Thanh âm tiêu điều, cùng với đau xót ngưng trọng khắp người, một thân hồng y cứ ôm nam nhân kia như vậy, biến mất trong tầm mắt ta, bóng lưng kia, lại làm ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.”

Lần nữa mở mắt, trời sáng choang, ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang cuộn tròn. Quần áo mặc trên người cùng vàng bạc cũng rơi trên mặt đất, toàn thân trần truồng!

Ta kiểm tra, cũng không thấy có điều gì khác thường, không nhịn được vỗ đầu, kháo! Lão tử sao lại quên tối hôm qua mộng xuân, y phục nhất định là mình tự cởi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.