Nhìn ra nghi ngờ trên mặt ta, hắn ngẩng đầu, khóe mắt giãn ra nói:
“Xuân Tiêu, tối hôm qua ở yến tiệc, ta nhìn ra, ngươi đối với hoàng thượng
không có nửa điểm tình ý, nếu không có tình ý, như vậy ngươi không phải
bởi vì hắn mà vào cung, đúng không? Tính ngươi không thích bị người khác bức bách, nếu như ngươi thuận theo vào trong cung, vậy thì sẽ có hai
nguyên nhân. Thứ nhất, ngươi vì muốn lấy đồ nên mới vào cung, thứ hai,
ngươi muốn cứu người.”
Ô, không nghĩ tiểu tử bình thường có vẻ
thật thà này lại trở nên thông minh như vậy, chẳng lẽ ta đã xem thường
hắn? Hạ mắt, lại thấy hắn đột nhiên nắm tay ta nói:
“Xuân Tiêu,
thật ra thì thứ ngươi muốn, hoặc muốn làm chuyện gì cũng có thể thương
lượng cùng ta. Ta là nam nhân của ngươi! Có chuyện gì ta cũng sẽ che chở cho ngươi!”
Hãm cha! Ta bị một câu “Ta là nam nhân của ngươi”
đánh cháy sém từ bên trong, lão tử ta chính là đàn ông, còn muốn nam
nhân ngươi làm gì? Ai, đáng tiếc ta hiện tại không có thứ để chứng minh
mình là nam nhân. . .
Ta không nhịn được vẻ mặt tràn đầy ao ước
nhìn hạ thân hắn. Nắm chặt tay thầm nghĩ, chờ lão tử lấy được diệp kính, lão tử nhất định phải hỏa thân ở trước mặt hắn xoay mấy trăm vòng, đồng thời hét lớn: “Các ngươi có, lão tử ta cũng có!” Nghĩ đến tình cảnh đó, ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù ta không phải biến thái,
nhưng chứng minh mình có cái đó là vô cùng trọng yếu!! Lão nhị a lão
nhị, lão đại cực kỳ mong chờ ngươi trở về a.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Qua Tử huynh, mặc dù một câu “nam nhân” kia ta không thích,
nhưng hắn nói nguyện ý che chở cho ta là thật lòng.
Chớp mắt, bỏ qua một chút xúc động và chua xót trong lòng, ta nói:
“Ngươi thấy trong mắt ta không có tình ý với hoàng đế, vậy tại sao ngươi chưa
nhìn ra ta đối với ngươi cũng là vậy đây? Tần Duệ, ta cũng không thích
ngươi!”
Nói xong những lời này, trong lòng ta cảm thấy có chút
khó chịu, cúi đầu không dám nhìn lại hắn. Qua Tử huynh thật sự là đồng
chí tốt, đáng tiếc đến bây giờ ta vẫn đang gạt hắn, đầu tiên lừa gạt là
do trời xui đất khiến, nhưng không thể phủ nhận, hắn là người tốt nhất
với ta sau khi ta đến nơi này, mặc dù bên cạnh ta còn có Hành Cửu, nhưng Hành Cửu, ta vẫn không nhìn thấu. . .
Nguyên tưởng rằng nói toàn bộ chân tướng, hắn sẽ thương tâm muốn chết, có lẽ sẽ cắt đứt quan hệ
không thèm để ý đến ta. Không nghĩ hắn chỉ khe khẽ thở dài, vẻ mặt bình
tĩnh đáp:
“Ta biết a.”
Mẹ kiếp, biết mà ngươi còn thuận
theo như vậy, chẳng lẽ bây giờ cũng đang lưu hành thuận theo sao? Lại
nghe thấy Qua Tử huynh lời thề son sắt nói:
“Xuân Tiêu, ta biết ngươi vào cung muốn làm chuyện vô cùng nguy hiểm, cho nên ngươi không muốn liên lụy tới ta.”
Ta ngạc nhiên, liền thấy khuôn mặt trắng nõn của Qua Tử huynh đã tiến gần, trán hắn áp vào trán ta nói:
“Xuân Tiêu, bất kể ngươi muốn làm chuyện gì, ta cũng sẽ dõi theo ngươi, bởi vì, ngươi là người duy nhất hiểu ta.”
Lui ra hai bước, ta cảm thấy sắp không thể hô hấp. Qua Tử huynh a, trước ta còn tưởng rằng ngươi có chút thông minh, không nghĩ ngươi vẫn đầu gỗ
như vậy!
Lại hít một hơi, ta nói:
“Tần công tử, ngươi lần này rời nhà trốn đi chỉ chơi mấy ngày rồi về, hay là có ý định đi luôn, vĩnh viễn không trở về?”
Vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, trong mắt có một thứ có
thể gọi là tịch mịch. Khóe môi khẽ nhích, cuối cùng lại vui vẻ nói:
“Xuân Tiêu, không phải là ta không muốn trở về, mà ta thật sự không trở về được.”
Hắn ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt như có như không nói:
“Phủ thượng thư Tần gia, cho ta không nhiều, thiếu ta cũng không. Đã như
vậy, tại sao ta phải ép buộc mình ở lại? Huống chi ta ở trong mắt bọn
họ, chính là kẻ bất học vô thuật. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của ta là do
bọn họ điều khiển, ta cảm thấy hai mươi năm mình sống trên đời chỉ như
một con rối.
Phụ thân hi vọng ta làm quan, nhưng thấy ta đối với
quan trường không có một chút hứng thú, liền không quan tâm ta nữa, lại
một lòng bồi dưỡng đệ đệ vốn thiên phú rất cao, Xuân Tiêu, ngươi nói,
chẳng lẽ không làm theo bọn họ thì là sai sao? Chẳng lẽ ước mơ của ta
chỉ là mộng tưởng sao?
Ta nguyên tưởng rằng ta sẽ vẫn ngây ngô
dại dột như vậy, có ước mơ lại vì sĩ diện của người nhà mà không dám
thực hiện, vẫn cứ tích tụ trong lòng.
Cho đến khi ta gặp ngươi,
ngươi là người đầu tiên hiểu ta, tin ta. Ngươi là người đầu tiên khích
lệ ta phải cố gắng, ngươi giống như ánh sáng xuất hiện trong cuộc sống
xám xịt của ta. Cho nên làm sao ta có thể buông ngươi ra?
Xuân
Tiêu, nếu làm theo an bài của bọn họ, cưới thiên kim Liễu gia, cả đời
vinh hoa phú quý, an khang đến già tất nhiên là tốt. Nhưng nếu như những thứ này không thể làm ta vui vẻ, ta cần những thứ này làm gì?”
Nếu như những thứ này không thể làm ta vui vẻ, ta cần những thứ này làm gì. . .Người sống trên đời, quan trọng nhất là không bị ràng buộc. Đáng
tiếc có nhiều người lại không nhận ra, vẫn theo đuổi quyền lực, tiền
bạc, ham muốn – những thứ như có như không, dọc đường sẽ bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh? Đến cuối cùng lấy được mọi thứ, thì mới hiểu ra sao?
Thì ra Qua Tử huynh lại là người thông hiểu như vậy. Trên đời này người
đáng thương nhất chính là người sống mà không biết mình muốn gì. Cho nên đối với sự thông thấu này của Qua Tử huynh, ta thật sự có chút hâm mộ.
“Ngươi tạm thời ở lại đây đi.”
Qua Tử huynh nghe vậy khẽ nhíu mày nói:
“Ta dĩ nhiên phải ở lại chỗ này. Xuân Tiêu, ngươi nói cho ta biết chuyện
ngươi muốn làm, ta cũng sẽ chuẩn bị tâm lý trước, chờ chuyện xong xuôi
chúng ta liền rời đi.”
Ho nhẹ một tiếng, ta nghiêng đầu, hết sức không tự nhiên hô:
“Vi đại nhân, còn không mau đứng lên, ta muốn an bài chỗ ở cho các ngươi.”
Vẫn là nên lảng sang chuyện khác, ta cuối cùng không thể nói cho hắn biết ta vào cung làm kẻ trộm.
Lục thị lang nghe vậy lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh ta, lôi lôi tay ta đáng thương nói:
“Nương nương, ta tối nay có thể lưu lại ngủ cùng nương nương hay không? Thân thể nương nương rất mềm. . .A!!!”
Lục thị lang hét thảm, rồi sau đó liền thấy chân Qua Tử huynh di chuyển, vẻ mặt tự nhiên nói:
“Trượt chân mà thôi. . .”
Lục thị lang cũng phát bực muốn bùng nổ, nhìn ta với vẻ mặt nhược thụ đáng
thương, nhìn Qua Tử huynh thì há mồm lộ ra răng hổ, giống như muốn nhào
tới cắn chết Qua Tử huynh.
Ta đang định trấn an Lục thị lang, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ là Nhã Ca, liền nói:
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một đôi chân ngọc bước vào, sau đó chính là Nguyễn Chỉ mỏng manh khiến người thương tiếc.
“Muội muội, ta ở trong phòng thấy quá nhàm chán, liền muốn tới chỗ ngươi một chút, muội muội sẽ không nghĩ tỷ tỷ phiền chứ?”
Ta còn chưa kịp trả lời, liền thấy nàng mắt sáng lên, có chút vui vẻ chạy
tới, nhìn Qua Tử huynh cùng Lục thị lang hồi lâu, sau đó cười nói:
“Hai tiểu cung nữ xinh xắn, muội muội, đây chính là cung nhân phủ nội vụ mới đưa tới?”
“Đúng vậy.” Ta đáp.
Chỉ thấy Nguyễn Chỉ vô cùng mong đợi nhìn ta nói:
“Muội muội, Tiểu Ly trong phòng ta tay chân vụng về, mỗi lần búi tóc cho tỷ
tỷ kéo rất mạnh, làm đầu tỷ tỷ đau. Ở chỗ muội muội đã có hai cung nhân
mới đến, có thể cho tỷ tỷ chọn một người hay không?”
Chậc chậc,
Nguyễn Chỉ xưa nay vẫn vậy. Nói đến bây giờ, ta còn có thể phản đối? Bất quá cũng cần phải tách hai người này ra thì tốt hơn. Nếu không nhìn
tình cảnh vừa rồi ở một chỗ sẽ cắn nhau. Vì vậy, ta cười nói:
“Ngươi cứ chọn một người đi.”
Vừa dứt lời, liền thấy thân thể Lục thị lang cùng Qua Tử huynh khẽ run. Khi ánh mắt Nguyễn Chỉ tập trung trên người hai người, Lục thị lang ban đầu hơi nhăn mặt, lấy tay nhét vào lỗ mũi, móc ra một cục cứt mũi, rồi sau
đó lau vào áo như không có chuyện gì. Cả động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm cho người ta có cảm giác bình thường hắn cũng làm như
thế!
Nguyễn Chỉ thấy thế vô cùng ghét bỏ lui về phía sau, đi tới
gần Qua Tử huynh, nhìn một vòng, bộ dáng vô cùng hài lòng. Rồi sau đó
nàng đột nhiên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tay Qua Tử huynh, cuối cùng
dứt khoát tiến lên cầm tay của hắn lên nhìn, nói “Sao tay của ngươi
giống đàn ông như vậy? Vừa thô vừa cứng?”
Chỉ thấy Qua Tử huynh che mặt, rồi sau đó thút tha thút thít nói:
“Nương. . .Nương nương, ta trời sinh đã có. . .có đôi tay khó coi như vậy, các
ma ma nói ta chính là có mệnh lao động, cho nên. . .cho nên mỗi lần có
cái gì bẩn hay nặng nhọc đều để ta làm. Nương nương a, ta. . .tay ta
cũng bốc mùi, thật sự không có cách nào chạm vào tóc dài mượt như mây
của ngài a.”
Nguyễn Chỉ nghe vậy, vẻ mặt sợ hãi nhảy ra ba bước,
rồi sau đó lại nhìn về phía Lục thị lang, Lục thị lang lúc này đang
ngoái ráy tai vô cùng khoan khoái. Mắt thấy tầm mắt Nguyễn Chỉ dừng trên người mình, hắn vẻ mặt bi tráng ngẩng đầu, chuẩn bị đem ráy tai cùng
cứt mũi ném vào trong miệng.
“Đừng!” Ta hô to. Hãm cha, ngươi
không nên cảm thấy khoan khoái là liền ăn vật kia đi, lão tử ta còn muốn ăn cơm! Ta không muốn lập tức liền nôn ra!
Sắc̉ mặt ta trầm xuống, nói với Nguyễn Chỉ:
“Xem ra lần này không có cung nhân trúng ý ngươi, không bằng đợi lần sau,
chờ có cung nhân mới tới, muội muội nhất định sẽ chọn một người vừa ý
ngươi.”
Tựa hồ thấy sắc mặt ta trầm xuống, Nguyễn Chỉ sợ hãi gật
đầu, rồi sau đó trở về chỗ của mình. Sau khi nàng đi, Qua Tử huynh cùng
Lục thị lang đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lục thị lang nhỏ giọng nói:
“Làm ta sợ muốn chết!”
Không đến mức chứ, ngươi lẻn vào hậu cung, còn trốn ở trong phòng phi tử, bị phát hiện thì chính là đội nón xanh
cho hoàng thượng, tội nghiêm trọng như thế ngươi cũng không sợ, bây giờ
lại sợ Nguyễn Chỉ yếu đuối chỉ một ngọn gió là có thể thổi bay??