Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 61: Chương 61




Dù sao bất kể như thế nào, phải giữ lại cái mạng này ta mới biết được đến tột cùng là ai muốn hại ta. Mắt thấy Ngôn Chi Thanh từng bước đi tới gần ta, toàn thân trần truồng, có một giọt mồ hôi thật nhỏ từ trên ngực hắn trượt xuống, vẻ mặt vẫn còn sót lại dục vọng. Da ngọc không có một chút tì vết, giống như ngọc thạch thượng đẳng nhất. Dáng người cao gầy dù không có quá nhiều bắp thịt, nhưng lại lộ vẻ cường tráng.

Hắn từng bước đi tới, giống như không hề quen biết ta. Thái hậu đứng sau khóe môi hiện lên độ cong tàn nhẫn, dáng vẻ giống như mọi chuyện nàng đều nắm trong tay. Thân thể của ta lui về phía sau, trên người có mồ hôi lạnh toát ra, người cổ đại lòng dạ cũng thật độc ác, không phải bị phát hiện gian tình sao? Mặc dù. . .Đây không phải là gian tình bình thường. Thử nghĩ xem một đệ nhất phu nhân, nếu như gian tình bị con dâu phát hiện, là chuyện oanh động cỡ nào!!

Nhưng là, chỉ cần người không nói ra, sẽ không có chuyện gì? Làm gì động một chút là hô đánh kêu giết? Người không phải là thằn lằn bị cắt đuôi, cắt xong vẫn sống. . .Quơ quơ chân tay, ta phát hiện mình có thể cử động! Mới vừa xoay người muốn chạy, bả vai đã bị Ngôn Chi Thanh bắt được, hãm cha! Ta vẫn cho là hắn thư sinh, không nghĩ hắn lại mạnh như thế! Bắt lấy bả vai của ta lực mạnh như vậy, còn có một câu “Dùng sức” của thái hậu thì ta cũng không nên xem thường hắn!

Khom lưng rồi dùng sức xoay người lại, muốn tránh thoát hắn, không nghĩ hắn lại đưa tay xuống, ôm ta bế lên. Nương a! Hắn nghĩ lão tử là sủng vật sao? Hắn ôm ta đi về phía thái hậu, đến bên kia liền không chút do dự ném ta xuống đất, cách lão tử! Lưng thật đau! Kiểu ngã thô bạo như vậy, con bà nó, dầu gì cũng nên nhớ đến tình cũ giữa hắn và thân thể này chứ!

Hắn hướng về phía thái hậu nói:

“Nương nương, xử lý nàng như thế nào?”

Chỉ thấy miệng thái hậu khạc ra một câu lạnh như băng:

“Tất nhiên là giết!”

Ngươi thật đúng là biết thủ tiêu nhân chứng a!! Bên tai lại nghe thanh âm véo von của Ngôn Chi Thanh:

“Nương nương, không bằng cho nàng dùng quy quyết? Chết vô thanh vô tức cho nhanh gọn.”

Quy quyết? Là cái gì? Chết vô thanh vô tức, chẳng phải là chết trong vui vẻ ở hiện đại sao? Không được! Thân thể ta liều mạng giãy giụa, làm thế nào cũng không tránh khỏi tay của hắn, thái hậu lại kiều mỵ nói: “Cũng tốt. . .”

Chỉ thấy Ngôn Chi Thanh nhanh chóng từ túi gấm trước ngực lấy ra một viên thuốc đen muốn nhét vào miệng ta, dứt khoát lưu loát như vậy, làm ta nhớ lại thời điểm ta cho Qua Tử huynh cùng tiểu hoàng đế dùng hồn mộng mê hồn tán, cũng vô cùng nhanh gọn lưu loát. Một khắc kia trong đầu ta đột nhiên nhớ lại một câu nói: “Hạ dược người, bị người hạ dược.” Chẳng lẽ đây chính là trừng phạt mà trời cao dành cho ta sao?

Mân môi, ta sẵn sàng mím chặt không há mồm, trừ khi hắn nhét vào trong lỗ tai ta!

Ngôn Chi Thanh nắm cằm ta, thấy ta liều mạng không há mồm, đột nhiên nghiêng người, đúng lúc chặn lại tầm mắt thái hậu, rồi sau đó nhẹ giọng, ôn nhu mang theo chân thật đáng tin quả quyết nói với ta:

“Xuân Tiêu ngoan, đây không phải là độc dược, chẳng qua là thuốc bổ mà thôi, ngươi nhanh ăn nó.”

“A?”

Thuốc bổ! Ngươi nghĩ lão tử ngu sao? Vốn đang gắt gao cắn môi, kết quả do vừa rồi “a” một tiếng, Ngôn Chi Thanh hỗn đản kia thừa dịp môi ta mở ra mà nhét thuốc vào trong miệng ta. A! Cảm giác trong cơ thế rất không thoải mái. Ngôn Chi Thanh a Ngôn Chi Thanh, ngươi thật đúng là đem từ hèn hạ vô sỉ phát triển tới cực điểm a!!

Một khắc kia điều duy nhất mà ta nghĩ chính là, mẹ kiếp, lão tử nếu không chết, xem ta thu thập ngươi như thế nào! Ta nhất định phải làm ngươi sống dở chết dở! Trong mắt ta có hai ngọn lửa nhỏ, nhưng hắn coi như không thấy, cúi đầu dán vào lỗ tai ta nói: “Nhắm mắt lại, giả chết.”

Gì? Ta không có nghe nhầm đi? Lời này của hắn là có ý gì? Còn chưa hiểu rõ, thân thể đã theo bản năng làm theo lời của hắn. Hai mắt đóng chặt, tứ chi vô lực, im hơi lặng tiếng, bộ dáng thi thể không có sức sống. Bên tai chỉ nghe thanh âm bình thản của Ngôn Chi Thanh:

“Thái hậu, nàng đã chết, chỉ còn chờ đem thi thể nàng xử lý là xong.”

Nhưng là ta không có chết a. . .Chẳng lẽ thái hậu cứ tin tưởng Ngôn Chi Thanh như vậy, ngay cả kiểm tra cũng không cần? Hay là Ngôn Chi Thanh làm chuyện này đã quen tay, cho nên thái hậu không có chút nghi ngờ? Nhíu mày, trong lòng ta cảm thấy bất an, cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không biết cụ thể là gì.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng “binh”, tiếp theo là một trận gió, ta liền bị quấn vào một lòng ngực lành lạnh mà quen thuộc, hơi mở mắt ra nhìn, đúng là Hành Cửu? Ta lại nhìn trộm bên cạnh, thấy cả người Ngôn Chi Thanh ngã ở trước bàn, tựa hồ là vừa rồi bị Hành Cửu ném ra đi. Nhìn lại thái hậu, nàng ngơ ngác nhìn Hành Cửu, miệng há hốc, bộ dáng kinh sợ quá độ.

Ta cũng không quan tâm vì sao nàng bị hù dọa, chẳng qua là thấy ta không chết giống như nàng dự liệu, hoặc là thấy Hành Cửu trực tiếp bay ra từ trong vòng tay mà bị hù dọa. Ngước đầu, mặc dù Hành Cửu lạnh nhạt thế nào, lại làm ta cảm thấy vẻ mặt anh tuấn kia không hợp với biểu tình, quả thực muốn hung hăng đấm hắn một cái!

Ngươi bây giờ mới biết bay ra cứu ta? Trước đấy ngươi chết ở đâu? Chẳng lẽ ngươi cùng Dạ lang quân đoạn tụ ân ái nên quên người bạn như lão tử sao? Hành Cửu a Hành Cửu, tốc độ xuất hiện của ngươi làm cho ta quá thất vọng! Ta nhíu mày, dùng ánh mắt mãnh liệt khiển trách Hành Cửu không có hành động chính nghĩa. Liền nghe “Phịch” một tiếng, thái hậu vừa rồi vẻ mặt còn si ngốc đột nhiên quỳ xuống!

Chỉ thấy nàng từng bước một tới trước mặt Hành Cửu, môi đỏ mọng hé mở, run rẩy kêu một tiếng: “Mẫu hậu!”

Mẫu hậu?! Trong nháy mắt ta choáng váng? Nàng cư nhiên gọi Hành Cửu là “mẫu hậu” mà không phải là “soái ca” hoặc “mỹ nhân”, chẳng lẽ trên người Hành Cửu có hào quang mẫu tính sao?

Ta choáng váng há to mồm, lại thấy Hành Cửu nhấc chân một cái đạp thái hậu ra ngoài, tư thế kia, thật sự là đẹp a!

Trở lại Tuyền Lan điện, không thấy Nhã Ca ở đâu. Ta vẫn như cũ núp trong ngực Hành Cửu, mới vừa rồi cũng không biết hắn làm phép gì, ôm ta từ Vị Ương cung về, không có một ai phát hiện! Hành Cửu a Hành Cửu, rốt cuộc tiên chức của ngươi đến mức nào a?

“Còn chưa mở mắt sao?” Thanh âm đùa cợt, mang theo một chút chế giễu của Hành Cửu vang lên. Ta nghe vậy, bất đắc dĩ mở mắt nhìn hắn nói:

“Hành Cửu, ngươi không phải là mẹ, mới vừa rồi sao thái hậu kia lại quỳ xuống kêu ngươi mẫu hậu?” Hắn nhíu mày nhìn ta thật sâu, đột nhiên có một ý tưởng rất hoang đường hiện lên trong đầu ta. Chẳng lẽ Hành Cửu thật ra cũng là một trong những gian phu của lão bà kia, lão bà gọi yêu hắn là “mẫu hậu”? Được rồi, thật là một cách gọi vô cùng đặc sắc a!

“Đem những ý niệm ngổn ngang trong đầu ngươi vứt ra ngoài đi!” Ý cười của Hành Cửu thu lại, cả người lộ ra cảm giác lạnh như băng. Ta vội vàng cúi đầu không nhìn hắn nữa. Lại nghe Hành Cửu vững vàng nói: “Mở chân ra.”

Khụ khụ, gì? Hắn nói muốn ta mở chân? Ta không nghe lầm chứ? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không biết từ mở chân chỉ có lúc trên giường mới có thể dùng sao? Chẳng lẽ Hành Cửu tính tình đại biến nên coi trọng lão tử?? Lui về phía sau hai bước, ta đề phòng nhìn Hành Cửu, dáng vẻ thề sống chết cùng trinh tiết. Chỉ thấy sắc mặt Hành Cửu đột nhiên trầm xuống, nói với ta:

“Nghĩ cái gì! Còn không mau há miệng ra, để cho ta xem xem mới vừa rồi bị đút thuốc gì!”

Thì ra vừa rồi hắn nói há mồm ra. Che mặt, ta cảm giác mặt mình đang đỏ bừng, nhìn xem lão tử vừa rồi đáng cười tới mức nào, hãm cha, ta sao lại nghe nhầm đến trình độ này?! Ngoan ngoãn mở miệng, đột nhiên Hành Cửu cúi người tiến lên ngửi mấy cái, sau đó nói:

“Chẳng qua là thuốc bổ, không chết người được.”

Làm sao có thể? Thật sự là thuốc bổ? Vậy Ngôn Chi Thanh vừa rồi tại sao lại diễn trò trước mặt thái hậu? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.