Đến thiên điện, ta
không thấy Nguyễn Chỉ, lại thấy Nguyễn Dự ngồi trong phòng hai chân bắt
chéo nhàn nhã thưởng thức trà hoa. Hắn vừa ngẩng đầu lên thấy ta, khuôn
mặt thanh tú liền hiện nên một nụ cười rực rỡ, cất lời nói: “Muội muội!”
Vẻ mặt kia giống như tìm được người thân, đồng chí, không còn lẻ loi cô
độc nữa mà như hoa nở khắp núi, ngược lại khiến ta sợ hãi, trong lòng
bắt đầu bất an. Hắn uống lộn thuốc? Ta van ngươi, đại ca, chúng ta quen
nhau sao? Ngươi có cần lộ ra vẻ mặt một ngày không thấy như cách ba thu
kia không?
Cả người nổi đầy da gà, lấy lại bình tĩnh, ta mới nói:
“Huynh trưởng lần này tới đây có chuyện gì?”
Ai, dù sao người này hiện giờ vẫn là ca ca trên danh nghĩa của ta. Chỉ là
nếu ta thực sự có huynh trưởng như vậy, tám phần là lúc sinh ra vào nhầm nhà, nếu không chính là mẹ ta lén lút sau lưng cha. Khụ khụ. A, thật
lâu cũng không nhớ đến mẹ ta, không biết nàng ở hiện đại như thế nào, ta nhớ trước khi xuyên qua, còn nghe nàng đang lải nhải nghe điện thoại,
nói cha nhất định không dám lén lút sau lưng nàng. Chẳng lẽ Nguyễn Dự
chính là kết quả sau khi lén lút chuyển kiếp tới?
Ta gần đây luôn suy nghĩ lung tung, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, buổi tối ngủ, ta cảm thấy bị đè nặng thở không thông. Nhưng buổi sáng tỉnh dậy
thì không thấy ai, chẳng lẽ đây chính là bóng đè, cho nên lão tử bị đè
đến sắp phát điên?
Lắc đầu, dẹp những suy nghĩ ngổn ngang kia đi, liền nghe thanh âm trầm thấp của Nguyễn Dự:
“Nghe nói Nguyễn Chỉ bị bệnh, ta đây là ca ca cũng muốn tới thăm.”
Nói xong cặp mắt hắn như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào ta, bên trong có ý vị
khiển trách rất mãnh liệt. Khiển trách?! Hãm cha, lúc này ta mới nhớ,
dường như trước khi lão tử vào cung, ở Nguyễn phủ đã giao dịch cùng
người này, nếu vào cung phải hảo hảo chiếu cố Nguyễn Chỉ, nhưng ta không phải là không chiếu cố tốt, ngược lại chuyện nàng ngã bệnh ta cũng
không biết. . . . . .
Thật là thất trách a. Nguyễn Dự giờ phút
này chắc hẳn vô cùng lo lắng, dù sao cũng đã tìm sai đồng minh. Cũng
không biết Nguyễn Chỉ đến tột cùng sinh bệnh gì, hay cũng giống như
thiên kim quan gia trong kịch, bệnh tương tư?
Trong lòng có chút
áy náy, thật ra Nguyễn Chỉ cũng rất tốt, ta còn đang tính toán muốn thu
nàng vào phòng. Nhíu mày, ta vô cùng thành tâm nói:
“Lần này là ta sơ sót.”
Ta vốn tưởng rằng Nguyễn Dự thấy ta chủ động xin lỗi, nhất định, cho dù là khách khí cũng phải nói: “Không có gì.” Ai ngờ đợi hồi lâu không nghe
thấy gì, ta ngẩng đầu, mới phát hiện hắn đang ngồi trên bàn, đang đung
đưa hai chân ăn nho. Tư thế kia thật là không hề lo lắng, vì vậy một
chút áy náy của ta hoàn toàn biến mất, tất cả biến thành lửa giận. Ta
tiến lên nắm vạt áo của hắn nói:
“Nguyễn Dự, ngươi rốt cuộc có
phải người hay không? Muội muội ruột bị bệnh mà ngươi còn như vậy! Trên
đời này sao lại có loại người không tim không phổi như ngươi! Thì ra lúc ở trong phủ ngươi quan tâm Nguyễn Chỉ đều là giả sao?”
Chẳng lẽ quý tộc thế gia không tồn tại thân tình? Nguyễn Chỉ kia cũng thật sự đáng thương.
Nguyễn Chỉ nghe vậy cuối cùng dừng lại động tác ném nho vào trong miệng, nhìn chằm chằm ta nói:
“Bản thân ta không biết Hiền phi nương nương quan tâm tỷ tỷ của mình như vậy, nếu thật sự quan tâm, tại sao hiện tại mới biết?”
Một câu nói này của hắn hoàn toàn khiến ta nghẹn lời. Đúng, ta cũng không
có tư cách giáo huấn hắn. Bất quá, ta ngẩng đầu lên hung hăng trừng hắn
một cái, có thể giống nhau sao? Một là có máu mủ, một là không có máu
mủ, nhưng nếu đều trông cậy vào ta, còn cần ca ca ruột là ngươi sao?
Nghĩ đến điều này, ta không nói hai lời, xoay người đi vào phòng trong.
Phòng trong ánh sáng hơi tối, ta híp mắt một lúc lâu mới có thể thích
ứng, lúc này phát hiện Nguyễn Chỉ đang nằm trên giường, tóc xõa sau gáy, má đỏ ửng, không biết có phải là do ánh sáng hay không, ta thấy cằm của nàng có vẻ gầy hơn vài phần, cả người giống như một tờ giấy.
“Muội muội, ngươi đã đến rồi?” Nguyễn Chỉ mở miệng, thanh âm mềm nhũn vô lực.
Ta đi nhanh đến mép giường ngồi xuống, cầm chặt tay của nàng nói: “Thế nào mới có mấy ngày, liền bệnh thành như vậy?”
Nhìn kỹ lại, trong phòng trống trơn, màn giường gió thổi không lọt, ngay cả
không khí cũng thật đè nén, hơn nữa người bệnh như vậy mà không có một
người hầu nào, có cảm giác cô quạnh biết bao, khiến áy náy trong lòng ta nặng thêm mấy phần. Vỗ vỗ tay nàng trấn an, ta nói: “Nhóm cung nhân
đâu?”
Chủ nhân bệnh như vậy mà không có một người hầu phục vụ
sao? Chẳng lẽ thấy Nguyễn Chỉ không được cưng chiều, cho nên người hầu
cũng không tận tâm sao? Chỉ thấy Nguyễn Chỉ mắt to sững sờ nhìn ta, có
chút vô tội nói:
“Ta không thích ồn ào, nên để các nàng đi xuống.”
Vươn tay sờ trán nàng, may mà không nóng, vậy hẳn không phải là sốt cao. Ta
đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa ra, lại mở cửa sổ, lần này tốt
hơn nhiều, ánh sáng tràn ngập phòng, không khí cũng mới mẻ hơn. Ta lại
đi về phía giường, chỉ thấy Nguyễn Chỉ đã ngồi dậy, một đôi thủy mâu
nhìn ta, vẻ mặt mong đợi nói:
“Muội muội, ta bị bệnh, hoàng thượng không cùng ngươi sang thăm ta sao?”
Đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của nàng, ta ngượng ngùng nói mình vừa đắc
tội tiểu hoàng đế, cũng thật lâu chưa thấy hắn, tự nhiên, ta cứ nói hết
sự thật ra khỏi miệng.
Nhíu mày, ta cố gắng nói một cách thoải mái:
“Hoàng thượng mấy ngày nay công vụ bề bộn, chờ hắn rãnh rỗi sẽ đến thăm ngươi.”
Con ngươi Nguyễn Chỉ lập tức liền ảm đạm, bĩu môi có chút ủy khuất nói:
“Vậy còn muốn ta chờ bao lâu đây? Có thể hay không đến khi ta chết cũng không thấy được mặt hoàng thượng?”
Vẻ mặt khuê phòng oán phụ kia lập tức khiến lòng ta mềm nhũn, không khống chế được nói với nàng:
“Có lẽ ngày mai hoàng thượng sẽ tới.”
“Có thật không?!”
Ánh mắt giống như tro tàn vừa rồi lập tức sáng như sao, tâm tư của nữ nhân
quả nhiên chính là thời tiết, ngươi đoán không được mà dò cũng không
được, hết lần này tới lần khác thay đổi.
Dừng một chút, ta nhìn
bộ dáng thần thái sáng láng lúc này của nàng, nào có nửa điểm dáng vẻ
bệnh suy yếu. Vì vậy, ta thử dò xét nói:
“Nguyễn Chỉ, tại sao ngươi lại bệnh?” Sẽ không phải là trúng tà gì chứ?
“Muội muội” Nàng mềm mại đáp một tiếng, rồi sau đó liền cúi đầu, lông mày nhíu chặt nói:
“Thật sự là tỷ tỷ đã lâu không thấy hoàng thượng, ta đây tim liền đau. Nghĩ
tới hoàng đế đại nhân, ta liền cảm thấy cả người đau đến mức không thở
nổi.”
Ta nhìn nét sầu lo giữa mi tâm Nguyễn Chỉ, thật sự là động
lòng người, nhưng ta lại muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng! Nhìn
một chút, ta hỏi tại sao, không có chuyện gì sao có thể bệnh? Quả nhiên
nàng cũng chỉ thích hợp với bệnh tương tư!
Nhíu mày, ta động viên:
“Ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng làm cụ già suốt ngày ở trên giường, phải vận động nhiều thân thể mới tốt, ta trở về trước.”
“Muội muội.” Ta nói xong định đứng dậy, chỉ thấy nàng kéo lại tay ta nói:
“Muội muội, ngày mai ngươi nhất định phải tìm hoàng thượng tới gặp ta, coi như tỷ tỷ van xin ngươi!”
Ai, nhìn bộ dáng kia làm sao ta có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Ta nói:
“Ta sẽ cố, ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
Nói xong ta liền đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng vừa đi tới phía hương án
bước chân lại ngừng lại, một tờ giấy tuyên thành rơi xuống đất. Giấy rơi trên đất vốn là bình thường, ta không nên quá lưu ý, nhưng mấu chốt là
chữ viết trên giấy kia rất đẹp. Mạnh mẽ có lực, mơ hồ lộ ra một loại khí thế bức người, lại mơ hồ có thể gọi là đế khí.
Trước kia cha ta
mê luyến thư pháp vô cùng, trong nhà có rất nhiều tranh chữ, khi còn bé
ngày nào cũng bắt ta luyện thư pháp hai giờ, bất quá sau này thấy ta
không có năng khiếu, đối với ta hoàn toàn hết hy vọng, cũng không ép ta
nữa. Nhưng nếu nét bút trên giấy có thể đập vào mắt ta, tuyệt đối phải
đẹp vô cùng.
Không chậm trễ nhặt giấy trên đất lên. Đập vào mắt ta là một hàng chữ to rồng bay phượng múa:
“Khanh chỉ cần ẩn núp ở chỗ này, kiên nhẫn chờ đợi, Hàn quyết không phụ khanh, đợi khi việc thành, ta tất lấy danh nghĩa chính thê đãi ngộ.”
Hàn? Thử hỏi người ta quen biết ngoài Hàn vương gia, tên ai còn có một chữ
“Hàn”?! Đây chẳng lẽ là Hàn vương viết cho Nguyễn Chỉ? Nhưng là nhìn hai người bọn họ cũng không thấy có dính dáng gì a?
“Muội muội, ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi nói đi về sao?”
Là thanh âm của Nguyễn Chỉ! Ta cả kinh, rồi sau đó lại thả lỏng, theo góc
độ này, ta đưa lưng về phía nàng, nàng nhất định không thấy được động
tác của ta. Buông tay, giấy tuyên thành nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống
đất, giống như chưa từng bị người nhặt lên.
Ta xoay người lại cười nói:
“Tỷ tỷ ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ngày mai tất nhiên hoàng thượng sẽ đến gặp ngươi.”
Động viên Nguyễn Chỉ xong, ta liền ra khỏi phòng trong, chỉ cảm thấy tất cả
thật rối rắm khiến ta không hiểu rõ. Mới ra ngoài phòng, liền thấy một
hình ảnh cực kỳ quỷ dị, một cung nữ vóc người cao gầy đang cầm chiết
phiến, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chiết phiến kia đang
khinh bạc nâng lên cằm Nguyễn Dự. Ai, dường như bây giờ là nữ mạnh nam
yếu a. . . . . .
Lúc nào thì Nguyễn Dự một thân sói lang lại để
cho một tiểu cung nữ áp đảo? Nghe thấy thanh âm bước chân của ta, hai
người đồng thời quay đầu lại nhìn, chẳng qua chiết phiến trong tay cung
nhân kia vẫn đặt trên cằm Nguyễn Dự, không dời đi nửa phân.
“Hắc hắc, các ngươi tiếp tục, ta không muốn quấy rầy.”
Lúng túng cười cười, ta liền đi ra ngoài, cúi đầu chỉ muốn nhanh quay trở
lại phòng mình, trong lúc vô tình thấy một bọc vải ở dưới đất. Ai ngờ đi chưa được hai bước liền đụng phải một đống bông, đúng vậy, mềm nhũn,
không phải bông thì là cái gì?
Ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra là Lục thị lang búi tóc hai bên. Giờ phút này hắn nước mắt lưng tròng
nhìn ta, một bộ nín khóc nói:
“Nương nương a, ngươi đã hỏi giúp ta chưa?”
Hỏng bét, ta quên mất chuyện này. Chuyện liên quan đến đại kế phát tài a!
Hơn nữa Vi Luật vẫn theo đến đây, trong lòng chắc chắn vô cùng gấp gáp.
Cũng đúng, nữ tử nào bị người ta khoét tường mà không gấp gáp? Khụ khụ,
mặc dù hắn không phải là nữ, nhưng nhìn là đã biết là kẻ bị đè ở dưới,
vậy thì liền coi hắn như nữ nhân đi.
Để hắn ở lại đây, ta lần nữa trở lại đại sảnh, vốn tưởng rằng hai người kia mới vừa rồi bị ta không
cẩn thận nhìn thấy mà thu liễm một chút, dù sao bây giờ ta cũng là phi
tần của hoàng đế.
Ai ngờ tiến đến mới phát hiện, nha, Nguyễn Dự
lại bị cung nữ này đặt ở trên bàn, nữ trên nam dưới. Vội vàng che mặt,
tuy nói ta trên bản chất là một nam nhân, nhưng cũng không muốn vậy a,
giữa ban ngày liền xem một màn xuân cung, là việc con người không thể
chịu nổi, đây không phải là kích thích người ta sao. . .
Hơi mở
mấy ngón tay, ta nhìn qua khe hở, lúc này mới phát hiện quần áo của hai
người có thể nói là chỉnh tề, cũng không hề xốc xếch, mà cung nhân kia
cuối cùng cũng buông tha Nguyễn Dự, thẳng người đứng ở một bên. Lúc này
ta mới phát hiện, cung nữ kia cầm một chiếc đũa, hơn nữa bị gãy thành
hai nửa, một nửa kia rõ ràng ở trên áo Nguyễn Dự.
Nói như vậy,
mới vừa rồi cung nữ này cầm cây quạt uy hiếp Nguyễn Dự, thì ra là ta
nhìn nhầm. Ta đột nhiên cảm giác có điều không đúng, lúc mới vừa rồi
tiến vào, ta thấy cung nữ đứng bên người Nguyễn Dự, nhưng lại không nhìn kỹ, bởi hơi thở của nàng quá nhẹ, làm cho người ta không có hào hứng
muốn xem, nhưng khi nàng chuyển động lại không ai có thể coi thường, cảm giác như vậy chính là do ẩn thân sao? Thật sự là cao thủ a!
Chẳng qua có chút lạ mắt, không giống người trong cung Nguyễn Chỉ, xem ra là
thị nữ Nguyễn Dự đưa tới. Trêu ghẹo nhìn Nguyễn Dự một cái, ta nói:
“Huynh trưởng có nên cảm tạ ta xuất hiện kịp thời, có ân cứu mạng ngươi hay không?”
Chỉ thấy Nguyễn Dự như không có chuyện gì cười cười, kéo cung nữ kia vào lòng nhìn ta cười nói:
“Vật nhỏ này bình thường được ta nuông chiều, bắt đầu không biết lớn nhỏ.”
A, cái này tựa hồ không liên quan đến ta, bất quá cung nhân kia nghe vậy,
chân trái khẽ nhích, hung hăng đạp Nguyễn Dự một cái. Ta cũng cảm thấy
Nguyễn Dự hít mạnh một hơi, đau vô cùng nhưng chỉ có thể cố nén, ta có
chút buồn cười, xem ra không phải là được nuông chiều nha.
Ta nhìn Nguyễn Dự, cũng không dài dòng nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Nghe ngươi nói, Đoàn Tu đại nhân sắp thành hôn? Nhưng không biết sẽ cưới khuê tú nhà nào?”
Chỉ nghe Nguyễn Dự trả lời:
“Việc này, theo dung mạo của Đoàn đại nhân, tất nhiên sẽ cưới chi nữ danh môn vọng tộc.”
Không biết tại sao, ta lại cảm thấy cung nữ kia trợn mắt hung hăng nhìn
Nguyễn Dự một cái, mà Nguyễn Dự đột nhiên co người, làm ra vẻ mặt sợ
hãi. Thật sự không thể nhịn được, hai người này lại liếc mắt đưa tình,
không thấy lão tử đang hỏi sao!!
Lúc này Lục thị lang đang mong ngóng ta trở về báo cáo tin tức làm sao có thể chịu nổi a? Nặng nề ho một tiếng, ta lạnh mặt nói:
“Xin huynh trưởng nói cho ta, rốt cuộc Đoàn Tu kia khi nào sẽ thành hôn? Cụ thể là thành hôn với tiểu thư nhà nào?”
Bao giờ cũng phải biết rõ đối tượng, như vậy thì sau này Vi Luật đi náo
loạn hôn lễ giành chú rể mới dễ dàng a. Có vẻ như thấy ta tức giận,
Nguyễn Dự há mồm muốn nói, lại bị cung nữ bên cạnh ngắt lời, chỉ nghe
nàng nói:
“Là Nguyễn đại nhân nói đùa, Đoàn đại nhân tạm thời chưa muốn thành thân.”
Giọng cung nữ này cũng thật hay, trong vắt dễ nghe. Vì vậy ta quay đầu hướng Nguyễn Dự nói:
“Huynh trưởng, là thật sao?” Chỉ thấy Nguyễn Dự không kiên nhẫn bĩu môi, nhìn
cung nữ kia một cái, cuối cùng có chút không cam lòng nói:
“Nàng nói thật thì chính là thật.”
Đột nhiên ta cảm thấy câu này rất quái dị, cái gì gọi là “Nàng nói thật thì chính là thật”? Cảm giác có chút không đúng, mắt hướng xuống dưới, ta
đột nhiên thấy một đôi chân rất to!
Không thể nào a! Nữ tử cổ đại đều là hoa sen ba tấc, người nào có thể có bàn chân lớn như vậy? Hơn
nữa nhìn bộ dáng của nàng, mi thanh mục tú, phong thái không tầm thường, cũng không giống như nữ tử thôn dã, thoạt nhìn xuất thân có vẻ tốt.
Chợt thấy nàng nhìn ta, trong nháy mắt ta liền hiểu, đột nhiên muốn cười to. Tiến lên tới bênh cạnh cung nữ kia, vô cùng vô ý vươn tay trước ngực
nàng bóp một cái, ân, mềm nhũn. Cũng có chút đầu óc, so với Lục thị lang kia xuất sắc hơn. Lột y phục ra, xem chừng phía dưới kia cũng đều là
từng tầng vải mềm đi?
Hai người bị động tác của ta làm cho choáng váng. Cứ như vậy nhìn ta từ trong ngực cung nữ lấy ra một xấp bông lớn, rồi sau đó ta nín cười nói: “Thoạt nhìn không tệ a, mô phỏng rất giống, Đoàn đại nhân, lần sau dịch dung, nhất định phải nhớ làm chân của ngươi nhỏ đi.”
Đoàn Tu nghe vậy sắc mặt ảm đạm, ngược lại Nguyễn Dự
kia cười to, bộ dáng thấy người bất hạnh thì vui mừng, thật sự đáng đánh đòn. Ta cũng cảm giác tay có chút ngứa, bất quá cũng không xuất thủ,
nhìn Đoàn Tu ta càng buồn cười, ta cũng biết Nguyễn Dự không chiếm được
gì tốt.
Lắc đầu, ta nói: “Đi”, chỉ thấy Đoàn Tu kéo tay ta lại nói:
“Nương nương, ngươi. . .”
“Chưa từng gặp mặt!”
Thật nhanh ngắt lời hắn, ta đi thẳng ra cửa. Kéo Lục thị lang đang ngồi ở
góc tường quay về Tuyền Lan điện. Trên đường hắn liền hỏi:
“Nương nương, mới vừa rồi vì sao ngươi cởi y phục của cung nữ kia?”
Thì ra mới vừa rồi hắn nhìn thấy, chỉ bất quá hắn đứng xa nên không nghe thấy chúng ta nói mà thôi.
Ai, cái gọi là gặp mà chẳng thấy, chính là thế này a.