Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 66: Chương 66




Khi trở lại chánh điện, ta mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống trà lấy hơi, Lục thị lang hai cánh tay vung qua vung lại, rồi sau đó giống như hạ quyết tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn thấy chết không sờn nhìn ta nói:

“Nương nương, nói đi, Đoàn Tu hắn thật sự không muốn thành hôn?? Không sao cả, ngươi không cần phải kiêng dè, cứ nói ra sự thật đi.”

Thật sự không cần kiêng dè sao? Vậy sao ngươi còn có vẻ mặt nếu Đoàn Tu muốn thành thân, ta liền lập tức khóc cho ngươi xem? Bộ dáng như vậy dù hắn có yêu cầu ta cũng không dám nói a. Lão tử cũng không muốn làm bão mẫu thay cho Đoàn Tu, một mình hắn làm là đủ rồi.

Kéo tay Lục thị lang, lại trấn an vỗ đầu của hắn, ta nói:

“Mới vừa rồi Nguyễn đại nhân nói đùa, Đoàn Tu thật sự không muốn thành hôn.”

Ở trong lòng ta lại bồi thêm một câu, có Tiểu Lục hâm bên người, hắn như thế nào lại muốn thành thân. Hơn nữa theo sự quan sát của ta, trong tim Đoàn Tu rõ ràng có Vi Luật. Nếu không một người cao hoa như vậy, làm sao có thể chịu đựng giả trang thành nữ nhân?

Bất quá Đoàn Tu cũng coi như thông minh, đoán được Vi Luật ở chỗ ta. Chẳng qua là. . . . .Ta chớp mắt, hết sức mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra giữa hắn và Nguyễn Dự? Nhìn hai người bọn hắn vừa rồi cũng không giống như chỉ quen biết bình thường. Nhưng cũng không thấy có vẻ ái muội gì ở đây, đoán chừng chính là ứng nghiệm với một câu thành ngữ mà thôi. Người ta nói “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

“Nương nương.” Lục thị lang nghe vậy kéo dài giọng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt có chút nhăn nhó nói:

“Nương nương, nếu Đoàn Tu không muốn thành hôn, vậy ta còn. . . .”

“Ân, ngươi vẫn nên ở đây thêm một thời gian nữa đi.” Ta thật nhanh cắt lời hắn. Chỉ thấy hắn cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất nói:

“Nhưng nương nương, ta nhớ hắn, ta cư nhiên nhớ tên khốn kia.”

Việc này, nhớ là rất bình thường! Ta vẻ mặt đoan chính nói:

“Ngươi ở đây thêm một thời gian nữa đi, nếu Đoàn Tu tạm thời không thành thân, ngươi cũng không có lý do trở về sớm, ở đây đợi thêm mấy ngày, để hắn gấp một chút, xem hắn sau này còn dám ủy khuất ngươi nữa không?”

Lục thị lang nghe vậy mắt sáng lên, vẻ mặt tiểu thụ tức giận, hắn nói:

“Nương nương nói đúng, làm hắn nôn nóng chết!” nói xong nắm quyền vẻ mặt chí thanh niên không chịu khuất phục. Nha, thời gian càng lâu, tiền lão tử có thể lừa gạt Đoàn Tu cũng càng nhiều.

Sau khi làm Lục thị lang yên lòng, ta gọi Nhã Ca tới mang cho ta bình trà, bắt đầu suy nghĩ chuyện vừa rồi viết trên giấy Tuyên Thành. Xem xét tình hình. . .bên trong chắc hẳn có ẩn tình. Nếu nói với ta Nguyễn Chỉ cùng Hàn vương có giao dịch gì đó, ta nhất quyết không tin.

Nhìn đôi mắt long lanh của Nguyễn Chỉ mỗi khi nhắc đến tiểu hoàng đế, cũng biết nàng không diễn trò, dù diễn trò cũng không chân thật như thế. Ánh mắt thuần túy nhìn người mình thích không thể giả bộ được.

Chẳng lẽ có người cố ý đặt tờ giấy kia trên đất, dự đoán ta sẽ tới, muốn mượn cớ này ly gián quan hệ giữa ta và Nguyễn Chỉ? Nhưng lại tính toán sai, thật ra thì mục đích ta vào cung không phải là vì tranh thủ tình cảm hay quyền thế. Ta vào cung, chỉ là muốn lấy diệp kính để trở lại thân nam nhân mà thôi.

“Xuân Tiêu” Qua Tử huynh hào hứng từ bên ngoài đi vào, thấy Lục thị lang thì ngẩn ra, tiếp theo liền thốt lên:

“Sao ngươi vẫn còn ở đây? Không phải nói sẽ đi về sao?”

Ách? Đây là tình huống gì? Hai người bọn họ vốn cùng nhau tới đây nhờ vả ta, miễn cưỡng cũng có thể coi là cùng hội cùng thuyền. Sao biểu hiện của Qua Tử huynh như bây giờ có vẻ như rất không muốn thấy Vi Luật? Nhìn ra nghi ngờ trên mặt ta, Lục thị lang có vẻ rất tổn thương.

Mà Qua Tử huynh tựa hồ như không nhận ra, tâm tình vô cùng tốt híp mắt lại, vui vẻ không ngừng thúc giục:

“Vi đại nhân nên nhanh chóng trở về đi thôi, mau trở về đi, mau trở về đi!”

Mắt thấy Vi Luật nước mắt cũng mau chảy xuống, ta cũng cảm thấy Qua Tử huynh có chút quá đáng, chủ nhân ta còn chưa lên tiếng, hắn như thế nào lại đuổi người? Chẳng lẽ uống lộn thuốc?

Kéo hắn đi tới bên cạnh, thấp giọng để Lục thị lang không nghe thấy, ta nói:

“Tần Duệ, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao ngươi muốn đuổi Tiểu Luật đi?”

“Xuân Tiêu” Hắn ghé vào tai ta, thần bí nói:

“Hắn đi, hai chúng ta có thể ở cùng một chỗ, mà có thể. . .Xuân Tiêu. . .Ta muốn ngươi.”

Một lời ái muội “Ta muốn ngươi”, thiếu chút nữa khiến ta nghẹn. Qua Tử huynh, ngươi trừ cái này còn muốn cái khác không? Nhíu mày, ta vô cùng trịnh trọng nói với hắn:

“Việc này không thể.”

“Vì sao?” Thanh âm rất ủy khuất. . .

Ta giảm thấp thanh âm nói:

“Chúng ta muốn chạy trốn, đúng không? Nếu không cẩn thận có con, trên đường chạy trốn chẳng phải sẽ bị liên lụy? Hơn nữa ta rất có thể sẽ chết, đến lúc đó một thây hai mạng. . .”

“Chớ nói.”

Hắn che miệng ta, đặc biệt nghiêm túc nói: “Ta không muốn, Xuân Tiêu.” Chậc chậc, thật là một hài tử thành thật a. Sau đó hắn lại lập tức nói tiếp: “Nhưng đợi ra cung ngươi lập tức phải đền bù ta! Ta. . .Ta nhịn rất cực khổ. . .”

Hảo, ta vô cùng thống khoái đáp ứng. Hứa suông chính là sở trường của ta.

Đợi đến lúc lão tử trở lại thân nam nhân, ngươi liền hướng người bất hạnh ở trong thân thể Xuân Tiêu đòi là được, nói không chừng còn có thể trời xui đất khiến làm một đoạn nhân duyên ~~~

Như vậy có tính là mỗi ngày làm một việc thiện hay không?

“Xuân Tiêu, ngươi đang nghĩ gì? Hồi thần.”

A? Ta lại thất thần?. . .Ta nhìn Qua Tử huynh vẻ mặt ủy khuất không ăn được thịt, ngươi lại không thèm nhìn ta. Thực có lỗi a. Nhưng. . .Sao ta cảm giác hắn gần đây ngày càng giống Lục thị lang? Tự dưng lại khiến ta nghĩ đến vẻ mặt chó con. . .

Đột nhiên nhớ tới Lục thị lang vẫn đang ủy khuất, ta lập tức quay lại cười:

“Tần Duệ chỉ nói đùa thôi, chỗ của ta ngươi muốn ở bao lâu thì ở.”

“Nương nương. . .” Lục thị lang cố ý kéo dài thanh âm, học bộ dạng Qua Tử huynh, thì thầm vào tai ta:

“Nương nương rốt cuộc thích ai? Là Tần công tử? Hay Hàn vương gia? Hay là hoàng thượng?”

Chậc chậc, hỏi đúng điểm quan trọng, lão tử ai cũng không thích, lão tử thích bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.