Đoàn Tu ánh mắt thâm trầm, trong đó có chút ý niệm khiến ta nhìn không thấu. Ta trả lời: “Tần Duệ cùng Nhã Ca.”
Khuôn mặt tươi cười của Đoàn Tu cứ như vậy cứng đờ, không thể tin nhìn ta nói:
“Ngươi là nói hộ bộ Tần thượng thư công tử, Tần Duệ?” gật đầu, tất nhiên, trừ
hắn thì còn ai vào đây. . . . . .Còn ai để cho ta quan tâm như vậy? Đoàn Tu hơi cau mày, có chút không thể nhịn cười nói:
“Lão già Tần
thượng thư xảo quyệt như vậy, mọi người gọi là “Khẩu phật tâm xà”, là
một kẻ mọi người thấy đều ba phần lo sợ, con hắn còn cần ta che chở?
Nương nương, ngươi đề cao Đoàn Tu quá rồi.”
Đúng vậy sao? Thì ra
cha Qua Tử huynh lai lịch không nhỏ? Nghe Đoàn Tu nói chắc cũng là một
nhân vật lợi hại. Vì vậy, ta cười nói:
“Dù như vậy, ta vẫn hi vọng ngươi có thể bảo vệ hai người này!”
Qua Tử huynh thật ra vẫn luôn bị ta lừa gạt, ta căn bản cũng không có nửa
phần thực tâm với hắn. Cho nên, điều duy nhất có thể làm vì hắn, chính
là an bài tốt cho hắn, ta dù thế nào cũng phải thực hiện.
Đoàn Tu gật đầu, không hề có chút nghi ngờ mà đồng ý, dù sao hai người đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đoàn Tu đi, ta liền đứng dậy, chỉnh trang lại rồi đến Thiên điện, lúc tới
nơi đã gần trưa. Tiểu hoàng đế hôm nay cũng không vào triều. Hai người
bọn họ dù thế nào cũng nên kết thúc đi.
Thế nhưng khi ta vừa đi
tới cửa Thiên điện, liền nghe thấy thanh âm chén vỡ thật lớn. Tiếp theo
thấy tiểu hoàng đế giận dữ lao ra ngoài, lúc gặp ta cũng không giương
mắt nhìn một cái, giống như không hề thấy ta.
Ta thật nhanh đi
vào trong phòng, lúc này thấy Nguyễn Chỉ cả người xích lõa ở trên
giường, trên rèm gấm là một vết máu đỏ chói mắt. Ta vội vàng chạy tới,
Nguyễn Chỉ ôm chặt lấy cánh tay, thân thể co rúc, giống như một con thú
nhỏ bị thương, nhẹ khóc thầm. Cũng không nói gì, ta liền ôm nàng vào
lòng, vỗ nhẹ sống lưng nàng, an ủi nàng.
Ta sẽ không ngu xuẩn
giống như đám nữ nhân kia, chỉ biết bắt bớ hỏi làm sao làm sao. Hai mắt
ngươi không nhìn thấy sao? Người ta đang thương tâm, ngươi hỏi như vậy,
không phải là xát muối lên vết thương của người khác sao?
Nguyễn
Chỉ ôm ta khóc thật lâu, ta vẫn an ủi vỗ nhẹ lưng nàng, cho đến khi nàng dần dần không khóc nữa, chẳng biết từ khi nào ngủ thiếp đi trong ngực
ta. Ôm nàng thêm một chút đến khi xác định nàng ngủ say, ta mới rón rén
đắp chăn cho nàng, hàm răng ngứa ngáy liền muốn chửi người! Tiểu hoàng
đế thật không phải người! Đem người ta ăn sạch sau đó còn phát giận!
Thật làm mất hết thể diện nam nhân!
Rời khỏi Thiên điện, ta dặn
dò Tiểu Đào chăm sóc Nguyễn Chỉ, có chuyện gì liền trực tiếp tới tìm ta, sau đó ta mới trở về phòng mình.
Ta vốn tưởng rằng, qua chuyện
này, tiểu hoàng đế nhất định sẽ lạnh nhạt với Nguyễn Chỉ, ai ngờ lúc xế
chiều liền truyền thánh chỉ, nói Nguyễn Chỉ phục vụ hợp ý trẫm, liền ân
chuẩn nàng đến ở cung điện của hoàng đế. Cho nên nàng liền trở thành hậu phi đầu tiên của Đại Diễn cùng thực cùng tẩm (cùng ăn cùng ngủ) với
hoàng đế. Ta thậm chí ngay cả bóng dáng nàng cũng không thấy.
Sau đó ta vẫn tìm cách suy đoán tình huống hôm đó, nhưng cho dù nghĩ thế
nào cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một suy
nghĩ dần dần càng rõ ràng. Hoàng thành thiên, đoán chừng nếu thật sự
biến đổi thì ta không thể đợi đến ngày mười lăm tháng tám để lấy trộm
diệp kính.
Hết thảy đều tràn ngập tai họa vô hình.
Ngày
hôm sau lúc ta rời giường, liền thấy Qua Tử huynh vẻ mặt do dự nhìn ta,
trong tay hắn cầm một bọc lớn, mắt nhìn chằm chằm ta, trong đó là nhiều
tâm tình xen lẫn, ta nhìn cũng không hiểu hết.
Sau đó hắn nói: “Xuân Tiêu, mẫu thân bệnh nặng, ta không thể làm một người con bất hiếu, ta muốn về nhà một chuyến.”
“Vậy thì về đi a.” Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhi tử muốn dưỡng nuôi mà phụ mẫu chẳng còn, đây là chuyện thống khổ nhất.
“Nhưng. . . . .” Chỉ thấy hắn u buồn nhìn ta, ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói được gì, cuối cùng quay đầu nói: “Ta đi!”
Đi đi, ta im lặng vẫy tay sau lưng hắn, hắn lại lập tức quay đầu nói: “Xuân Tiêu, ta sẽ trở lại đón ngươi.”
“Ân” Ta gật đầu. Tần Duệ, bất kể như thế nào, ta vẫn tin tưởng ngươi.
Sau khi Qua Tử huynh đi, ta cảm giác cả Tuyền Lan điện cũng yên tĩnh hơn
rất nhiều, ngay cả bình thường thích đánh bài nay cũng mất hăng hái. Mấy ngày nay Hành Cửu cũng không biết đi đâu, khiến ta và Lục thị lang hai
người vô cùng nhàm chán, còn thiếu chưa tự ngu tự nhạc. (tự tiêu khiển)
Nhưng Vi Luật gần đây cũng thường hay bồn chồn, chẳng lẽ. . . .hắn đã biết chuyện của Đoàn Tu??
Như vậy Lục thị lang a, lúc đó sao ngươi không vung luôn một đao vào Đoàn Tu đi?