Tiểu Lục. . . . . Nhìn Vi Luật như vậy, lòng của ta đột nhiên mềm nhũn, đặt tay lên vai hắn,
nhìn thẳng vào mắt hắn, ta vô cùng nghiêm túc nói:
“Tiểu Lục, nếu nhớ hắn, vậy thì trở về tìm hắn đi.”
Nếu như có tâm, cần gì phải tạo khoảng cách xa xôi như vậy giữa hai người?
Khiến cho hai người chán nản thương tâm? Không bằng ở chung một chỗ, có
chuyện gì hai người cùng đối mặt.
Vi Luật nghe vậy khẽ gật đầu, rồi sau đó ngẩng lên nhìn ta nói:
“Nương nương, Đoàn Tu nhất định sẽ thành hôn, bởi vì hắn có vị hôn thê, hắn
làm hư danh tiết của tiểu thư nhà người ta, là nữ nhi của Hoàng đại
nhân, đúng không?”
“Ai nói với ngươi?”
Sắc mặt ta trầm
xuống, ta đã đáp ứng Đoàn Tu đào hoa kia, đang cố gắng giải quyết giúp
hắn, phía Hoàng Anh ta cũng nghĩ lí do thoái thác. Nhưng ta không nghĩ
tới, trước khi giải quyết được mọi thứ, chưa thể để Vi Luật biết.
“Nương nương, ngươi không cần gạt ta nữa, các ngươi đều không muốn cho ta
biết, thế nhưng ta đã biết rồi.” Hắn đảo mắt nhìn ta, vẻ mặt trấn tĩnh
nói:
“Nương nương, thật ra không nhất thiết phải làm vậy. Ta chạy đến, ta cáu kỉnh tranh hơn thua với hắn, cũng chỉ bởi vì ta biết được,
dù ta đi đến đâu, hắn cũng sẽ tới tìm ta. Nương nương, các người đều
không hiểu, ta tin hắn, vẫn luôn tin hắn. Cho nên nương nương a. . . .
.”
Vẻ mặt lúc trước còn cau có như bánh bao kia, đột nhiên liền tươi cười sáng lạn. Chỉ nghe hắn nói:
“Nương nương yên tâm, ta sẽ ở đây an tâm chờ hắn, ta sẽ chờ hắn tới đón ta về.”
Vi Luật như vậy, tựa hồ như một người khác, không còn lơ mơ như trước,
ngược lại giống như đã thay đổi chỉ sau một đêm. Ta không nói được gì,
chỉ khẽ vuốt tóc hắn, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:
“Yên tâm, hắn sẽ rất nhanh tới đón ngươi.”
Buổi tối, ta ngồi trên bàn, nhìn một bàn đầy thức ăn, lông mày nhíu chặt,
tâm tình hết sức buồn bực. Tại sao có thể như vậy? Đường đường là một
hoàng đế, đã đáp ứng, cho đến bây giờ lại vẫn chưa xuất hiện. Là bị phi
tử xinh đẹp nào quấn lấy? Hay hắn đã quên lão tử đang đợi hắn?
Đang định bảo Nhã Ca mang hết thức ăn đi, liền nghe thấy thanh âm lanh lảnh
của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.” tiểu hoàng đế rốt cuộc đã tới.
Hắn đi vào trong điện, không nói một câu, chỉ ngồi xuống, nhìn chằm chằm ta, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thế nhưng ta ngửi thấy mùi
rượu rất nồng trên người hắn. Chẳng lẽ là say? Nhìn kỹ, ánh mắt của hắn
có chút không tập trung, vẩn đục, cũng không có bộ dáng của ta chiếu
trên con ngươi.
Phất tay cho Nhã Ca cùng một đám cung nhân lui
ra, ta đi tới trước mặt hắn, quơ quơ năm ngón tay, hắn vẫn không nhúc
nhích, ta lại thử dò xét nói:
“Hoàng thượng? Ngươi làm sao vậy?”
“Xuân Tiêu. . .” Hắn không kiên nhẫn vung tay, rồi sau đó chợt kéo cổ tay ta, kéo cả người ta vào trong ngực, lóng ngóng nói:
“Xuân Tiêu, ngươi đã đến rồi? Ngươi biết không? Chúng ta thật giống nhau.”
Chúng ta giống nhau? Chúng ta giống nhau ở chỗ nào? Ngươi dù gì cũng là một
hoàng đế, ngươi dù gì thân phận cũng trong sạch, ngươi có bi thương như
lão tử sao?
Vậy mà ta vùi ở trong ngực hắn bất động, tiểu hoàng
đế như vậy, tựa hồ rất không bình thường a. Hắn không phải luôn luôn
không để lộ buồn vui sao?
“Xuân Tiêu. . . Xuân Tiêu. Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn không hiểu sao? Chúng ta bị vứt bỏ từ nhỏ. Mà
ngươi, ngươi chỉ có ta, ta cũng chỉ có ngươi thôi. Ta sẽ đối tốt với
ngươi. . .”
Tiểu hoàng đế, rốt cuộc là say rượu phát điên sao?
Hay bị người nào kích thích? Nhưng trong hoàng cung hắn lớn nhất, ai dám làm hắn kích động? Ai, mặc kệ, tóm lại, tối nay nhất định phải hỏi diệp kính ở đâu.
“Xuân Tiêu. . .” Hắn lại bắt đầu gọi ta, một lần lại một lần, giống như sợ ta giây tiếp theo sẽ biến mất.
“Xuân Tiêu, Xuân Tiêu, Xuân Tiêu. . .” Hãm cha, lại bị hắn gọi, ta cũng không phải bị chứng tâm thần phân liệt. Kéo tay hắn lại, nắm chặt, rồi sau đó dùng sức nhéo, để cho hắn cảm giác được sự tồn tại của ta, đồng thời
lên tiếng:
“Hoàng thượng, ta ở đây, hoàng thượng.”
“Xuân
Tiêu.” Hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, con ngươi thâm trầm trước
đây giờ phút này ẩn chứa đau đớn. Vì rượu nên sắc mặt ửng đỏ, sau đó lại trở nên yếu ớt tái nhợt như lúc mới gặp. Hắn nói:
“Xuân Tiêu,
ngươi nói, rốt cuộc là loại mẫu thân gì, mới có thể hạ độc hài nhi ruột
thịt của mình? Đến tột cùng là hận thù như thế nào? Là dục niệm như thế
nào, mới có thể làm nàng hận muốn giết chết hài tử của mình?”
Hạ
độc, chết? Liên tưởng đến thái hậu quái dị, cùng sắc mặt lúc nào cũng
tái nhợt của tiểu hoàng đế, ta giảm thấp giọng, ghé vào tai hắn nói:
“Hoàng thượng, ngươi nói thái hậu hạ độc ngươi? Nàng muốn ngươi chết?” “Đúng. . . . .”
Thanh âm tiểu hoàng đế giống như nói mê.
“Tử Mặc nói bất quá ta chỉ sống được đến hai lăm tuổi, nếu như không gặp
hắn, lần phát bệnh một tháng trước ta cũng đã chết. Từ lúc mười tuổi bị
mớm thuốc cho đến bây giờ, đã là mười lăm năm. Nếu như. . . Nếu như
không có Nguyễn Chỉ, không có nàng làm thuốc dẫn, có lẽ trung thu năm
nay ta sẽ chết.”
Trung thu? Tại sao sẽ đúng vào mười lăm tháng
tám? Đột nhiên trong lòng có dự cảm bất thường dâng lên cuồn cuộn, mười
lăm tháng tám, đêm trung thu, cả nhà vốn nên đoàn viên cùng nhau nhìn
trăng sáng, mà bây giờ xem ra, hiện tại không phải ngày tốt.
Bất
quá vừa rồi hắn nhắc tới Nguyễn Chỉ? Bất giác nắm chặt tay hắn hơn, véo
mạnh vào lòng bàn tay hắn một cái, phòng ngừa hắn say liền ngủ mất. Ta
nói:
“Việc này cùng Nguyễn Chỉ có quan hệ gì? Ngươi đột nhiên đem nàng vào Trọng Hoa điện, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Nghe vậy, ánh mắt tiểu hoàng đế hơi nheo lại, chế ngủ cổ tay ta kéo ta đến gần hắn hơn, rồi sau đó áp vào tai ta nói:
“Giải độc a. Xuân Tiêu, ngươi không biết sao? Độc năm này tháng khác tích tụ
trên người ta, chỉ có thân thể Nguyễn Chỉ mới có thể giải được.”
Nói như vậy, trầy da sứt thịt nằm vật ở trên giường, vết máu khắp người,
thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn, nhịn xuống đau đớn, chỉ vì
giải độc cho hắn sao?
“Hoàng thượng, độc kia rốt cuộc phải giải như thế nào?”
Nghe được câu nói của ta, toàn thân tiểu hoàng đế đột nhiên run lên. Tựa như nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ bi thảm, run rẩy nhìn ta, trong mắt hắn
mang đậm sợ hãi nói:
“Xuân Tiêu, ngươi biết không? Nếu như có
thể, ta thật sự không muốn như vậy! A. . . Thật buồn cười, ta đường
đường là một hoàng đế, lại cần một nữ nhân nhu nhược hy sinh tánh mạng
cứu giúp! Xuân Tiêu, ngươi biết ta. . . Trẫm. . . Ta, ta. . . Ta mỗi
ngày trở lại tẩm điện, nhìn thấy nàng nằm ở trên giường, trên lưng máu
tươi đầm đìa, ngươi biết ta cảm giác thế nào không?
Nàng nói với ta, nàng cam tâm tình nguyện.
Ta không muốn giải độc, có lúc ta muốn, không bằng cứ như vậy chết đi.
Nhưng ta lại không thể, ta cầm roi, hung hăng quất xuống, để cho vết
thương kia sâu hơn, để cho mùi máu tanh trong không khí càng đậm, chỉ vì muốn nuôi mập cổ trùng trong thân thể nàng, tới hấp độc cho ta. Ngươi
biết ta có cảm giác thế nào sao?
Nói ta tàn nhẫn, nói ta khát
máu! Đúng! Ta thừa nhận, vì muốn tiếp tục tồn tại, vì muốn trả thù bọn
họ vào ngày mười lăm, mỗi ngày xương cốt đau đớn, ta vẫn quyết tâm phải
sống! Ta muốn sống để hỏi nàng rõ ràng. Vì sao phải đối với ta như vậy?
Mười lăm năm trước. . . Mười lăm năm trước ta chỉ là một hài tử mười tuổi a! Bọn họ ta sao có thể ra tay? Xuân Tiêu, may mà có Tử Mặc cùng Nguyễn
Chỉ, có ngươi ở bên cạnh ta. Bọn họ không phải muốn bức vua thoái vị
sao? Không phải muốn đoạt quyền sao? Hừ! Vậy để cho bọn họ xuống đất mà
cầm quyền đi!”
Bọn họ? Bọn họ trong miệng tiểu hoàng đế, rốt cuộc chỉ thái hậu hay Hàn vương? Ta muốn hỏi cho rõ ràng, lại nghe thấy
tiếng thở đều đều. . . Đã ngủ rồi sao?
Hai tay véo má hắn, ta
đang muốn dùng sức đập hắn, để hắn tỉnh dậy rồi hỏi tiếp. Vậy mà động
tác đột nhiên dừng lại, chỉ vì ta mới phát hiện, thì ra tiểu hoàng đế
mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu lõm, bên trong tràn đầy
mỏi mệt, bộ dáng lo lắng sầu muộn. Quên đi, để hắn nghỉ ngơi vậy, hơn
nữa, cho dù hắn có tỉnh, theo tâm trí mơ hồ bây giờ của hắn, cũng chắc
chắn không nói được diệp kính ở đâu.
Vì vậy, chi bằng đợi sau này hãy nói. Khi đó ta cũng không phát hiện, lòng của ta, so với lúc mới tới đây đã mềm hơn rất nhiều.
Để mặc tiểu hoàng đế đang gục ngủ mê man trên bàn, ta đi ra ngoài, trăng
sáng nhô cao, ánh sao lấp lánh, trời sáng như ban ngày, trắng xám như
ngọc lưu ly. Như vậy, không bằng lúc này đến chỗ Nguyễn Chỉ xem một
chút, sẽ tốt hơn ở chỗ này hao tổn tinh thần phụng bồi một kẻ nát rượu.
Cầm lấy áo choàng màu trắng, không nói cho bất cứ ai, ta len lén chạy ra
khỏi điện, đi tới Trọng Hoa cung, mang theo thuốc ta sai Nhã Ca lấy từ
ngự y.
Nguyễn Chỉ, nha đầu ngốc. . . Nghĩ đến tấm lưng đẫm máu
của nàng, ta đột nhiên cảm thấy mắt hơi xót. Bất quá chỉ là một thiếu nữ không biết thổ lộ, cho nên ngươi phải dùng thân thể mình sao? Chẳng sợ, trong lòng hắn căn bản không có ngươi? Không sợ hắn đối với ngươi ôn
nhu, cũng chỉ bởi vì áy náy?
Chân chính yêu một người, có phải là như vậy? Nguyện ý làm hết thảy cho hắn, chỉ vì ấm áp ngắn ngủi như ánh sáng lướt qua?
Nguyễn Chỉ yêu, mù quáng như thế, lại thuần túy, thuần túy khiến cho ta mơ hồ
bắt đầu đau lòng vì nàng. Trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ, nếu có
một người đối với ta như nàng đối với tiểu hoàng đế, ta có thể cũng sẽ
lưu luyến hay không? Mà sẽ không để ý mình là nam hay nữ?
Một
khắc kia, trong đầu ta hiện lên, vẻ mặt của Qua Tử huynh, ta chỉ nhớ một câu kia của hắn: “Xuân Tiêu, ngươi phải đợi ta, ta nhất định sẽ trở lại đón ngươi.”
Vi Luật nói hắn tin Đoàn Tu, vậy ta? Qua Tử huynh. . . Nghĩ đến đây, ta chợt nhắm hai mắt lại, thật xin lỗi, lòng ta đã sáng tỏ, ta không tin ngươi. . .