Hãm cha! Như thế này
nếu nói không cố ý, ngay cả ta cũng không tin a! Hai ma ma già vốn vô
cùng hung hãn kia, vừa nghe thấy một câu này, liền lập tức trưng ra bộ
mặt vô tội đứng ở một bên, để lại một mình ta, đần độn như kẻ ngu đứng ở đó.
Tiêu Hàn lập tức đi vào, ta nhìn giày thêu rồng màu vàng đi
đến gần liền thấy lạnh cóng, cho đến khi đối diện với cặp mắt rét lạnh
kia thì lông tơ toàn thân cũng sắp nổi lên!
Đây không phải là cừu nhân gặp nhau trong truyền thuyết, vô cùng khiếp sợ?
Ai nha! Chẳng qua, vì sao ánh mắt của hắn lại âm u như vậy, chẳng những
không có một chút sát khí, còn hướng về phía ngực lão tử?
Ta theo bản năng dùng ta che lại khối da thịt trắng nõn trước ngực. Hai tròng
mắt tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm hắn, đồ sắc quỷ đáng chết, ngươi
nếu dám có ý đồ bất chính với lão tử, xem lão tử thu thập ngươi như thế
nào!! Có lẽ là ánh mắt của ta có lực uy hiếp, hồi lâu, mới nghe được
thanh âm khàn khàn giống như tiếng mỏ hàn:
“Có chuyện gì xảy ra?”
Còn chuyện gì xảy ra?! Ta sát, ngươi không có mắt sao, sao không tự mình
nhìn a?! Ngươi phái tới hai lão bà cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt
thiếu chút nữa lột sạch lão tử.
Ta hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, còn chưa nghĩ kĩ xem có nên mở miệng hay không, liền nghe hai ma ma già bên cạnh sợ sệt trả lời:
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương
không muốn cho chúng ta đo kích thước để làm y phục, cho nên nô tỳ dưới
tình huống cấp bách, ra tay không khỏi có chút thô bạo, nô tỳ thật sự
không có ý đả thương nương nương, kính xin hoàng thượng tha mạng.”
Tuổi tác lớn như vậy lại quỳ ở dưới đất run lẩy bẩy, đoán chừng nếu ở thế kỷ 21, ta sớm đã bị mấy bạn lắm mồm trên mạng tung hình lên web, sau đó bị mọi người bàn tán!
Thật sự không biết nói gì, thái độ ủy khuất
cầu xin tha thứ như thế, làm ta thấy mình như ác bá a!! Cứ làm như là
lão tử đây lột y phục của các ngươi.
“Trẫm cũng biết. Các ngươi lui xuống hết đi.”
Vừa nói hắn vừa phất tay, rồi sau đó nhóm cung nhân như thủy triều lui ra
ngoài. Nhìn xem, đây chính là sức hấp dẫn của quyền lực, đây chính là xã hội cổ đại vạn ác a, một câu nói mà trong cung ta ngoại trừ con ruồi
thì chỉ còn lại hắn.
Cúi đầu, ta thấy chân trái Tiêu Hàn khẽ nhúc nhích, từng bước một đi tới trước mặt ta.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo ý không cho phép phản
kháng. Đuợc rồi, ngẩng thì ngẩng, hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt. Ta cũng không tin lão tử ngẩng đầu, ngươi vẫn còn muốn ăn lão tử?!
Vì vậy ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngang bướng nhìn hắn. Lại chỉ nghe thấy
hắn cười nhẹ một hồi. Cười xong hắn mới nhìn ta, trong tròng mắt đen
ngập tràn vui vẻ.
Hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi xem, những lời ta nói trước đây bây giờ đã làm được, ngươi thế nào cũng sẽ thuộc về ta!”
Ta không động, cũng không nói, cứ đứng im một chỗ, mặc cho hắn nhìn ta, cũng mặc cho hắn vươn tay ôm eo ta.
“Xuân Tiêu a Xuân Tiêu. . . . . .” Hắn gọi tên ta như than thở rồi sau đó
liền ôm lấy ta thật chặt, cứ như vậy một lúc lâu, mới nói tiếp:
“Xuân Tiêu, ôm ngươi thật thoải mái. . . . . .Như vậy, cảm giác thật chân
thực. Cũng không uổng phí ta hao phí nhiều tinh lực như vậy để bày ra
ván cờ này.”
Hãm cha! Gặp qua những kẻ không biết xấu hổ, nhưng
chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến như vậy! Chính ngươi có dã tâm,
muốn làm hoàng đế, cũng đã âm thầm chuẩn bị lâu như vậy, hôm nay cuối
cùng đã được như nguyện. Ngươi cư nhiên lại đem tội danh đẩy cho ta,
những lời này nếu người không biết chân tướng nghe được, có khi sẽ cho
rằng lão tử là hồng nhan họa thủy!
Thật sự cho là mình giống như Lý Tự Thành [1], một phen nổi giận vì hồng nhan.
[1] Lý Tự Thành (1606-1645?) là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc sống vào
cuối đời Minh, đầu đời Thanh đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Minh vào năm 1644, tự xưng là Đại Thuận hoàng đế nhưng sau đó, quân Mãn Châu tràn vào Trung Quốc lập nên nhà Thanh năm 1644 đã lật đổ Lý Tự Thành và tiêu diệt toàn bộ lực lượng của ông.
Nhưng ông trời làm chứng a! Trừ cái ôm hiện tại không thể không nhận này, giữa ta và hắn
trong sạch, so với đậu hủ còn trắng hơn.
Bị ôm một lúc lâu, lâu đến khi ta rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, ta mới nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi:
“Hàn vương gia, vì sao muốn phong ta làm hoàng hậu?”
Nghe vậy, Hàn vương hơi híp mắt, một lúc sau, thu lại ánh sáng đáy mắt, mới ngẩng đầu nhìn ta nói:
“Tại sao ta không thể phong ngươi làm hoàng hậu, thiên hạ này to lớn, chúng
ta cùng nhau ở chỗ cao nhất nhìn xuống chúng sinh không phải rất tốt
sao? Xuân Tiêu, hậu vị này ta vẫn luôn giữ lại vì ngươi. . . . . .Chỉ có ngươi, mới là người ta thực sự muốn dắt tay cả đời, cũng là người ta
muốn cùng hưởng vinh hoa phú quý!” Ta nhổ vào!
Hảo một phen thâm
tình chân thành bày tỏ, nếu ta là cô nương ngu ngốc không biết tí tình
cảm trai gái nào, giờ phút này đã sớm điên đảo không biết thần hồn ở
đâu, nhưng. . . Vinh hoa phú quý tuy tốt, ngồi ở chỗ cao nhất thiên hạ,
làm bề trên tuy tốt, nhưng nếu mạng nhỏ không còn, còn nói cái rắm gì?!! Bất quá hết thảy đều vô ích, quay đầu lại cũng không biết chết thế nào!
Lão tử muốn vinh hoa phú quý, muốn mỹ nhân trong ngực, vậy cũng phải còn
mạng để hưởng thụ? Nhíu mày, ta nói: “Cám ơn ý tốt của hoàng thượng,
Xuân Tiêu vô cùng cảm kích. Mọi chuyện sau này, dĩ nhiên là nghe theo
quyết định của hoàng thượng.”
Bất kể thế nào, cũng phải ổn định hắn. Chuyện sau này, cũng chỉ có thể tính toán kỹ càng ~~~
Nghe vậy trên mặt Hàn vương hiện ra nụ cười hài lòng, ngay cả cặp mắt lạnh
lẽo kia cũng có chút ấm áp. “Hiểu Hiểu, ta thật may mắn, thì ra bây giờ
vẫn còn kịp.”
Còn kịp cái gì? Ta muốn hỏi lại nhưng lại thôi, chỉ vì bây giờ hắn gọi ta là “Hiểu Hiểu”, mà không phải Xuân Tiêu, cho nên
vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu không lỡ lời, có thể
ảnh hưởng đến tính mạng.
“Hiểu Hiểu”, hắn lại gọi ta, thanh âm
dây dưa giống như ta cùng hắn có gì đó. Nhịn không được cảm giác khó
chịu trong lòng, ta nói: “Vương gia, ta ở đây.”
Ta ở đây, người
lớn như lão tử đang ở trong lòng hắn, hắn còn phải gọi, gọi cái gì a?
Nhưng. . .Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thế nhưng
một chỗ trong lòng mơ hồ đau, giống như có người nào muốn đáp lại hắn.
Hái tặng ta cành mộc qua.
Ta tặng người cành quỳnh cư.
Cần chi báo đáp vậy.
Chỉ mong lương duyên này là mãi mãi!
Tặng ta nhánh quả đào
Ta tặng về quỳnh dao.
Cần chi báo đáp vậy.
Chỉ mong bên nhau đến đời đời!
Tặng ta cây mận.
Ta tặng lại ngọc quỳnh
Cần chi báo đáp vậy.
Vĩnh viễn bên nhau để đáp đền!
Là ai, ở trong đầu ta nhớ tới thủ thơ? Là ai, ở sâu trong tiềm thức nói “vui vẻ”, chẳng lẽ linh hồn Xuân Tiêu còn chưa tan biến?