“Thị tẩm?”
Vừa nghe hai chữ này, mặt ta đột nhiên nóng lên. Suy nghĩ một lúc lâu, sau đó
mới phục hồi tinh thần. Thì ra ngươi trễ như vậy đến đây tìm ta, mục
đích chính là mang ta lên giường?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu
Hàn, một bộ ta tuyệt đối không nói giỡn, ánh mắt của hắn khiến ta không
nhịn được run lên. Cúi đầu lắp ba lắp bắp trả lời:
“Hoàng. . . Hoàng
thượng. . . Không phải nói đợi sau lễ phong hậu thành thân. . . Khụ khụ, sau đó mới viên phòng sao? Khụ khụ.”
Thật ra ta còn một đống lý do như thế, vậy mà lời chưa nói hết, liền bị Tiêu Hàn cắt đứt, mắt hắn
khẽ híp, tay to vuốt tóc ta, đầu ngón tay hơi xẹt qua da, cảm giác tê
dại đó như lan vào từng tế bào trong cơ thể, khiến cho ta nhất thời sợ
hãi.
Cứ như vậy đùa nghịch tóc ta hồi lâu, Hàn vương nhìn ta, môi mỏng hé mở. Hắn nói:
“Hiểu Hiểu, vốn ta nghĩ rằng có thể đợi đến lúc phong hậu, cho nàng thời
gian, để nàng từ từ thích ứng. Để nàng nhớ lại trước kia chúng ta ở
chung nhiều năm như vậy, nàng là thật tâm thích ta. . . .
Mà ta, bởi
vì có nguyên nhân, trong lòng cho dù biết, cũng không cách nào đáp lại
tình cảm của nàng. Những thứ này vô cùng trân quý đối với ta. Cũng là
trân quý nhất đối với nàng, ta vốn không muốn ép nàng, nhưng. . .
Tối hôm nay, ta thấy tầm mắt nóng bỏng không hề che dấu của những nam nhân
kia dừng trên người nàng, khi ta thấy trong đó tràn đầy thưởng thức cùng tán dương thì ta thật sự sợ một ngày nào đó nàng sẽ không còn thuộc về
ta, mà ta, vĩnh viễn không có cách nào lại gần nàng, gần kề giống như
giờ phút này.
Ta phát hiện mình thật sự không nhịn được. Sớm muộn gì
nàng cũng sẽ trở thành nữ nhân của ta, nếu như vậy thì tối nay cũng
không có gì khác, vì vậy chúng ta liền viên phòng đi, ta sẽ làm nàng trở thành người của ta.”
Nói dứt lời, ngón tay hắn lướt qua môi ta, động tác ôn nhu triền miên, vẻ mặt ẩn tình. Nếu không nhìn kĩ ánh lạnh chợt
lóe lên trong mắt hắn, ta sẽ thật sự nghĩ rằng hắn nói thật, ta là người mà hắn yêu thương chờ đợi. Ai, băng sơn nam này bình thường không nói
lời nào tốt, một khi nói lời ngon tiếng ngọt, đơn giản chính là muốn
mạng người, so với ta năm đó miệng lưỡi hoa sen chói lọi cũng không kém
a.
Hé môi nhàn nhạt cười, trong mắt không có bất cứ tình cảm gì, ta nhìn hắn nói:
“Hoàng thượng, sớm muộn gì cũng giống nhau, như vậy, sớm không bằng chậm. . .”
Ta đang định cười dụ dỗ hắn một cái, liền bị Hàn vương ngắt lời. Ngón tay
thon dài nâng cằm ta lên, mặt sát lại, thân thể giống như dán vào người
ta.
Hắn cứ như vậy ghé vào tai ta nói:
“Nhưng ta chờ không được. . . . . .”
Hơi nóng của hắn phun vào mặt, cùng với môi mỏng độ cung xinh đẹp dán vào
tai ta, thanh âm khàn khàn như hạt cát của hắn, cũng đủ làm cho thân thể ta không khống chế được mà run rẩy.
Hàn vương. . . Hàn vương này
không phải là đã dục hỏa đốt người chứ? Lão thiên, ngàn vạn lần đừng để
hắn đánh dã chiến (ngoài trời). Tay sờ xuống hông, khi dừng lại thấy nơi đó không có vật gì thì trong nháy mắt, ta giống như hóa đá từ đầu xuống chân.
Hãm cha lão thiên gia! Hồn mộng mê hồn tán xưa nay ta dùng để
phòng thân không có ở đây! Hãm cha! Ai bảo ngươi thay quần áo! Thật sự
muốn đập chết sự kích động của chính mình. Vừa nghĩ tới đau đớn khi bị
phá thân của nữ nhân, ta liền sợ hãi.
Hư thân a!! Có thể không khác gì xé thịt, vậy có thể không đau sao?
Nén xuống tất cả cảm giác sợ hãi, rồi sau đó ta liền lấy can đảm đoạt bầu
rượu kia từ tay Hàn vương. Mở nắp uống một ngụm, hơi rượu cay xông thẳng vào cổ họng, lúc này mới đè xuống cảm xúc hốt hoảng kia. Rồi sau đó ta
quay đầu cười nhẹ với Hàn vương:
“Hoàng thượng, ngươi xem trăng sáng
lên cao, cảnh đẹp ở bên, phong nguyệt vô biên. Mùi hoa bốn. . .” Ta bây
giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian, có thể kéo bao lâu liền kéo, nói
không chừng một lúc sau hắn sẽ không có hăng hái gió trăng gì nữa.
“Đủ rồi!!!”
Ta chưa nói hết liền bị Hàn vương vẻ mặt thịnh nộ cắt đứt. Mặt hắn đen hơn mấy phần, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, rồi sau đó nhìn ta nói:
“Hiểu Hiểu, đến tột cùng nàng muốn nói cái gì?”
Thấy hắn tức giận, đầu của ta không nhịn được rụt lại, lúc này ngàn vạn lần
không thể chọc giận hắn. Sau đó ta ngẩng đầu lên dè dặt nhìn hắn nói:
“Hoàng thượng, ta là nói, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không bằng cùng nô tì uống rượu tán gẫu?”
Nghe vậy, sắc mặt lạnh băng của hắn mới hòa hoãn một chút, mắt khép hờ nhìn ta, ý vị bên trong khó hiểu nói:
“Hiểu Hiểu, rượu này mạnh vô cùng, ngươi cứ từ từ uống.”
Nhỏ mọn, ngay cả bầu rượu cũng không cho ta uống. Đối diện với vẻ mặt có thể gọi là ôn nhu hiếm thấy của hắn, ta mới cười nói:
“Cám ơn hoàng thượng!”
Rồi sau đó liền há to mồm, nâng ly đổ vào trong miệng.
“Được rồi.” Hàn vương đoạt lấy bầu rượu của ta, cũng đổ vào trong miệng mình. Rồi sau đó, cư nhiên cúi xuống chế trụ đầu của ta, đem rượu kia đổ vào
trong miệng ta. Trong lỗ mũi đều là hơi rượu nồng nặc, ta bị mùi rượu
làm cho chóng mặt, cuối cùng ở động tác nâng ly tiếp theo của Tiêu Hàn,
trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hãm cha, ai nói nam nhân này là một khối băng sơn? Thủ đoạn rõ ràng rất cao a!
Lúc này, nhìn gương mặt tuấn
tú của Hàn vương, cùng với mặt hồ sóng lăn tăn dưới ánh trăng, nhớ tới
Hàn vương lần trước ở hồ có ý đồ quấy rối ta, bộ dáng chật vật khi bị
Hành Cửu đánh ngất trên mặt đất, ta không nhịn được cười ra tiếng:
Tiêu Hàn cau mày hỏi:
“Nàng cười cái gì?”
Thấy nữ nhân này chợt cười, hắn càng nhìn càng không hiểu.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, ta chỉ vào mặt hồ kia cười nói:
“Ngươi còn nhớ lần trước ở yến hội của Nhàn phi, cũng là tại nơi này, ngươi có ý đồ bất chính đối với ta, kết quả lại rơi xuống nước, không nghĩ tới,
đường đường một vương gia anh vĩ bất phàm lại chỉ là vịt lên cạn! Ha
ha.”
Nghe vậy, nhớ tới bộ dáng xinh đẹp trong trẻo của nữ tử này lúc cười, Hàn vương cũng không nhịn được khẽ cười nói:
“Nhớ, sao lại không nhớ.”
Cũng chính là một đêm kia, hắn càng kiên định mình phải ngồi lên vị trí kia, có thể quang minh chính đại ôm nàng. Khi đó hắn đã vô cùng hối hận, lúc trước sao hắn ngu ngốc như vậy, để cho nàng thoát khỏi lòng bàn tay?
May mắn, hiện tại ôm nàng không coi là quá muộn.
Gió đêm thổi mang
theo một chút lạnh lẽo thấm vào xương. Nhìn thân thể Xuân Tiêu run vì
lạnh, ánh mắt Hàn vương không tự chủ dịu xuống. Hắn tiến lên ôm nàng
nói:
“Xuân Tiêu, đêm đã khuya, nên về cung nghỉ ngơi.”
Nói xong
hắn cứ thế ôm lấy ta, bước đi. Chóp mũi đều là mùi rượu nồng nặc, đầu óc hỗn loạn. Cũng được, nếu hắn nguyện ý khuân vác, vậy ta dĩ nhiên theo
hắn. Nếu ngủ quên ở ngoài, rất dễ ngã bệnh.
Không biết đi bao lâu,
ước chừng khoảng hai mươi mét, hoặc có lẽ ngắn hơn. Tựa như đi vào một
gian phòng, thân thể cũng bớt lạnh. Tiếp theo Hàn vương cẩn thận đặt ta
xuống giường, mắt khép hờ, khắp nơi đều là một màu đỏ, không nhịn được
nhắm hai mắt lại, ta muốn ngủ một lát.
Tiếp theo cảm giác như có một
bàn tay chạy lướt trên người ta. Tựa hồ đang cởi quần áo của ta. Mơ mơ
màng màng, đầu óc hỗn loạn, ta cho rằng mình bắt được tay của Nhã Ca,
nghĩ rằng mình đang ở trong Tuyền Lan điện. Không nhịn được đẩy bàn tay
kia ra, ta khịt khịt nói:
“Nhã Ca đừng nháo. Tối nay lạnh, ta muốn mặc y phục đi ngủ.”
Hồi lâu, lại thấy bàn tay bị đuỗi kia muốn cởi quần áo của ta ra, không
khỏi có chút tức giận, lại đẩy bàn tay kia ra, ta lẩm bẩm:
“Hảo Nhã Ca, hảo tỷ tỷ, ta rất lạnh. Ngươi để cho ta ngủ đi! Đừng cởi y phục của ta nữa. . . .”
Sau đó ta đổ người xuống, mặt vùi vào trong chăn. Hàn vương vừa bực vừa
buồn cười nhìn nữ nhân xinh đẹp chôn mình vào trong chăn, đầu chỉ nhô ra một ít. Mặt khẽ ửng hồng, động tác cởi y phục cũng không ngừng lại,
trong cổ họng phát ra tiếng rên do dục vọng bị đè nén, rồi sau đó cúi
xuống, thanh âm khàn khàn dán chặt bên tai nữ nhân:
“Ta lập tức sẽ làm cho ngươi nóng lên!”
Nghe câu này, ta liền thấy có gì đó không đúng, không đúng, người bên cạnh
ta hiện tại tuyệt đối không phải là Nhã Ca, Nhã Ca sẽ không không thức
thời như vậy. Mà rõ ràng thanh âm này là của một nam nhân!!
Cau mày, ta thử dò xét nói:
“Ngươi. . . Ngươi là Tiêu Hàn?”
“Là ta, Hiểu Hiểu. Tối nay. . . . . Tối nay chúng ta viên phòng.”
“Viên phòng??”
Viên phòng đồng nghĩa với muốn lên giường? Lên giường thì đồng nghĩa với
việc phải làm chuyện đó, mà làm chứng tỏ ta phải bị đàn ông đè phía
dưới? Không muốn! Lão tử trước giờ đều ở phía trên! Hôm nay nếu ta bị
nam nhân đè ép, sau này còn làm gì được?
Nghĩ đến đây, tay ta vội
vàng đẩy người hắn ra. Làm thế nào cũng không đẩy được, lại thấy hai tay Tiêu Hàn cũng không ngừng động tác. Ta không nhịn được kêu lên:
“Dừng. . . . Dừng tay. Ta không nên viên phòng cùng ngươi!”
Nghe vậy, bàn tay đang không ngừng đốt lửa trên người ta ngừng lại. Tiêu Hàn sắc mặt trầm xuống nhìn ta nói:
“Vì sao? Hiểu Hiểu. . . Ngươi hiện giờ, chán ghét ta như vậy sao?”
Ánh mắt ảm đạm, sau đó lại dấy lên ngọn lửa hừng hực. Chẳng qua lúc đó ta không hề nhìn thấy, chỉ một mực đẩy hắn ra, la ầm lên:
“Ta. . . Ta không thích bị đè phía dưới, ta thích ở phía trên! Ta luôn ở phía trên!”
Dứt lời, lại nghe thấy tiếng cười của Hàn vương, chẳng qua tiếng cười kia
hơi khàn khàn. Hắn cúi xuống hôn má ta vài cái. Ánh mắt lấp lánh, dụ dỗ
nói:
“Hiểu Hiểu, chúng ta viên phòng ngươi cũng có thể ở trên, nữ ở trên, cũng được coi là một loại tình thú.”
Nói xong thân thể to lớn kia liền muốn đè xuống. Ta hai tay dùng sức đẩy:
“Không muốn. . . Ta vẫn không nên viên phòng cùng ngươi!”
Hàn vương nghe vậy, trong mắt đã dấy lên tơ máu. Hắn hạ thấp giọng, vô cùng chậm nói:
“Lý do? Lần này bởi vì cái gì? Xuân Tiêu, ta không vừa mắt ngươi như vậy sao?”
Nghe vậy, mặc dù đầu óc hỗn loạn, nhưng trong lòng vô cùng bất an, mơ hồ có
một dự cảm không tốt. Tay ta trượt xuống dưới, tới đương bộ của hắn. Hai tay nhỏ bé cầm nắm vật cứng rắn kia của hắn. Lúc này mới chu môi đỏ
mọng dị thuờng ủy khuất nói:
“Ta không muốn cùng ngươi viên phòng, cũng bởi vì chỗ này của ngươi quá lớn! Sẽ rất đau!”
Hàn vương vẻ mặt âm u, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ lấy được đáp án như vậy
từ miệng giai nhân, lời như vậy, đối với bất kì nam nhân nào mà nói
chính là ca ngợi, Hàn vương tất nhiên cũng không ngoại lệ, dù sao hắn
cũng là một nam nhân bình thường. Lúc này, nghe những lời của Xuân Tiêu, lông mày của Hàn vương giãn ra, dịu dàng nhìn người trong ngực, vẻ mặt
nhu tình mật ý, vô cùng yêu thương. . . . .
Đang muốn nói, lại cảm
thấy đôi tay nhỏ bé của giai nhân đặt ở bộ vị của hắn vẫn động. Nắm lấy
lão nhị nhà hắn mà vuốt ve. Nhìn vẻ kiều diễm của người trong ngực, cùng với lực đạo không mạnh không nhẹ của đôi tay nhỏ bé kia, Hàn vương
thoải mái than một tiếng.
Bàn tay hạ xuống, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ câu hồn của nữ nhân kia, trong miệng còn phát ra tiếng hừ nhẹ.
Vốn từ lần trước hắn ôm ta thì vật kia không ngừng cọ vào người ta, ta cũng biết nam nhân này so với ta to hơn. Mà bây giờ đưa tay thăm dò một
chút, nắm ở trong lòng bàn tay thưởng thức, mới phát hiện của hắn to đến như vậy!
Hàn vương này thật sự to hơn của ta, ước chừng lớn hơn
khoảng một vòng. Càng nghĩ càng không cam lòng, mẹ nó! Đã như vậy còn
muốn thượng ta? Ngươi chính là muốn đâm chết ta đi?
Cảm xúc chua xót
trong lòng tràn ra. Ta cầm món đồ của nam nhân, từ lực đạo vuốt ve chậm
rãi đổi thành dùng sức bóp. Mẹ nó! Vớ vẩn, ai bảo ngươi khoe khoang của
ngươi to, nhìn tỷ tỷ ta hôm nay vặt hoàng qua của ngươi xuống!
Hàn
vương vốn đang nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của giai nhân. Cũng đang lúc
này, động tác từ từ vuốt ve, làm cho hắn cảm thấy vô cùng khuây khỏa lập tức trở nên hung hãn. Không còn chút khoái cảm nào, cảm giác đau nhức
ngày càng mãnh liệt.
Nữ nhân đáng chết!! Động tác mạnh như vậy là
muốn cắt đứt gốc rễ của hắn hay sao? Hàn vương đau cắn chặt răng, hai
tay run rẩy, hắn muốn dùng lực đẩy nữ nhân bên cạnh ra, thế nhưng cả
người xụi lơ không có một chút khí lực!
Tay vẫn không ngừng phát run, trên trán toát mồ hôi lạnh. Hồi lâu há to miệng, câu kia cơ hồ nặn ra từ kẽ răng.
“Tay. . . . Mau dừng tay!”
Ta không thèm để ý tới hắn, nhưng lực đạo trên tay không tự chủ nhẹ hơn.
Khi đó điều duy nhất nghĩ trong đầu chính là. . . Coi như bóp cho hắn
bắn ra trước cũng được, như vậy hắn đại khái không còn nghĩ tới thân thể của ta nữa.
Vậy mà thân thể Hàn vương càng cứng đờ. Đau! Khi hắn cảm giác mình vô lực mệt lả, gáy đột nhiên cảm thấy đau. Trước mắt tối sầm, sau đó hắn liền hôn mê.
Nhận ra thứ trong tay không hề rung động
nữa, mà nam nhân kia đột nhiên liền ngã xuống bên cạnh ta, ta liền nghi
ngờ, có chuyện gì xảy ra? Không phải là còn chưa bắn sao? Cư nhiên lập
tức liền ngủ?
Nghi ngờ trong lòng liền nói ra ngoài miệng. Phía trên liền truyền đến thanh âm chê cười của nam nhân:
“Còn tại sao nữa? Mới vừa rồi nếu ta không đánh ngất hắn, chỉ sợ hắn lập tức sẽ bị ngươi chơi thành thái giám!!”
Nói xong, mắt hướng vật kiện sưng đỏ hơi lộ ra bên ngoài của Tiêu Hàn,
không nhịn được thở dài trong lòng. Nữ nhân này say rượu điên tới mức
dọa người.
Thanh âm của nam nhân vô cùng quen tai, ta mở to mắt, chỉ thấy một bộ hồng y, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ta nói:
“Hành Cửu. Ngươi rốt cuộc đã tới.”
Hành Cửu nhìn nữ nhân trên giường đang cười yếu ớt, thở dài, rồi sau đó nhàn nhạt đáp:
“Đúng vậy, ta tới.”
“Thật tốt!” Ta cầm tay hắn ra sức cọ cọ, đột nhiên giống như trong lòng có
lửa. Thật nóng. Mà đôi tay ta đang cầm thì vô cùng lạnh, thân thể theo
bản năng hướng đến chỗ đó mà cọ.
Hành Cửu khẽ thở dài một cái, rồi
sau đó ôm lấy ta. Thật mát. Nóng trong người giống như muốn thiêu cháy.
Đứng dậy, ta nhanh chóng rúc vào ngực hắn.
Thấy gò má ửng hồng của nữ nhân, Hành Cửu tựa như mới phản ứng được. Bàn tay vỗ vỗ trên mặt Xuân Tiêu, lớn tiếng nói:
“Xuân Tiêu, Xuân Tiêu ngươi mau tỉnh lại, ngươi trúng mỵ độc, trong này đốt long tiên hương!”
Mỵ độc? Là cái gì?
Khi ta lần nữa mở mắt ra, nhìn Hành Cửu tự tiếu phi tiếu mỉm cười, giơ tay lên, ta giống như rắn bò lên người Hành Cửu.
Hé mở môi đỏ mọng, ta ghé sát vào tai hắn.
“Hành Cửu, ta thích ngươi! Xuân Tiêu thích nhất Hành Cửu.”
“Ta biết.”
Thanh âm Hành Cửu khàn thấp, mang theo dục vọng. Hắn biết, đã từ rất lâu, khi người nam nhân kia bắt được hắn, khi hắn đưa linh hồn từ hiện đại vào
bên trong thân thể này, hắn đã biết, cho dù nàng không thích hắn, hắn
cũng làm cho nàng thích.
“Như vậy ngươi muốn ta đi!”
Trên người trúng mỵ độc thật sự khổ sở như vậy, cả người nóng ran. Khó chịu, thật khó chịu. . .
Hành Cửu bất động, ngồi thẳng ở mép giường, cả người ta như con rắn bám chặt lấy hắn. Mị nhãn như tơ nhìn hắn nói:
“Ta muốn, chính là ý của ta, ta muốn ngươi thượng ta! Ngươi sao lại bất
động? Hành Cửu. . . Hành Cửu, nhanh lên một chút. . . Ta thật khó chịu,
thật khó chịu. . .”
Cảm giác thân thể cùng lý trí đã không còn thuộc về mình nữa, ta chỉ biết từ thân thể hắn tìm lấy mát mẻ.
“Đừng động.” Hành Cửu gầm nhẹ một tiếng, môi mỏng thật chặt dán trên môi ta,
đồng thời bàn tay hung hăng vuốt ve ngực ta. Quá trình này vốn bản thân
đã đoán được trước, vậy mà khi chân chính thấy bộ dáng dục hỏa đốt người của nàng, Hành Cửu phát hiện mình khó có thể nhịn được. Hắn sợ mình lập tức sẽ nhào vào.
《Tình tiết phía dưới cần. . .Đổi dùng ngôi thứ ba. . .khụ khụ》
Thân thể Xuân Tiêu dời đến bên cạnh Hành Cửu, đường cong mềm mại dán chặt
vào người hắn, rồi sau đó giống như con rắn vuốt ve thân thể hắn. Trong
miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Môi Hành Cửu đi xuống, trơn trượt
hôn trên xương quai xanh của Xuân Tiêu. Tiếp theo xuống phía một đôi thỏ ngọc trắng như tuyết lưu luyến không rời.
Xuân Tiêu hơi cong người,
nhẹ nâng lên chân trái đặt ở hông của hắn ma sát, đồng thời hai tay nhỏ
bé phối hợp cởi quần của Hành Cửu cùng với áo khoác bên ngoài. Lão nhị
dương lên như mui thuyền cứ như vậy bại lộ trước mắt Xuân Tiêu. Cơ thể
trống không làm cho người ta hết sức khó chịu, không có nửa phần do dự.
Xuân Tiêu cúi đầu xuống muốn dùng môi bao quanh nó, nàng hiện tại vô
cùng muốn làm gì đó để lấp đầy khoảng trống.
Hành Cửu thấy thế, bàn
tay ôm lấy nàng. Môi mỏng vẫn đang giằng co trên nhũ hoa của nàng, tinh
tế hút lấy. Bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, trực tiếp kéo ra tiết
khố còn sót lại, vật kia lập tức hiện ra. Ở trong mắt Xuân Tiêu, bày
biện bộ dáng hưng phấn.
Hắn ôm chặt nàng, hai thân thể dán chung một
chỗ gió thổi không lọt, căn bản không phân biệt rõ. Lão nhị thô cứng
đụng vào nơi mềm mại của Xuân Tiêu, ma sát, nhưng lại không đi vào. Xuân Tiêu ngẩng đầu, giống như trừng phạt hung hăng cắn lên môi Hành Cửu,
đồng thời nâng cao chân, để chỗ kín của mình lộ ra trước phạm vi công
kích của Tiểu Hành Cửu, cắn xé, ma sát, đè ép. Xuân Tiêu cảm giác cả
người giống như một ngọn lửa nhào vào người Hành Cửu, muốn nhìn hắn vì
mình mà điên cuồng, muốn thiêu đốt hắn và mình.
Hành Cửu kéo lấy tay
không an phận của Xuân Tiêu đang đặt bên hông mình, đồng thời bàn tay đi xuống, thăm dò bụi hoa sâu kín, ẩm ướt, lại chặt, căn bản không đủ để
dung nạp dục vọng của hắn.
Hành Cửu uốn người nghênh hợp, thế nhưng Tiểu Hành Cửu bất đắc dĩ vẫn chần chừ ở cửa động không đi vào.
“Hành. . . Hành Cửu. . . Nhanh lên một chút. Ta khó chịu.” Nàng ngước đầu lên
ánh mắt như một con thú nhỏ nhìn hắn! Hành Cửu động lòng, ánh mắt càng
đậm, dục vọng đã sớm thoát khỏi khống chế đi sâu vào trong thân thể Xuân Tiêu, cưỡng chế vách tường mềm mại đang bao lấy thứ cứng rắn của hắn.
Đau! Đau đớn giống như bị xé rách, Xuân Tiêu không chịu nổi liền chảy nước
mắt, vậy mà tay nàng lại không chút do dự ôm cổ Hành Cửu, cả người lõa
thể dán vào hắn.
Hai chân thon dài vòng qua hông hắn, ngón chân bởi
vì đau đớn mà co lại. Nhưng Xuân Tiêu vẫn nghênh đón hắn, ham muốn cùng
đau đớn ở chung một chỗ trở nên yêu mị, rơi vào mắt Hành Cửu chính là
hấp dẫn không thể chống cự. Phân thân của hắn có một nửa ở trong thân
thể Xuân Tiêu, nhưng một nửa ở bên ngoài, chỉ vì lối đi chưa khai hoang
kia quá mức hẹp. Căn bản không đủ để dung nạp hắn.
Trán Hành Cửu thấm đầy mồ hôi, mỗi một tế bào trên thân thể hắn đều muốn dục vọng kia đi
sâu vào. Nhưng hắn lại cưỡng chế đè nén. Hai cánh tay rắn chắc có lực ôm Xuân Tiêu thật chặt, giống như muốn nàng cứ như vậy dung nhập vào da
thịt mình.
Một lúc sau, cho đến khi cảm thấy địa phương chật hẹp kia
có chất lỏng trơn trượt chảy ra, hắn xác định nàng đã thích ứng, có thể
chịu đựng toàn bộ dục vọng của hắn, Hành Cửu lúc này mới dò xét đưa phân thân vào sâu thêm.
“Ân. . .A!” Xuân Tiêu vô thức rên rỉ. Thanh âm
kia tựa như có thống khổ vô tận, nhưng âm cuối lại lộ ra vui thích. Cơ
thể Hành Cửu chấn động, tựa như không chịu nổi hấp dẫn như vậy, thân thể khẽ nhúc nhích, đặt Xuân Tiêu xuống sàn nhà, đồng thời cũng hung hăng
hướng vào trong.
“A. . . . . . Ân, Hành, Hành Cửu, nhẹ. . . Nhẹ một chút. . .”
Sóng mắt Hành Cửu lan tràn vô biên vô hạn. Bàn tay ôm eo Xuân Tiêu thật
chặt, dục vọng lùi ra mấy phần, sau đó lại dùng lực, dùng sức hướng vào
trong, đồng thời cúi đầu, triền miên hôn lên trán, mi tâm, cánh mũi của
Xuân Tiêu, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng mà hắn đã mơ ước thật lâu.
Động tác không dừng lại, ở trong động nhẹ cọ sát một chút rồi lại đẩy vào.
Dần dần, thấy thân thể Xuân Tiêu đã từ từ buông lỏng, không hề căng cứng như vậy nữa, hắn mới từ từ di chuyển nhanh hơn. Bàn tay nâng lên bắp
chân trắng mịn của Xuân Tiêu, sau đó đâm mạnh vào. Thật sự đã đem sức
lực của mình phát huy đến cực hạn.
Xuân Tiêu rên rỉ, cả người giống
như một phiến lá theo động tác của hắn mà chìm nổi, ý thức dần dần tan
rã. Mặc dù vẫn có cảm giác đau đớn, thân thể nàng vẫn cứ nghênh đón hắn. Chỉ vì cảm giác được lấp đầy như vậy, khiến nàng cảm thấy hết sức sung
sướng.
Mỗi lần Hành Cửu di chuyển, Xuân Tiêu lại cảm thấy đau đớn.
Vậy mà trong đau đớn, lại xen lẫn vui thích tột độ. Thanh âm nam nhân
thở gấp, cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân, cùng màn che màu đỏ đều tràn
ngập dục vọng. Rốt cuộc, sau khi Xuân Tiêu cảm giác mình đã chết vài lần rồi quay về, Hành Cửu cuối cùng cắm vào thật mạnh. Sau đó, mầm mống
kích tình toàn bộ đều đọng lại trong mật huyệt của Xuân Tiêu.
Thân
thể dán chặt, hai người thật lâu cũng không cử động nữa. Cho đến khi
Xuân Tiêu hạ xuống đôi chân đau nhức. Hành Cửu mới phản ứng. Hai tay ôm
lấy nàng, nằm xuống bên cạnh, cố gắng không để mình ngã vào người nàng,
đôi phượng mâu không chớp nhìn Xuân Tiêu, ánh sáng trong mắt cũng rõ
ràng hơn.
Hiện tại. . . Đã đúng như hắn dự liệu. . . Biến nàng thành
người của mình. . . Như vậy kế tiếp hắn nên làm gì bây giờ? Chờ tới ngày đó, hắn sẽ phải tàn nhẫn xuống tay sao? Không, không ai có thể ngăn cản hắn! Vật hắn muốn từ trước đến giờ đều không thoát khỏi lòng bàn tay.
Mắt Hành Cửu khẽ khép rồi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm khi ta tỉnh
lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, trên người không một mảnh vải, nhớ tình cảnh kích tình tối hôm qua. . . Là Hành Cửu sao? Vậy mà, khi ta
ngẩng đầu lên, phát hiện Hàn vương nằm bên cạnh cũng xích lõa giống như
mình, trên người còn có dấu vết mơ hồ, không khỏi sợ hãi kêu lên!! Mẹ
nó, thì ra tối qua lão tử bị người này thượng!! Thì ra. . .
Vẫn không chạy thoát!!