Xe của hắn lướt nhanh trên đường theo gió tạt vào xe tạo ra âm thanh kì dị.
Còn nó nãy giờ thật sự tò mò không biết hắn đang đưa mình đi đâu. Đối với
Việt Nam thật sự nó chưa thông thạo cho lắm. Nên con đường đang đi này
sẽ dẫn đi đến nơi nào nó thật sự không biết.
Xuyên qua những ngôi
nhà cao tầng, biệt thự đến những ngôi nhà nhỏ rồi đến nơi không có ngôi
nhà nào chỉ toàn là cây cối. Cuối cùng trước mắt nó là một màu xanh xanh của biển thì nó mới chợt hiểu ra.
Nhưng đáng tiếc suy nghic trong nó còn quá đơn giản. Khi chiếc xe của hắn không dừng tại đó mà băng qua bãi cát đi mãi đến một nơi……… chỉ toàn là những mỏm đá to lớn.
Không kìm nổi tò mò nó quay sang hỏi hắn:
-Đây là chỗ nào vậy?
-Lát nữa em sẽ biết!- hắn nghe nó hỏi thì chỉ nhàn nhạt cười rồi trả lời qua loa.
-Hừ!!!!!!!! Anh không muốn nói thì thôi-nó không nghe được câu trả lời như ý thì
tức giận hừ hắn một cái rồi không thèm để ý hắn nữa.
Xuyên qua rất nhiều mỏm đá to lớn…. nó cứ tưởng là tới nơi rồi. Đáng tiếc chiếc xe
vẫn theo tốc độ cũ chạy. Không ý định sẽ dừng lại.
Cứ vậy đến khi
ánh sáng mặt trời không còn tỏa nữa thì mới nhìn thấy một cánh cửa bằng
đá. Phía trên in dòng chữ ‘Hầm Hắc Thạch’.
Hắn lấy trong túi ra một tấm thẻ mày vàng quẹt qua một khối đá hình lục giác trức cửa. Cánh cửa dần dần mở ra………….
Đánh xe đến bãi đỗ xe. Hắn bước xuống kéo nó đi thẳng cánh cửa chính.
Xuyên vào bên trong là một hội trường rộng lớn kinh khủng. Phải nói là không
thấy bức tường phía bên kia. Hội trường này nhìn từ chỗ nó đứng nhìn
xuống là hình lòng chảo.
Ánh đèn xập xình mờ ảo cùng thứ âm thanh hỗn độn điên đảo. Hình ảnh này là tiêu biểu của một quán bar quy mô lướn.
-Anh đưa tôi đến đây làm gì? – âm thanh ồn ào nên nó phải ghé sát tai hắn để nói.
Còn hắn……….
Vẫn nụ cười thần bí cùng bộ dạng âm hiểm mà trả lời nó…….
-Từ từ em sẽ tháy được sự thú vị của nó. Đi thôi!
Hắn vừa dứt lời xong thì chỗ nó đang đứng bỗng tụt xuống. Nó do không có sự chuẩn bị trước…..
-AAAAAAAAAAAA……….
Một tràng tiếng hét vang lên xong nó bị trượt chân. May là có hắn đỡ không thì…….
Vừa ổn định được chỗ đứng…..
-Sao anh không nhắc tôi?-ánh mắt nó tự như có thể ăn tươi nuốt sông mà trừng hắn.
-Vậy thì còn gì thú vị nữa………
-Thú vị cái con khỉ. Nơi này là cái nơi thật đáng sợ.-nó không cho lời hắn là đúng mà cảm thấy rùng mình một cái.
++++++++++++
Tầng trệt.
Bước ra từ thang máy… nó theo hắn đi đến bàn rượu.
-Cho một chai Mortlach 70 tuổi!-hắn rất tự nhiên phun ra tên rượu mà không cần người phục vụ hỏi.
Người phục vụ nghe hắn nói chỉ nhẹ nhàng cúi đầu im lặng.
Gọi xong rượu hắn kéo nó bước vào hội trường.
Theo ánh đèn nhập nhen nó nhìn lên thì lúc này mới thấy ở phía trung tâm có
một sân khấu lớn. Mà tiếng nhạc đang phát này do ông ta tạo ra.
Cả mấy trăm triệu con người ở đây đang điên cuồng hòa mình theo tiếng
nhạc. Đây giống như một nơi tụ hợp của nhứng đại gia tiểu thư nhà giàu
hoặc là nơi để người ta buông thả mình, sống thật với mình hay để xả
stress………
Trong nền âm nhạc hỗn độn chính là một cơn mưa rượu mê
hoặc. Mùi thơm của rượu vương vãi trong không khí làm con người ta càng
thêm điên cuồng.
Lúc này một bản nhạc dance điện tử thần thoại vang lên. Âm thanh của nó khiến người ta say mê đến quên mình. “Beautiful Now”.
Một ca khúc dance thế kỉ.
Đang lúc tâm trạng nó lơ lửng đánh giá mọi thứ xung quanh thì bỗng nhiên tay nó bị ai đó nắm lấy.
Kinh ngạc nhìn lên thì thấy hắn đang mỉm cười,,,, một nụ cười khiến nó như
bị mê hoặc vào trong đó. Một nụ cười có lẽ là xuất phát từ chính trong
hắn,ấm áp,thoải mái, như muốn trôi đi hết tất cả phiền muộn. Sau đó hắn
kéo nó chạy đi về phía trung tâm, hào vào thế giới ấy, thế giới mà người ngoài nhìn vào sẽ chỉ là một thế giới sa đọa, điên cuồng…………..